Tuấn Hạo đứng dậy tiếp tục đi giao lưu, dẫu sao anh cũng cần hoàn thành trách nhiệm của một Lăng Tổng.
Mỹ Nhiên miệng vẫn liên tục nhai thức ăn, ánh mắt chứa đầy sự luyến tiếc nhìn qua cô
-Chị thật sự đã có bạn trai rồi sao?
-Hả? À, ừa.
Khuôn mặt cô bé có chút suy tư y chang cái vẻ lắm trò của Tuấn Hạo vậy.
Lăng Mỹ Nhiên cười cươig ghé qua tai cô thủ thỉ
-Bạn trai chị là Lăng Tuấn Hạo hả?
Tâm Nhi khẽ cười nhấp một ngụm rượu gật đầu, ánh mắt Mỹ Nhiên liền sáng lên.
Ơn trời, như vậy là Lăng gia sắp có con dâu mà Lăng Mỹ Nhiên cũng sẽ có chị dâu.
Nghĩ ngợi một chút, Mỹ Nhiên lại lắm trò dựa người vào vai cô than thở.
-Chị dâu à.
.
.làm sao chị quen được cái tên mặt thối kia vậy? Nhìn vậy chứ anh ấy đáng ghét lắm.
Suốt ngày ăn hiếp em thôi, sau này có gì em méc chị nhé.
Chị phải bảo kê cho em cơ.
-Được haha.
Mỹ Nhiên bây giờ thật khác với ban nãy.
Mới khen anh mình đó thôi, bây giờ lại trở mắt muốn cô bảo kê cuộc sống sau này.
Lăng Tuấn Hạo mặt lạnh kia, sao lại có một cô em gái đáng yêu như thế này nhỉ.
Mỹ Nhiên ngồi một lúc mà kể hết chuyện trên trời, dưới đất cho cô nghe.
Chán chê mới tạm biệt cô rời đi, không quên nhắc cô về lời hứa bảo kê ban nãy làm cô bật cười.
Sau buổi tiệc, Tuấn Hạo bước lại ghé vào tai cô thì thầm
-Anh đưa em về.
-Em đi với Hải Khanh rồi.
-Anh có nói với Hải Khanh rồi, đừng lo.
-Vậy còn Mỹ Nhiên?
-Em ấy đi xe riêng.
Cô khẽ cười gật đầu rồi lại vội tránh né anh.
Tuấn Hạo biết là cô không muốn làm lộ mối quan hệ của họ ra bên ngoài nên cũng im lặng ngồi bên cạnh.
Tuấn Hạo vừa bước ra ngoài sảnh lớn đã bị cô đẩy ra xe trước.
Một lúc sau, Tâm Nhi canh lúc không có người chạy nhanh vào xe.
Tuấn Hạo ở trong xe thở dài
-Chúng ta không thể công khai được sao?
-Tuấn Hạo, em chưa muốn giới báo chí chỉa súng vào chúng ta đâu.
-Được rồi, nghe theo em.
Anh phóng xe về dinh thự Nhược Gia.
Đến nơi như không muốn cô xuống xe mà kéo tay cô ngược lại, anh đưa chóp mũi cao thẳng của mình cọ vào cổ cô bắt đầu bật chế độ làm nũng
-Thật không muốn xa em chút nào.
-Sạo quá ông anh ạ!
-Em hôm nay thật sự rất đẹp.
-Đẹp thế nào?
-Đẹp giống như vợ tương lai của anh vậy.
Tâm Nhi phì cười đánh nhẹ lên ngực anh.
Tuấn Hạo đưa đôi mắt nhu tình đầy ấm áp xoáy sâu vào mắt cô.
Đôi mắt cũng vì sự si mê mà dần dần nhắm lại.
Đôi môi mỏng cũng tìm đến môi cô mà đáp xuống.
Họ si mê quyến luyến nhau trong nụ hôn cuối ngày, anh cứ vậy kéo cô vào nụ hôn sâu tưởng trừng không lối thoát.
Chỉ khi cô cảm giác mình đã dần mất đi dưỡng khí, liền đánh nhẹ lên ngực anh như báo hiệu để anh dừng lại.
Tuấn Hạo vì vậy, luyến tiếc rời khỏi môi cô, không quên cắn nhẹ vào môi dưới một cách ngọt ngào.
Tâm Nhi bước xuống xe tạm biệt anh, quay người vào trong nhà.
Vừa thấy bà Nhược cô đã giật bắn mình ra sau mà nở nụ cười gượng, bắt đầu gấp gáp khiến giọng nói trở nên lắp bắp
-Mẹ.
.
.mẹ.
.
.con mới về.
.
.mẹ chờ con ạ.
.
.
-Lúc đi thì với anh hai, vậy lúc về là với ai vậy?
-Hả.
.
.dạ.
.
.là.
.
.là bạn con, là bạn con.
.
.
-Bạn nào thế?
-Ơ mẹ à, tự nhiên con mệt quá.
.
.ây ya.
.
.sao lại chóng mặt thế này.
.
.uuu.
.
.bụng này đau quá.
.
.mẹ.
.
.con lên lầu nghỉ ngơi trước nha.
.
.bye bye mẹ yêu.
.
.mẹ yêu ngủ ngon.
.
.
Bà Nhược phì cười trước sự đáng yêu của con gái.
Xem ra con bà cũng đã lớn rồi, nay lại còn biết yêu, biết giấu cả mẹ nó nữa cơ đấy.
Uống chút sữa, bà khẽ cười quay người bước lên lầu.
Chỉ khi thấy các con đã về nhà an toàn thì lòng người mẹ mới có thể an yên.
Về phía Lăng Tuấn Hạo, anh vừa bước vào nhà đã bị Mỹ Nhiên kéo một mạch lên phòng.
Chỉ để anh vừa kịp chào hỏi ba mẹ Lăng.
Ông bà Lăng nhìn nhau rồi nhìn hai đứa con đang lôi nhau lên lầu khó hiểu
-Tụi nó bị gì vậy ông?
-Chắc là lại bị ức hiếp gì nên kiếm anh hai nó nhõng nhẽo thôi.
Lăng Mỹ Nhiên trên phòng đã khoanh tay, khoanh chân nghiêm túc trên giường.
Cô chớp chớp mắt nhìn ông anh mình cùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đến buồn cười
-Khai mau.
-Khai gì?
Tuấn Hạo chẳng quan tâm đến trò trẻ con của em mình mà quay lại với tủ quần áo tìm kiếm bộ đồ ngủ thoải mái.
Mỹ Nhiên bị lơ liền khó chịu nhảy xuống giường bắt anh phải nhìn mình
-Anh và chị Tâm Nhi quen nhau từ khi nào?
-Từ khi em chưa lọt ra khỏi bụng mẹ.
-Aaa anh đừng có đùa nữa.
Nghiêm túc sẽ được khoan hồng.
-Khoan hồng cái đầu em, né ra cho anh đi tắm.
-Aaa em méc mẹ cho anh coi, mẹ ơi anh hai có bồ!
-Phòng này cách âm!
Tuấn Hạo quăng đứa em mình ra sau đầu, lướt ngang qua cô tiến vào phòng tắm.
Tiếng xả nước vang lên, Mỹ Nhiên bên ngoài bĩu môi đập cửa
-Tên anh hai đáng ghét, em sẽ méc chị Tâm Nhi!!
Đáp lại Mỹ Nhiên chỉ là tiếng nước chảy.
Cô tức giận nhảy lên giường trùm mềm kín mít lại.
Hôm nay, cô sẽ giành luôn chiếc giường này coi anh ngủ ở đâu.
Lăng Tuấn Hạo trở ra ngoài nhìn em gái mình đã ngủ ngon lành liền có chút buồn cười.
Quậy phá một lúc lại ngủ ngon lành như, 24 tuổi đầu mà lúc nào cũng như đứa nít 6 tuổi.