Tiểu Bạch khó chịu mà chửi bậy 1 phát. Nếu là Tiểu Tử trầm ổn một chút liền tốt, đừng nhanh bại lộ như vậy, đến ban đêm mọi người biến thành người sói đụng nhau thì có thể lập tức phát giác ra được việc thay đổi mặt nạ, và cái bẫy không phải trở thành vô dụng sao.
Nhưng đột nhiên, tiểu Bạch nhận ra 1 vấn đề.
- chờ một chút! Nói như vậy, chẳng lẽ Tiểu Kim thật là Pháp Sư? Hắn biết chúng ta mặt nạ nhan sắc thay đổi, cho nên cố ý nói mạnh miệng hù dọa chúng ta, giả vờ đêm nay tìm ra người sói, để cho 2 người sói sợ hãi, mà một sợ hãi sẽ có khả năng rất cao đi tìm người còn lại để gặp mặt, nhưng bởi vì mặt nạ nhan sắc biến rơi nguyên nhân, chúng ta khẳng định sẽ tìm được giả người sói, tự chui đầu vào lưới!.
Tiểu Bạch càng nghĩ càng kinh hãi, bọn hắn ngay từ đầu liền bị đi mưu hại, bị Tiểu Kim từng bước ép sát mà không biết. Nếu như không là chính hắn tính cảnh giác tương đối mạnh, không có đi tìm Tiểu Hắc, nói không chừng hiện tại hắn mới là người bị đâm chết a.
Đối thủ lần này không đơn giản a.
- Bây giờ nên làm gì?
Tiểu Bạch cảm thấy phảng phất toàn thế giới đều đối với mình tràn đầy ác ý. Hắn như cảm thấy ánh mắt của 4 người kia nhìn hắn đầy ác ý. Có khi nào bọn họ đang mai phục ngoài nhà của hắn và chờ hắn bước ra là.
Càng nghi, tiểu Bạch càng rùng mình lo sợ.
Nhưng mà hắn lại cảm thấy có vài điểm không hợp lý.
- không đúng,! Bọn hắn nếu là thật phát hiện ta, đã sớm giết ta, làm sao có thể bỏ mặc ta trở về phòng? Nói như vậy, bọn hắn hẳn là còn chưa có xác định mà thôi, nói không chừng chỉ có kim, lam tín nhiệm lẫn nhau mà thôi.
Tiểu Bạch tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể chờ đến ban đêm, coi như đến ban đêm hắn cũng chỉ có thể giết một cái. Còn lại ba người, mặc dù hắn tương đối cường tráng, nhưng cũng đánh không lại ba người thậm chí có khi bọn họ còn có cả vũ khí nữa, một khi bại lộ liền là chết.
Hắn cảm thấy muốn chiến thắng thì cần tiên hạ thủ vi cường. Hắn chân chính nghề nghiệp hẳn là thợ rèn, thường ngày đập sắt nên thân thể có thể nói là trải qua thiên truy bách luyện, nếu đánh lén thì thậm chí có thể hạ được 2 người. Hơn nữa hiện tại trên tay hắn còn có một thanh đao săn. Không nói 1v2, 1v1 thì tiểu Bạch tư tin bản thân có thể dễ dàng xử lý 1 người.
- Chiến Sĩ ban ngày hẳn chiến lực tăng lên cũng sẽ không quá khủng bố như buổi tối nếu không thì sao hắn lại cần nhiều người hợp lực mới giết được tiểu Lục cùng tiểu Tử. Do đó có lẽ cũng không cần lo lắng có người cản ta lại
Vững tin Chiến Sĩ cũng sẽ không uy hiếp được bản thân, Tiểu Bạch liền quyết định muốn đi giết người.
Nhưng trước đó, cần chuẩn bị hậu thủ cũng như là đường lui phòng trường hợp không lường trước được. Đầu tiên cần làm giả chứng cứ. Hắn xé 1 trang cuối của bản thân, cố gắng bắt trước kiểu chữ trong đó mà tùy tiện chế ra nội dung được giấu kín thay cho tờ giấy cuối bị hắn nuốt. Như vậy dù là bị bắt thì có lẽ vẫn có thể lừa được ai đó.
Chuẩn bị sẵn sàng, Tiểu Bạch chộp lấy thanh đao săn lặng lẽ rời đi phòng của mình. Hắn cẩn thận quan sát, phát hiện nhà Tiểu Tử, mấy nhà còn lại đều đóng chặt cửa.
Hắn hiện tại muốn giết nhất đương nhiên là Tiểu Kim, không nói tên đó có thể là Pháp Sư, chỉ là hắn hiện đang liên hiệp Tiểu Lam tạo thành 1 nhóm chống đối lại người sói là đủ để Tiểu Bạch sinh ra sát ý. Hắn không xác định Tiểu Kim có phải là Pháp Sư hay không, vạn nhất hắn là Chiến Sĩ, cố ý dẫn dụ người sói đi giết hắn nên làm cái gì?do đó nhất định phải đề phòng.
ban đêm Tiểu Bạch chắc chắn sẽ không đi gặp Tiểu Kim, do đó, ban ngày giết hắn không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là Tiểu Kim tính cảnh giác quá mạnh, hắn không có khả năng thả Tiểu Bạch tiến nhà hắn.
Tiểu Bạch ngẫm lại, cảm thấy vẫn là đi tìm Tiểu Hắc. Dù sao thì chắc chắn cuốn nhật ký của nàng cũng đề cập đến việc nàng cùng hắn là vợ chồng. Chỉ cần có vậy thì khả năng nàng cho hắn vào nhà sẽ cao hơn. Tiếp theo nàng nhưng thật ra là "Tiểu Tử ", cũng chính là 1 thợ may. So với người trường kỳ làm nông thì khí lực của thợ may không thể nghi ngờ muốn nhỏ rất nhiều, cũng lại càng dễ đối phó.
Với lại coi như không giết, có thể lừa gạt nàng để nàng liên hợp với mình cũng thật là tốt.
Thế là, Tiểu Bạch lặng lẽ mò tới Tiểu Hắc cửa nhà. Nói thật, nữ nhân có bộ ngực to lớn như thế thì hắn cũng không nỡ giết, nhưng nếu mà cô ấy không đồng ý thì.. có lẽ cần lạt thủ tồi hoa a.
- Nói không chừng còn có thể nhân lúc còn nóng tiến hành “khởi nghiệp” cũng không chừng.
ý nghĩ này một nhảy vọt tới lập tức liền bị Tiểu Bạch dập tắt, loại thời điểm này chỗ nào còn có thể làm loại này sự việc dư thừa, hoàn toàn liền là muốn chết mà.
Tiểu Bạch đầu tiên là gõ cửa một cái, không có cách, cửa khoá từ bên trong, lại bị ma Pháp Sư làm phép, ngoại trừ người trong phòng chủ động mở cửa người khác là không có cách nào đi vào. Đương nhiên, nếu là người sói ban đêm thì vẫn có thể đào hầm tiến vào.
Kế hoạch của hắn là, trước tiên đem đao săn chủ động lấy ra để qua một bên để Tiểu Hắc buông lỏng cảnh giác, sau đó hắn nương tựa theo thân thể cường tráng giết chết Tiểu Hắc. Nam thợ rèn giết nữ thợ may, vẫn là đánh lén, tay không tấc sắt cũng không là vấn đề.
Nhưng mà hắn gõ một hồi lâu thế mà không người đến mở cửa, cái này thì… chịu
-chẳng lẽ nàng không ở nhà?
nghĩ tới đây, Tiểu Bạch dùng sức đẩy cửa một cái, môn quả nhiên mở! Trong này thật không có người!
- nàng đi nơi nào?
ý thức được nguy hiểm. Tiểu Bạch vội vàng trốn trở về nhà.
Hắn không nghĩ tới Tiểu Hắc vậy mà không ở trong nhà, loại thời điểm này nàng lại còn dám cùng người khác ở chung một chỗ! Vì cái gì?
-không đúng, nàng không nhất định là cùng với người khác, nói không chừng muốn đi trốn tại địa phương khẫ trong thôn, thôn này mặc dù không lớn, nhưng chỗ có thể trốn kỳ thật cũng không ít, nói ví dụ một chút bụi cỏ.
Nghĩ tới đây, Tiểu Bạch rục rịch, loại này cơ hội ngàn năm một thuở hắn làm sao có thể buông tha.
Hắn lại lần nữa đi ra ngoài, ở trong thôn tìm kiếm, muốn tìm Tiểu Hắc tung tích. Sự thật chứng minh hắn thật đoán đúng, Tiểu Hắc quả nhiên tại căn nhà đá nơi để rương như tìm kiếm lấy cái gì.
Nàng trên tay cầm lấy cung săn cùng mũi tên, bất quá nàng chỉ là thợ may, Tiểu Bạch rất hoài nghi nàng có thể hay không kéo được cây cung kia.
Tiểu Bạch lặng lẽ tới gần, muốn phải xuất kỳ bất ý giết nàng, miễn cho nàng kêu sợ hãi đem người dẫn tới.
Nhưng mà, ngay tại hắn cách Tiểu Hắc còn có hai mươi mấy mét, bỗng nhiên, Tiểu Hắc bỗng nhiên quay người trở lại hét lớn một tiếng:
-Là ai!