NHìn thấy khách hàng chỉ nhìn liếc qua thực đơn rồi gọi ngay chủ quán thì trong lòng Saya hiện lên cảm giác chẳng lành. Chẳng lẽ mấy người này muốn đến đây gây sự a.
Cái sự tình thuê người đến quán người khác bày trò để bôi xấu hình tượng làm gì còn hiếm nữa cơ chứ.
Nhưng dù biết vậy Saya cũng có chút lực bất tòng tâm, Dù sao thì nàng cũng chỉ là 1 cô gái chân yếu tay mềm, mà động cơ của kẻ này nàng cũng không tinh tường thì làm sao có thể làm gì cơ chứ. Nàng chỉ có thể đi gọi chủ quán là Cầm mà thôi.
Cầm nghe được Saya báo cáo thì cũng cảm thấy kỳ quái không thôi. Rốt cục tên này đến đây làm gì chứ. Quán của hắn chỉ là mới hơi nổi tiếng thôi, với lại vị trí cũng không phải là vị trí vàng mà có người cạnh tranh. Đuổi hắn đi thì kiếm chỗ khác, có gì mà phải xoắn. Không hiểu tên này đến đây có vẫn đề gì chứ.
Dù có rất nhiều thắc mắc nhưng mà Cầm vẫn đi đến niềm nở nói:
- Xin hỏi, quý khách muốn dùng gì mà phải đích thân gặp tôi vậy. Tôi sẽ hết lòng thỏa mãn các ngài.
Tên bàn tử từ lúc vào đến giờ mắt vẫn gián về phía Saya, khi nghe Cầm nói thì hắn mới rời mắt mà liếc anh chàng 1 cái rồi lại quay về nhìn Saya, miệng thì nói:
- Nghe nói tay nghề của ngươi khá là giỏi đúng không?
- Cũng được đi. Tay nghề của ta tuy không phải là đệ nhất nhưng mà cũng đủ dùng rồi.
- Thế à. Tốt- Con mắt tên béo cuối cùng rời người Saya mà nhìn thẳng về phía Cầm mà nói- Nếu ngươi đã là 1 đầu bếp giỏi thì chí ít cũng phải có tài ứng biến và chiều theo lòng khách hàng đi. Ta muốn 1 món thịt tươi ngon nhưng mà không được dùng thịt tươi. Ngươi mau đi làm đi. Nói trước nếu món đó không làm ta thỏa mãn thì cẩn thận đó.
Cầm chưa trả lời thì saya đã bức xúc nói:
- Vô lý, muốn 1 món tươi ngon mà không cho dùng các loại thịt tươi sống thì ai mà làm được. Đó không phải là thử thách mà là đang đánh đố. Là 1 nhiệm vụ bất khả thi.
- Im đi, nếu mà hắn không làm được những điều mà các đầu bếp khác làm được thì sao hắn có thể xứng đáng được tung hô làm đầu bếp giỏi. Nào ngươi có làm được không.Không làm thì còn cho chúng ta biết.
Saya nghe vậy thì vẫn bức xúc không thôi nhưng mà vẫn không nói gì nữa mà đưa ánh mắt nhìn về phía Cầm. So với cô, Cầm bình tĩnh hơn rất nhiều mà nói:
- Ngươi muốn thách thức ta đúng không. Với đòn khích tướng bình thường đó thì ta chẳng bao giờ mắc mưu nhưng thân là đầu bếp ta sẽ không từ bỏ các cuộc khiêu khích nào liên quan đến danh dự. Cuộc khiêu chiếu này ta tiếp.
- Có khí phách đó. Ta thích. Chúng ta cùng chờ xem- mắt bàn từ lại lóe lên lục quang. Món ăn có thể thỏa mãn thì sao. Hắn làm người chấm thì hắn nói thế nào chính là như vậy.Tiểu tử này chết chắc rồi- Nhưng mà đã là khiêu chiến thì tất nhiên phải có đặt cược. Nếu ngươi thua thì phải bỏ nghề này mà theo làm tay chân của ta. Thế nào, có được không. Nếu ngươi thắng thì muốn gì ta cũng chiều.
- Chỉ mong đến lúc đó ngươi có thể nói lên lời xin lỗi vì xâm phạm đến danh dự của người đầu bếp là được rồi- Cầm chỉ để lại 1 câu rồi tiến vào khu bếp.
Saya lo lắng chạy theo. Đây có thể là cuộc chiến quyết định sự nghiệp a. Nàng cũng không biết vì sao Cầm lại xúc động như thế. Đây rõ ràng là 1 cái bẫy mà. Thật không hiểu lũ con trai nghĩ gì nữa.
Nàng lúc đó muốn cất lời khuyên nhưng mà chưa kịp nói thì Cầm đã dáp ứng cái rụp. Thật là tức chết mà.
Giờ chỉ còn có hi vọng vào tài năng của Cầm mà thôi. Biết đâu anh chàng có thẻ hoàn thành nhiệm vị bất khả thi này.
Chỉ 1 lát sau,Cầm đã đi ra với 1 đĩa thức ăn nơi tay.
Anh bình tĩnh đưa đến trước mặt tên bàn tử và nói:
- Xin mời thưởng thức, món thịt tươi ngon của ngươi.
Tên béo nhìn vào đĩa mà khinh thường nói:
- Đây chính là thứ mà ngươi bắt chúng ta chờ sao.Thứ này mà gọi là thịt à. Đừng có lấy mấy miếng thịt khô ra mà lừa phỉnh ta. Tươi ở đâu, ngon ở đâu.
Đúng là trông món này chẳng tương gì cả. Dù cho nó cũng có 1 chút mùi thơm nhưng mà từ mặt ngoài thì đến cả Saya cũng nhìn ra là nó không phải là thịt tươi mà chỉ là 1 vài miếng thịt xông khói. Tuy không biết bên trong có gì nhưng từ bề ngoài đã hoàn toàn lạc đề rồi a.
Cầm vẫn rất bình tĩnh nói:
- Cứ ăn đi rồi sẽ biết. Đừng nói là ngươi không dám ăn vì sợ thua đó.
- Hừ, ngươi quá đề cao mình rồi đó. Được ta ăn. Rồi sẽ xé rách ra cái vẻ mặt giả dối của ngươi.
Nói rồi lão lấy cái dĩa, cắm lấy 1 miếng đưa lên nhìn rồi hừ lạnh. Bên trong hóa ra cũng chẳng có gì mà chỉ có 1 ít khoai tây mà thôi. Hừ, tỏ ra huyền bí à.
Lão hừ lạnh rồi đưa miếng thịt vào miệng rồi lập tức mắt lão trừng lớn.
Bởi món này nó quá ngon rồi.
Khoai tây cùng với nấy cắt nhỏ nghiền nát được miếng thịt xông khói quấn quanh và nướng trên 1 nhiệt độ đúng chuẩn khiến cho miếng thịt xông khói cứng nhắc giờ đã trở nên thật mềm mại và mọng nước. Cắn 1 miếng mà nước thịt ngọt lành ứa ra thấm khắp khoang miệng.
Đây có lẽ không phải là món ngon nhất mà ông từng ăn nhưng mà nó tuyệt đối là 1 trong những món ngon nhất. Đấy là còn trong tình trạng nguyên liệu bị hạn chế rất nhiều. Rất nhiều đầu bếp kể cả những đầu bếp giỏi còn không biết nên xử lý thế nào thì làm sao có thể làm ra được món ăn.
Thế mà chỉ trong 1 thời gian ngắn mà Cầm có thể làm được hơn nữa còn tràn ngập mĩ vị nữa
Đúng là kỳ tài mà.
Tên béo không nhịn được mà lại xiên thêm 1 miếng nữa mà ăn đầy hạnh phúc.
Nhìn thấy lão đại ăn uống ngon lành khiến cho 2 tên bảo tiểu không khỏi nuốt nước miếng ừng ực. Bỗng trước mặt 2 người lại hiện ra 2 đĩa.
Cầm đã đứng đó từ bao giờ, hừ lạnh nói:
- Đây ăn đi rồi biết trình độ quán ta như thế nào.
2 tên bao tiêu đã không thể tự chủ được mà lao đầu vào ăn lấy ăn để. Trên mặt họ đồng thời cũng lộ ra vẻ hạnh phúc không thôi.
Saya nhìn thấy thế cũng không thể nào nhịn được nữa mà phụng phịu:
- Món của ta đâu.
Cầm cũng đoán trước được cô nàng gì cũng đòi nên đã làm dư ra 1 phần mà đưa đến trước mặt cô nàng:
- Ăn đi rồi chuyên tâm vào làm việc. Đây chính là tiền công cho việc cô hoàn thành app cho quán đó.
_ Xí, ki bo.
Dù có nói vậy nhưng mà Saya sao có thể nhịn được khi mà thấy mĩ thực trước mắt. Cô không nhịn được mà xiên lấy 1 miếng và bắt đầu ăn.
Và mặt cô lại hiện lên vẻ hạnh phúc không thôi.
..........
Trong khi Saya vẫn còn chìm đắm trong mĩ thực thì lão béo bên này cũng đã hoàn thành xong bữa ăn của mình.
Lão ngửa người ra đằng sau vỗ bụng, vẻ mặt thỏa mãn không thôi.
CHợt bên cạnh lão vang lên tiếng nói:
- Thế nào, món của ta có thể thỏa mãn ngươi được chứ.
Lão béo nghe thế cũng nhận ra là mình thất thố. Giờ thì hết cmn đường chối cãi nữa.
Chẳng lẽ phải quỳ xuống xin lỗi. Thân là 1 người cao ngạo thì còn lâu lão mới có thể hạ mình xin lỗi,
Thê phải làm sau đây.
Thường thì cái ló khó hơn cái khôn.
Chợt nhớ đến mục đích của mình đến đây. Điều này làm lão nghĩ đến 1 cách.
Chỉ thất lão giả đứng lên tuyên bố:
- Từ giờ ta cho phép ngươi làm trợ lý của ta.