Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 30: Lá Gan Của Cậu Thật Không Nhỏ






“Mạng của mẹ cậu, không phải cũng tính là Vân cứu về sao? Không có cô ấy, mẹ cậu sớm đã chết rồi nhỉ? Bây giờ Vân chết rồi, tôi cảm thấy...!một mạng đền một mạng ngược lại là hợp tình hợp lý.” Lập Hàng buông cổ áo của Lệ Đế Minh ra, khóe môi nhếch lên nụ ra nụ cười khát máu đáng sợ.
Lần này, đổi thành Lệ Đế Minh tức giận túm lấy cổ áo của anh ta: “Cậu dám làm hại bà ấy thì tôi có cách khiến cậu thân bại danh liệt! Lập Hàng, cậu đừng được một tấc tiến một thước!”
“Tôi nếu đã gọi cậu tới đây, chắc chắn là sẽ cho cậu cơ hội cứu bà ấy.” Lập Hàng để mặc Lệ Đế Minh túm cổ áo của anh ta, không làm ra bất cứ hành vi phản kháng gì.
“Bà ấy đang ở đâu?” Sự kiên nhẫn của Lệ Đế Minh gần như đã bị bào mòn rồi.
Ánh mắt của Lập Hàng nhìn sang cánh cửa bên cạnh đó, cánh cửa đó nhìn trông vô cùng chắc chắn.
Đây là chế biến thực phẩm tươi sống, mà cánh cửa đó đi vào...!chắc là kho lạnh!
Sau khi ý thức được điểm này, Lệ Đế Minh không chút do dự tung nắm đấm, đấm Lập Hàng một cú: “Đồ khốn! Cậu vậy mà dám nhốt bà ấy ở trong kho lạnh! Cậu có biết tinh thần của bà ấy không bình thường không? Loại địa phương đó, sẽ khiến bà ấy cảm thấy vô cùng sợ hãi!”
Lập Hàng bị đánh liên tiếp lùi lại sau hai bước, vệ sĩ của anh ta nhanh chóng đi tới, muốn chế ngự Lệ Đế Minh.
Lập Hàng lại xua xua tay, không để vệ sĩ của anh ta đi tới nhúng tay vào ân oán giữa anh ta với Lệ Đế Minh.
Lưỡi của anh ta nếm một ít vị máu tanh, Lệ Đế Minh ra tay thật ác.

Anh ta đưa tay lên lâu mau trên khóe miệng của mình: “Cho nên, tôi không phải là từng nói với cậu rồi sao, phải tới nhanh nhanh.

Nếu không...!mạng của mẹ cậu có thể giữ được hay không, điều đó cũng không dễ nói.”
Lệ Đế Minh tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, nếu ánh mắt của anh thật sự có thể hóa thành một con dao sắc bén, Lập Hàng bây giờ nhất định đã tan xác rồi!
Có điều anh biết, chuyện khẩn cấp bây giờ không phải là tức giận với Lập Hàng, mà là đi cứu mẹ của anh.
“Mở cửa ra!”
“Giúp Lệ tổng mở cửa ra.” Lập Hàng nhướn mày, dùng chiếc khăn vuông lấy từ trong túi quần ra, không hề hấp tấp lau sạch máu dính trên ngón tay.2078784_2_25,60“Vâng.” Một vệ sĩ trong số đó của Lập Hàng, đi tới trước kho đông lạnh, dùng chìa khóa mở cửa ra, hơi lạnh bên trong bỗng tỏa ra.
Cả trái tim của Lệ Đế Minh đều treo lên, vừa nghĩ tới việc mẹ bị nhốt ở đây mấy tiếng đồng hồ, trái tim của anh liền đau nhói.
Cho nên sau khi cửa kho đông lạnh mở ra, anh liền nhanh chóng xông vào.
Sau khi anh đi vào, vệ sĩ của Lập Hàng liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Lệ Đế Minh thậm chí còn chưa kịp chạy tới trước mặt mẹ anh thì anh đã nghe thấy đằng sau truyền tới âm thanh cửa bị đóng lại.
Có điều, bây giờ anh cũng không có sức đi quản chuyện này, anh phải đi kiểm tra tình hình của mẹ trước!
Mẹ của anh một mình cuộn tròn trong góc, tóc tai xõa trên vai, cả người không nhúc nhích.
Lệ Đế Minh rảo bước, chạy tới trước mặt mẹ Viên Thảo, tay của anh vừa chạm vào vai của mẹ, liền giống như chạm vào một khối băng!
Nhiệt độ trong kho lạnh cực thấp, đưa mắt nhìn, trong không khí còn có thể nhìn thấy hơi lạnh rõ ràng.
“Mẹ? Mẹ...” Lệ Đế Minh nhíu mày, nhìn chằm chằm mặt của mẹ.
Mà mặt của mẹ, lúc này đã tái trắng, ngay cả môi cũng đều trắng bệch.
“Mẹ nghe thấy con nói chuyện không? mẹ...!con đến cứu mẹ rồi!” Nhưng mặc kệ Lệ Đế Minh nói nhiều như nào, đáp lại anh đều chỉ có sự yên lặng.
Anh nhìn xung quanh, hoàn toàn bịt kín, ngoài cánh cửa đó thì không có lối ra nào khác rồi.
Anh vội vàng nói vào tai nghe Bluetooth: “Alo? Nghe thấy tôi nói chuyện không? Tiểu Cố?”
Kho lạnh là một không gian kín mít, cho nên căn bản không có tín hiệu.

Cố Chiêu Nghi ngồi ở trong xe, cô cũng alo mấy tiếng vào chiếc tai nghe Bluetooth, nhưng lại không có nhận được lời đáp lại.
Cô liền ý thức được, Lệ Đế Minh chắc đã xảy ra chuyện rồi.
Mà hiện nay, người duy nhất có thể cứu Lệ Đế Minh, chỉ có cô rồi.
Thông qua nội dung cuộc đối thoại nghe được từ tai nghe Bluetooth, Cố Chiêu Nghi biết ân oán giữa hai người này là bởi vì một cô gái.
Cho nên, người bạn này của Lệ Đế Minh chắc cũng không làm tới mức đẩy Lệ Đế Minh vào chỗ chết đâu nhỉ?
Nghĩ như thế, Cố Chiêu Nghi liền lấy hết can đảm, một mình đi về phía nhà máy chế biế thực lực tươi sống.
Mà cửa kho lạnh, Lập Hàng mặt mày tê dại nhìn cánh cửa đó.
Chỉ là cách một cánh cửa như này, quan hệ giữa anh ta với Lệ Đế Minh...!lại vô cùng khác biệt với trước đây rồi.
Bây giờ nhớ lại, năm tháng đã từng bá vai dựa lưng giữa anh ta và Lệ Đế Minh, đột nhiên cảm thấy như cách một đời.
Anh ta thậm chí sẽ thầm nghi hoặc ở trong lòng, anh ta với Lệ Đế Minh...!thật sự đã từng là anh em tốt sao?
Trợ lý đi theo bên cạnh Lập Hàng đã lâu, đối với giao tình trước kia của Lập Hàng và Lệ Đế Minh, là có biết.
Cho nên anh ta liền lập tức hỏi: “ Lập tổng...!thật sự...!không cứu sao? Nhiệt độ của kho lạnh này thật sự rất thấp, người bình thường không chống chọi được bao lâu...”
Lập Hàng trực tiếp quăng cho anh ta một ánh mắt hung ác: “Cậu muốn vào cùng với cậu ta sao?”
Trợ lý của Lập Hàng căng thẳng cúi thấp đầu, không dám cầu tình giúp Lệ Đế Minh nữa.
Lúc hai người nói chuyện, bên cạnh đột nhiên đã truyền tới tiếng bước chân.
Những người này của Lập Hàng đều mang vẻ mặt cảnh giác nhìn ra bên ngoài nhà máy, một bóng người nhỏ bé lại tràn đầy sức mạnh đang từng bước đi tới gần bọn họ.
“Cậu là ai!” Trợ lý của Lập Hàng lập tức chất vấn, đã thầm ra hiệu bằng mắt với các vệ sĩ ở đằng sau.
Đám vệ sĩ này sau khi nhận được ánh mắt ám thị của trợ lý thì nhanh chóng chạy tới, muốn dùng kiểu sét đánh ngang tai, đánh ngã Cố Chiêu Nghi.
Bởi vì Cố Chiêu Nghi nhìn trông thật sự không đủ cấu thành uy hiếp.
Đám vệ sĩ người ngợm đô con này sao sẽ để cô vào trong mắt chứ?

Nhưng không ngờ, vệ sĩ đầu tiên xông tới, hai ba cái đã bị Cố Chiêu Nghi đánh ngã rồi, nằm sõng soài dưới đất kêu la.
Một màn này, đã khiến mọi người ở đây sửng sốt.
Mọi người đều không có ngờ, một người trông gầy gò như này, vậy mà có sức bạo phát mạnh như này.
Trong ánh mắt Lập Hàng nhìn Cố Chiêu Nghi, không khỏi nhiều thêm vài phần dò xét và thâm ý.
Anh ta hơi nheo mắt lại, điềm nhiên nhìn trận đánh đập trước mắt.
Bốn năm vệ sĩ của Lập Hàng vậy mà còn đánh không lại một Cố Chiêu Nghi, toàn bộ thất bại trông nhếch nhác vô cùng.
Trợ lý thấy vậy, liền nhanh chóng cản ở trước mặt Lập Hàng, bày ra tư thế bảo vệ: “Cậu rốt cuộc là ai?”
“Lập tổng, tôi không muốn gây thêm phiền phức, chỉ cần anh thả Lệ Đế Minh với mẹ của anh ta ra là được.” Cố Chiêu Nghi đưa ra yêu cầu đúng mực.
Lập Hàng bị giọng điệu hùng hồn của cô làm cho có chút buồn cười.
“Cậu dựa vào đâu mà cho rằng, tôi phải đáp ứng yêu cầu của cậu chứ?”
“Dựa vào...!nội dung cuộc đối thoại giữa anh và Lệ tổng mà tôi đã ghi lại được.

Những nội dung này, nếu đưa tới tay của cảnh sát, anh sẽ cấu thành tội bắt cóc.

Anh tốt xấu gì cũng là người có máu mặt, không muốn dính vết nhơ nhỉ?” Cố Chiêu Nghi điềm tĩnh tung ra lá bài của mình.
“Cậu dám uy hiếp Lập tổng của chúng tôi?” Trợ lý nhíu chặt mày, lá gan của thằng nhóc này thật sự là không nhỏ mà!.