Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 920: Chiến trường bên trong cơ thể




Làm sao để Cầm tỉnh lại hoặc chí ít có năng lực nhận biết Mera không làm được nhưng Shion lại có 1 cách. Chỉ thấy cô nàng cất dọng già nua:

- Cách không phải không có nhưng hi sinh có chút lớn.

Mera quay lại như chờ đợi cái gì. Shion nói tiếp:

- Ta có thể bất tử được đến bây giờ hoàn toàn là nhờ cây ác quỷ cung cấp sinh mệnh lực. Để có thể làm được như vậy thì ta có 1 biện pháp có thể chuyển đổi sinh mệnh lực từ 2 bên tự nguyện. Cầm đã ngất đi coi như tự nguyện, giờ cần người hiến sinh mệnh lực. Ta là ngọn lửa sắp tàn, khó có thể đủ sinh mệnh lực để làm điều gì cả.

- Vậy lấy của ta. – Mera vội lên tiếng.

- Ngươi chắc chứ. Đây không phải trò đùa. Ngươi nhìn ta thì biết sự quan trọng của sinh mệnh lực đến đâu. Mà hắn cần bao nhiêu sinh mệnh lực chúng ta cũng không biết được. Nếu chỉ cần 1 chút thì hoàn toàn không quan trọng nhưng cần nhiều thì… ta không rõ ngươi sẽ thành thế nào. Rốt cục thì ngươi cũng chỉ là 1 con người bình thường mà thôi. Lựa chọn thế nào chính ngươi nghĩ.

Mera nghe xong thì sững người, cô có hảo cảm với Cầm không, có thích Cầm không. Đáp án tất nhiên là có nhưng mà chưa đạt đến độ yêu chết đi sống lại, sẵn sàng hi sinh vì người mình yêu. Trên thực tế, số người có thể yêu đến mức đó quả thật ít lại càng ít, có thể nói là hiếm như lá mùa thu. Cô muốn cứu Cầm, hi sịnh vài chục năm tuổi thọ vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được. Nhưng nếu như mà hi sịnh cả tính mạng thì…. Xin lỗi cô vẫn chưa đạt được đến mức đó. Con người là ích kỷ, trong phạm vi cho phép, rất nhiều người sẵn sàng cứu giúp người khác nhưng nếu nó ảnh hưởng đến lợi ích bản thân thì mấy ai làm.

Shion biết điều đó, nhìn biểu hiện của Mera cô đã biết rằng cô gái này sẽ không làm điều điên rồ này. Shion không trách điều đó, phản ứng như vậy mới có thể coi như là bình thường. ngẫm lại chính cô nếu như cô trong trường hợp này cô có cứu không. Đáp án cũng chỉ có 1, không.

Dù biết thế nhưng cảm giác tiếc hận vãn dang lên trong cô. Cái cảm giác hi vọng vừa le lói lại bị dập tắt trong chốc lát thật sự vô cùng khó chịu, khó chịu.

Có lẽ ông trời không có mắt đi.

- Lấy của ta đi.

1 dọng nói trầm thấp vang lên thu hút sự chú ý cùa mọi người, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía đó. Người vừa phát ngôn không ngờ lại là lôi long. Chỉ thấy người nó điện quang lập lòe nhưng có thể thấy được dưới lớp vảy là 1 màu tím đen.

Nhìn kỹ thì không biết từ lúc nào trên người nó có 1 mũi tên. Nó cất dọng đầy bịnh tĩnh:

- Xem ra đây chính là số mệnh của ta đi, với những vết thương này ta cũng không sống lâu được nưa. Chẳng bằng làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa. Cứ lấy bao sinh mệnh lực tùy thích.

Shion nghe xong lập tức thấy được hi vọng. cô cũng không nhiều lời nữa mà bắt đầu vận chuyển bí pháp, 1 luồng sinh mệnh lực tràn qua người cô khiến cho cả người cô hồi phục chút huyết sắc nhưng rất nhanh sinh mệnh lực đó lại trôi qua tràn vào người Cầm. Mọi thứ diễn ra suốt nửa tiếng, con lôi long đã có chút suy bại khí tức yếu ớt. Hiển nhiên nó cũng không còn sống được bao lâu. Nhưng nó cũng không rên lên 1 tiếng cũng không có ý định dừng lại.

Hiệu quả hiển nhiên thấy rõ khi mà vẻ mặt Cầm có chút hồng hào trở lại.

- A…A…A…A….

Tiếng kêu vang lên mang theo đầy thống khổ. Cầm lăn lội trên đất, vẻ mặt dữ tợn như đang chịu thứ gì đó cực kỳ đau đớn khiến cho dù mất ý thức nhưng vẫn kêu lên.

Mọi hoạt động dừng lại, tất cả mọi người lo lắng nhìn về phía anh. Không ai biết anh vì sao lại như vậy, cũng chính vì vậy mà không ai biết nên làm thế nào. Việc duy nhất bọn họ có thể làm chỉ là… yên lặng cầu nguyện và chờ đợi.

Nếu như nội thị thân thể anh lúc này, ở vị trí đan điền có thể thấy được thái cực đồ vốn cân bằng giờ đây đã biến hóa nghiên trời nghiêng đất. lôi long mang theo thuộc tính chí dương chí cương, giờ truyền vào người Cầm khiến cho phần dương tăng lên 1 cách nhanh chóng, và cái gì đến cũng đến, nguyên anh dương yên ngủ lâu như vậy bắt đầu có dấu hiệu thức dậy. Mà việc đầu tiên nó làm trong vô thức là triệt tiêu đối thủ 1 sống 1 còn của minh, nguyên anh âm.

Nguyên anh âm cũng không yếu thế,, dưới sự kích thích của nguyên anh dương thì nguyên anh âm cũng trong vô thức đáp lại, không tự chủ hấp thu những thứ thuộc tính âm trong người. Mà không may, trong người anh lại có 1 thứ như vậy. Chất độc kia, nó là vật chất chí âm mang theo chất độc trí mạng. do không có ai thông động khiến cho nó không bị hấp thụ mà lan tràn. Nhưng bây giờ thì khác, dưới sự kích động của nguyên anh dương, nguyên anh âm đã hấp thụ nó và cả chất kịch độc đó. Chính vì vậy khiến nguyên anh âm thực lực tăng vọt mà đối chọi gay gắt với nguyên anh dương.

Âm đối với dương, kịch độc đối đầu với sinh mệnh lực.

Tất cả khiến cho trong người Cầm thành 1 mớ hỗn độn không kiểm soát được. nỗi đau nó mang lại quả thật không thể tưởng.

Tình trạng của Cầm bây giờ vô cùng nguy hiểm. Không có ai khống chế khiến cho cuộc chiến này dần dần trở nên mất kiểm soát. Chúng nó chẳng khác gì 1 quả bom nổ chậm sẵn sàng cướp đi tính mạng của Cầm bất cứ lúc nào.

Khi 1 bên sắp dành chiến thắng sẽ là lúc Cầm chết bởi vì sự cân bằng anh tạo dựng sẽ sụp đổ.

Đúng lúc này, Công đức hoàn đột nhiên lóe sáng. Sau khi đưa anh đến đây, do năng lượng tỏa ra quá mạnh khiến nó đã bị tổn thương cực nặng. Cầm dựa vào luyện khí thuật đã đúc lại chiếc nhẫn nhưng mà phần khí linh của nó, tiểu bích thì anh hoàn toàn không có bất cứ cách nào. Muốn khôi phục được thì anh cần phải khôi phục thực lực mới có thể làm gì đó.

Nhưng giờ đây, khi mà Cầm gặp nguy hiểm thì nó lại có phản ứng. 1 luồng sáng bay vào người anh. Cũng cùng lúc đó, công đức hoàn lại lần nữa tràn ngập vết nứt, mất hoàn toàn linh tính.

…………..

Thời gian cứ thế trôi qua, đông qua xuân lại tới, mới thế mà đã hơn 1 năm rồi.

Trên 1 hòn đảo nhỏ, 1 thân ảnh nhỏ nhắn mặc bộ quần áo làm bằng cỏ tiến vào trong rừng chuẩn bị 1 ngày đi săn. Mắt cô không nhịn được mà nhìn vào trong túp lều, nơi đó, 1 thân ảnh đang nằm, tĩnh lặng như 1 nàng công chúa.

Cô gái khẽ thở dài. 1 năm rồi, cô đã ở trên đảo này 1 năm rồi, cô cũng chăm sóc chàng trai này 1 năm rồi nhưng mà ngoại trừ xác định hắn vẫn còn sống thì hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nào của việc tỉnh lại. cô lại không thể làm bất cứ điều gì chỉ có thể yên lặng chờ đợi. cô nhìn lên bầu trời, sắp giông bão rồi. Mong rằng sau cơn giông trời lại nắng.

Nhìn nhiều 1 cái, cô quay người đi vào trong rừng, hi vọng có thể bắt được cái gì đó trước khi trời mưa a.

Cô đi mà không để ý thấy cánh tay kia có chút nhúc nhích.