Không biết qua bao lâu,tiếng động kịch liệt vang lên đã kết thúc kèm theo mùi khen khét.
Không mất bao lâu, 1 thân ảnh run run đi ra. Trên tay hắn là 1 đĩa đồ ăn mà không ai nhìn vào có thể mê được. 1 miếng thịt bò bị nướng cháy bốc lên từng đợt khói đen. Các loại rau củ quả thái 1 cách biến dị thành từng hình thù quái dị bày 1 cách cực kỳ bừa bộn.
Đây hoàn toàn không phải là 1 món cho người anh. Thậm chí cho heo ăn cng chưa chắc chúng đã ăn nữa chứ.
Watanabe Shiori tiến đến, nhìn cái đĩa trên bàn với vẻ mặt ghét bỏ. Hắn lấy 1 đôi dao dĩa ra mà cắt rồi quẳng:
- Nhìn đi, đây là thứ mà ngươi làm cho người ăn ư. Với thứ này ngươi chiến thắng ư. Ha … ha … ha… không ngờ 1 đời thiên tài lại lưu lạc đến mức này. Món này có chó nó cũng không ăn
Rồi hắn thẳng tay đạp đổ đĩa đồ ăn xuống sàn rồi cất dọng cười đầy cuồng ngạo:
- Ta đã cho ngươi cơ hội mà xem ngươi đã làm gì cho ta ăn. Coi ta là con chó hay sao. Phi, nếu lão không tiếp nhận ý tốt của ta thì đừng trách ta không khách khí. Lần trước cho ngươi xem video chắc không đủ kích thích nhỉ. Bây giờ ta sẽ cho ngươi xem trực tiếp luôn. Yên tâm, ta sẽ không chơi chết con gái ngươi. Ta còn chưa muốn đi tù. Nhưng đảm bảo sẽ khiến nàng ta dục tiên dục tử. Ha… ha… ha… ha…
Ngươi cha nghe vậy lại muốn lao lên nhưng đã bị 2 tên đàn ông to con ghì lại
Trong khi đó 2 người khác thì mang người con gái đi ra. Đi đến trước mặt Watanabe Shiori. Hắn tiến đến nâng gương mặt của cô, môi khẽ liếm.
- Nếu như ta biết cô xinh đẹp như vậy thì 2 năm trước có lẽ đích thân ta thịt cô rồi. Nhưng không sao, giờ cũng chưa muộn a.
Nhưng Hinagiku không hề tỏ ra có chút kích động nào, cô khẽ nói:
- Ta có thể phối hợp với ngươi, mặc cho các ngươi chà đạp nhưng có thể cho ta làm 1 điều cuối được không. Đó là ăn đĩa đồ ăn đầu tiên mà cha ta làm sau 3 năm trời.
- Ồ, nếu không thì sao.
- Nếu không.
Vẻ mặt cô quyết liệt nói:
- Nếu không sau hôm nay ta sẽ nhảy lầu tự tử. Trong bức di thư sẽ bảo do ngươi bức ta nhảy. Tuy có lẽ làm thế không ảnh hưởng gì đến ngươi nhưng chắc chắn vài năm sau ngươi sẽ không dễ chịu đâu.
Vẻ mặt của Watanabe Shiori trầm xuống:
- Ngươi dám uy hiếp ta. Từ nhỏ đến lớn không ai dám uy hiếp ta. Ngươi có tin bây giờ ta sẽ để cho 2 cha con ngươi xuống vịnh Tokyo mà định cư không.
Nhưng đáp lại anh là vẻ mặt quật cường của Kotori:
- 3 năm trước ta sợ hãi,ta yếu đuối không dám phản kháng. Nhưng 3 năm này ta đã thay đổi. đối với ta bây giờ thì chết với bị lăng nhục đã chẳng là cái gì rồi. Ngươi chỉ có thể lựa chọn cho ta ăn mà tiếp tục cuộc chơi của mình hoặc là giết ta đi.
Watanabe Shiori dường như có chút kinh ngạc vì thái độ quyết liệt của Kotori, anh cảm nhận được 1 khí thế từ thân ảnh yếu nhược đó. Và hắn nhượng bộ:
- Được, dù sao cũng là thức ăn cho chó. Để ngươi ăn lấy chút sức tý nữa hầu hạ ta.Đồ chơi đến giữa chừng mà hỏng thì còn gì là vui nữa.
Theo hiệu lệnh của hắn, 2 tên khống chế Kotori bỏ tay. Cô run run tiến đến nhặt lấy miếng thịt bò cháy đen trên sàn và ăn. Ăn và ăn như thể đây là 1 món ngon nhất trên đời vậy.
Cô cảm nhận được rồi, cô cảm nhận được rồi. Cảm nhận cái hơi ấm, cái tình cảm mà cô luôn khát khao, cái tình cảm mà 3 năm nay cô phấn đấu để đạt được. hóa ra ba cô vẫn yêu cô như hồi trước, dù có đánh cô cũng là lo nghĩ cho cô mà thôi. Ẩm thực luôn không nói dối. Nó khắc họa chân thực nhất nỗi niềm trong lòng người đầu bếp.
Và chỉ có những người đặc biệt mới có thể cảm nhận được điều đó mà thôi.
Bây giờ trong đầu cô chỉ có 1 nguyện vọng. 1 nguyện vọng duy nhất mà thôi. Đó chính là… cứu cha cô khỏi hắc ám. Đó là được quay lại cuộc sống hạnh phúc trước kia.
Đột nhiên, cảnh vất trước mặt cô mờ đi. Cô đứng trong 1 không gian bao la của vũ trụ, không có bất cứ thứ gì cả. Tràn ngập cô quạnh.
Đột nhiên, từng luồng thông tin tràn vào đầu cô khiến cô đau như muốn chết.
Cô nhất đi ngay lập tức.
Không biết qua bao lâu. Cô tỉnh dậy, ánh mắt đã thay đổi hoàn toàn. Tràn ngập thâm thúy.
- Ngươi đã biết hết rồi. Vậy quyết định của ngươi là gì.
- Ta muốn mẹ ta sống lại, cha ta khỏi bệnh.
- Để hồi sinh người đã chết thì cái giá không đơn giản đâu. Ngươi đã sẵn sàng trả chúng chưa.
- Ta đã sẵn sàng.
- Được rồi, hài tử của ta. Điều ước của ngươi sẽ được hoàn thành. Nhưng cái giá mà ngươi phải trả sẽ là….
…….
Thế giới hiện thực.
Đột nhiên, từ trên bầu trời, 1 ánh sáng thần thánh khiến người ta muốn cúi đầu.
Đám người trong phòng dường như mê đi,con mắt dại ra nhìn cột sáng này
Đột nhiên, trong phòng nhiều hơn 2 bóng người. Là Cầm và Kaylin. Cả 2 đều ngưng đọng nhìn về phía cột sáng. Kaylin nuốt 1 ngụm nước bọt nói:
- Đây rốt cục là cái gì.
Cầm đang định trả lời thì 1 dọng nói vang lên:
- Đây là khí tức của thiên đạo.
Từ sau lưng, 3 người tiến đến. Là Chistina cùng với Eiza và LaLa. Cả 3 người vẻ mặt cũng tràn ngập ngưng đọng.
Nhất là Chistina. Cô nhìn về phía Kotori mà vẻ mặt tràn ngập rung động:
- Không ngờ con mắt này lại xuất hiện ở đây. Thật bất ngờ.
Mọi ánh mắt dồn về phía cô đang chờ thông tin.
Chistina chậm rãi nói:
- Chắc các ngươi không quên thảm họa khiến cho tộc ta gần như diệt tộc đó chứ.
Cầm cùng LaLa không nói gì trong khi 2 người còn lại thì gật đầu. Xem ra việc này cũng không phải là bí mật.
- Lúc đó, 1 người đứng ra lấy lực áp quần hùng mới bảo trụ được gia tộc ta thậm chí khiến không ai dám động đến gia tộc ta nữa.. Và ánh mắt của vị cứu tinh đó chính là ánh mắt này.
Vẻ mặt cô ngưng đọng:
- Đây là con mắt hiếm có, nó có thể so với con mắt của ta. Con mắt này hoàn toàn không có bất cứ đặc hiệu nào. Chẳng khác gì con mắt bình thường. Nhưng chỉ có 1 kỹ năng mà nó có thể so với con mắt của ta. Nó có thể giao dịch với thiên đạo. Không sai chính là giao dịch.
- Thiên đạo khó dò, đó là điều chúng ta đều biết. không ai dám xâm phạm nó. Như ta chỉ nhìn trộm thiên cơ đã bị phế đến 7 năm. Nhưng người sở hữu con mắt đó có thể giao dịch với thiên đạo. dù cho chắc chắn cái giá đó không hề rẻ.
- Trong lịch sử của tộc ta. Con mắt này chỉ xuất hiện 3 lần. Lần đầu tiên là từ lão tổ đã giú gia tộc ta có thiên phú này. Lần 2 giúp cho tộc ta thoát khỏi diệt tộc. Và lần 3 giúp gia tộc ta ổn định được vị trí như bây giờ. Và bây giờ chính là lần 4.Không ngờ nó lại ở đây. Thật bất ngờ.
Rồi cô nhìn về phía Cầm và Kaylin:
- Bình thường thì ánh mắt đó không khác gì ánh mắt bình thường. chỉ có khi có 1 tác động mà chúng ta cũng không biết đó là gì thì mới phát động khả năng này. Rốt cục các ngươi đã làm gì.
Cầm cùng Kaylin nhin nhau rồi thở dài.
Có lẽ nên để mấy cô nàng này biết cũng không có vấn đề gì a.