Bạch An hơi ngẩn người vì câu nói của Cầm. Trong vô thức, cô hỏi lại:
- Vì sao.
Cầm vẻ mặt có chút đau khổ nói:
- Cha của cô, Kỳ lân đế quốc hoàng đế rất không vui khi mà nghĩ con gái của mình phải quan hệ với người khác. Hắn chỉ cho ta 1 tuần để giải quyết vấn đề của cô nhưng nhất định trong trường hợp cô cam tâm tình nguyện. Nhưng yêu cầu này quả thật có chút biến thái đi. Ta không thể làm được. Do đó có lẽ 2 ta dừng lại ở đây thôi. Cái máy này coi như là ta tặng nàng làm quà đi. Cả những con pokemon đó nữa.
Nói rồi anh quay người định ra đi. Đột nhiên 1 dọng nói vang lên:
- Chúng ta… sẽ còn gặp lại chứ.
Cầm quay lại, nhìn cô và cười nói:
- Có duyên nhất định có thể gặp lại.
……
Thời gian thấm thoát trôi qua, lại qua 2 tuần nữa. Dù cho không có Cầm nhưng mà cách sử dụng cái máy này cũng đơn giản nên hoàn toàn những người khác giúp đỡ cô. Cô ngày ngày vẫn được tự do vào thế giới pokemon chơi đến mệt với những con thú đáng yêu mà mạnh mẽ. cô cũng không bị giới hạn chỉ 4 tiếng mà có thể thoải mái chơi đến khi nào khó chịu mới thôi.
Nhưng không biết sao cô vẫn thấy thiếu thiếu cái gì, vẫn vui đó nhưng hoàn toàn không có vui vẻ như trước đây. Lời nhắc nhở của thanh niên mà tên cô cũng không biết kia báo hiệu đã hết thời gian đã từng khiến cô vô cùng khó chịu vì chưa được tận hứng thì giờ đây lại khiến cô nhớ tới lạ. Không biết sao cô muốn nghe lại cái dọng nói đó vô cùng.
Cô cứ nghĩ cái cảm giác đó là do chưa quen, qua 1 thời gian là sẽ hết nhưng càng theo thời gian thì cái cảm giác đó càng mãnh liệt, hình ảnh người đó không biết sao in sâu trong đầu cô. Hắn không quá đẹp trai, chí ít thì so với rất nhiều người cùng tuổi mà cô gặp thì hắn không quá đẹp trai nhưng không biết sao khi hắn cười lại đẹp trai đến lạ. Hình ảnh đó dù cô có cố đuổi như thế nào cũng không đi.
Thường thường sau khi chơi xong cô lại ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài nhưng ánh mắt và tâm hồn không biết trôi đi đâu.
Đến buổi tối, ánh trăng sang vằng vặc chiếu vào kèm theo tiếng ồn ào, tiếng cười nói vọng vào tai cô. Cô nhìn ra ngoài, ánh mắt có chút khát vọng. Dù ở thế giới pokemon cô có thể chân chính tự do chạy nhảy nhưng dù sao đó cũng chỉ là 1 thế giới ảo. Cô vẫn khát vọng được đi ra ngoài, được tham gia lễ hội đang ở ngoài kia. Nhưng chính cô biết tình trạng của mình. Đừng nói là đi lại ngoài kia, giờ đi lại trong căn phòng này cô đã phải cực kỳ cẩn thận rồi.
Ánh mắt cô hiện lên sự mất mát vô cùng. Cảm giác cô đơn lại bao trùm lấy cô. Cô nhớ hắn, cô rất nhớ hắn.
Đột nhiên có 1 hòn đá chọi lên cửa kính thu hút sự chú ý của cô. Tiếp theo đó là 1 thân ảnh lập lò.
Cô đi nhẹ nhàng ra mở cửa và lập tức thấy được chủ nhân của nó. Chính là người mà bấy lâu nay cô vẫn luôn muốn thấy. Cầm.
Cô định hô lên nhưng hắn làm 1 động tác suỵt khiến cô dừng lại. Cô đứng lùi ra lấy choc cho Cầm nhảy lên.
Nhìn lại thấy thân ảnh quen thuộc này, cô không giấu được vẻ kích động. Nhưng thân là công chúa, lễ nghi giúp cô không thất thố. Cô nói:
- Sao ngươi lại có mặt ở đây…Đáng lẽ.
Cầm mỉm cười nói:
- Đáng lẽ ra nơi gặp mặt phải là trong game đúng không. Nhưng mà trong game làm sao ta có thể cảm nhận rõ gương mặt xinh đẹp phá trần của nàng được. Do đó dù cho có liều cái mạng này cãi lệnh cha nàng ta cũng có mặt ở đây.
Rồi anh tiến đến nhẹ nhàng ôm lấy cô. Bạch an hơi sững sờ nhưng cũng không phản kháng. Cô tinh tế cảm nhận lấy hơi ấm từ người này, hơi ấm mà cả tuần qua cô không được cảm nhận.
Thật là.. dễ chịu.
Đột nhiên Cầm lên tiếng:
- Nàng có muốn ra ngoài kia chơi không.
Câu nói khiến cả người cô cứng lại. Trong nhất thời cô đã muốn đồng ý nhưng mà rất nhanh, cô dừng lại. cô lắc đầu nói:
- Ta không đi. Quả thật ta rất muốn ra ngoài nhưng mà với thân thể này sợ rằng đi chẳng được bao lâu sẽ gục ngã. Ta ngược lại không sao nhưng mà ta không muốn cha ta cùng các ca ca tỷ tỷ quan tâm ta phải đau lòng.
Cầm nhìn cô mỉm cười nói:
- Nàng quả là 1 người con có hiếu. Nhưng ta yêu nàng như vậy sao có thể hại nàng cơ chứ. Ta có cách để nàng ra ngoài.
Đến lúc này thì Bạch An mới nhận ra được ý định của Cầm. Cô chỉ có thể ra ngoài khi mà cơ thể khỏe mạnh. Nhưng nếu làm như vậy thì cần… thì cần…
Bất tri bất giác, mặt cô đã đỏ lên, cô cúi đầu nói:
- Ta… ta.. chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Cầm ghé vào tai cô và nói:
- Yên tâm, sẽ rất nhanh thôi, sẽ không đau đâu.
Và trong khi cô nàng vẫn chưa biết làm thế nào, anh bế thốc cô lên giường, nhẹ nhàng cởi lớp áo ngoài của cô ra.
Bạch An đã nhắm tịt mắt lại không dám nhìn những gì sắp xảy ra nhưng cô cũng không có ý định phản kháng. Cầm nhẹ nhàng xoa mặt cô và nói:
- Baby à, ta bắt đầu đây.
Dù nhắp tịt mắt lại nhưng mà Bạch An vẫn nghe được tiếng sột soạt, tim của cô đập càng loạn nhịp hơn. Vừa có chút phản kháng nhưng không biết sao lại có chút mong chờ.
Và cái gì đến cũng đến, 1 thứ nhọn nhọn đâm vào khiến cho cô chảy máu. Cô hơi nhíu mày. Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác đâu, nó quả thật là rất khó chịu, cô khẽ nhíu mày.
Lúc đó dọng nói trầm ấm của Cầm vang lên:
- Đau hả, yên tâm đi, rất nhanh nàng sẽ thấy thoải mái.
Đúng như Cầm nói, sau khi bị đâm 7 lần thì cô cảm giác có 1 dòng nước ấm chảy khắp người mình, 1 cảm giác khoan khoái cô chưa bao giờ cảm nhận, cảm giác đầy sức mạnh. Cô không nhịn được mà cất lên những tiếng rên đầy kỳ quái.
1 lúc sau, tầm 5 phút, Cầm thở dài 1 hơi nói:
- Xong rồi đó, nàng có thể ngồi dậy được rồi.
Bạch An từ từ ngồi dậy, dường như cô còn đang dư vị vô tận. Nhưng ngay sau đó, cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên vì cảm giác cơ thể tràn đầy lực lượng. Chẳng lẽ như vậy là xong ư. Cũng quá nhanh đi.
Lúc đó, dọng Cầm vang lên có chút mỏi mệt:
- Được rồi, thất tinh châm có thể tạm thời giúp ổn định cơ thể của nàng, giúp nàng hoạt động như 1 người bình thường trong vòng vài giờ. Đủ để chúng ta đi chơi hội. Nào chuẩn bị đi.
Lúc này Bạch An mới để ý trên người mình có 7 cây kim.Cũng chính là 7 lần bị đâm. Vẻ mặt cô khẽ đỏ lên vì chính những suy nghĩ của mình, thật không biết từ bao giờ cô trở nên không thuần khiết như vậy.
(PS: thú thật đi, đến chỗ này bao nhiêu người nghĩ đến những gì mà… ta cũng nghĩ đến. Đó là.. châm cứu a)
Nhưng ngay sau đó, cảm giác hung phấn tràn ngập cô. Cô không còn cảm giác yếu đuối như trước nữa. Bây giờ cô có thể chân chính ra ngoài chơi rồi.
Cô sắp được vào đời.