Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 294: Lão nát rượu




Đang lúc Câm chuẩn bị đưa chén rượu lên mội thì đột nhiên ở chỗ cửa hiện ra 1 thân ảnh thu hút ánh mắt của cả 2 người.

Chợt thân ảnh đó biến mất vô tung chỉ còn lại cơn gió quấn đến chỗ 2 người.

Và điều bát ngờ xảy ra, khi cả 2 còn đang ngỡ ngàng khi mà thân ảnh biến mất thỉ bên cạnh Cầm chợt hiện ra 1 thân ảnh à nó đang đưa tay chộp đến ly rượu của Cầm.

Vốn dĩ theo lẽ thường. Khi mà sức chú ý của Cầm đang bị thu hút vậy mà động tác của lão này thì nhanh như gió thì chén rượu chắc chắn bị cướp.

Nhưng sự đời sao có thể đơn giản như vậy được. Khi mà ngón tay lão già kia còn cách chén rượu vài mm thì bằng 1 động tác không thể ảo diệu hơn. Cầm đưa chén rượu ra phía trước.

Lão già thấy không đắc thủ thì cũng không chịu từ bỏ mà vươn người theo.

Hành động của lão lập tức thu hút sự chú ý của 2 người. Cảm nhận đầu tiên của Cầm cũng như là Saya đó là không thể tin được vì đây chính là thân ảnh mà 2 người thấy vừa rồi. Làm thế nào mà ngoáy cái lão này đã vòng ra sau 2 người bọn họ vậy.Với tốc độ thần sầu như vậy lão ấy đi tham dự olimpic có mà quán quân chắc.

VÀ ngay sau đó thì bọn họ chứng kiến hành động của lão và đã đoán ra mục đích của lão già này không có gì khác chính là ly rượu mà Cầm đang cầm trên tay.

Nhung dù biết thì cả 2 vẫn sững sờ đứng nhìn vì tốc độ tay của lão này quá nhanh rồi, vừa rồi trộm nên tốc độ tay chưa mở đến cao nhất nhưng giờ đây đã bị lộ thì lão ta xõa luôn mà dùng tốc độ tay nhanh nhất của mình. Chỉ thây dường như cánh tay của lão đang biến mất chỉ để lại những vệt sáng mờ mờ.Tốc độ đó chỉ sợ gần bằng tốc độ ánh sáng đi.

Nhưng tưởng chừng như là với tốc độ cao như vậy thì việc cướp ly rượu là cực kỳ đơn giản.Nhưng không, Cầm không phải là người đơn giản sao việc này lại có thể đơn giản được.

Chỉ thấy lại lần nữa cánh tay của Cầm tự cử đọng o theo 1 con đường cực ảo diệu đưa ly rượu thoát khỏi tầm tay của lão giả kia.

Lần thứ 2 vồ hụt làm lão hơn sững người lại.Lần đầu có thể là vô tình nhưng mà lần thứ 2 thì chắc chắn không thể có chuyện đó được. Xem ra tiểu tử này cũng không phải là dạng đơn giản đâu.

Mắt lão ta lóe lên vẻ hứng thú nồng đậm trong khi đó cánh tay thì vẫn không ngừng mà đánh đến chỗ Cầm với tốc độ cực nhanh và lần này nó còn lắt léo trong chuyển động chứ không còn đơn giản như vừa rồi nữa.

Nhưng mà dù lắt léo đến đâu vẫn bị Cầm dùng những con đường ảo diệu mà lách qua.

Thế là trong quán diễn ra 1 trò đùa khiến người ra há hốc mồm. 1 lão già gần đất xa trời đang tấn công dồn dập, cánh tay cứ như những con mãng xà đánh về phía ly rượu trong khi đó chàng thanh niên Cầm ly rượu vẫn rất bình tĩnh nhẹ nhàng mà tránh né nó trong gang tấc.

Cuộc đấu đầy kỳ dị này kéo dài trong 10 phút mà vẫn không có sự tiến triển nào khiến cho Saya đứng bên ngoài ngáp dài ngáp ngắn mà nói:

- Lão kia,,lão bị ngu à. Sao cứ tấn công lu rượu như vậy. Còn có cả thùng rượu ở đây cơ mà.

Lời nói nhu là tiếng chuông cảnh tỉnh người trong mộng. Chỉ thấy lão giả sững người lại trong chốc lát rồi mắt lóe sáng, cánh tay không chút dừng lại mà đổi hướng sang thùng rượu trên bàn.

Cầm cũng sững người về câu nói của Saya, còn mắt tóe lửa nhìn cô nàng trong khi đó thân thể cũng không chậm tý nào mà đi đến bên thùng rượu. Nhưng mà dù sao thì vị trí của Cầm cũng ở xa bình rượu hơn và tốc độ của anh chàng cũng không bằng lão già này nên khi còn cách thùng rượu tầm 3m thì lão ta đã đến nơi và vươn cánh tay ra.

Nhưng Cầm làm sao có thể để lão như ý được.Chỉ thấy khi tay lão giả vừa tiếp xúc với bình rượu thì ở đâu xuất hiện 1 đôi chân đã phăng bình rượu đi. Cùng lúc đó 1 thân ảnh phi thân lên định đón lấy bình rượu.

Nhưng lão giả này cũng không phải dạng vừa. Lão cũng đạp đất phi thân lên tiếp lấy bình rượu.

Cầm thấy vậy cũng không nói 2 lời mà đánh cho bình rượu bay cao chút nữa trong khi đó tiến công về phía lão giả, lòng bản tay hóa thành trảo tấn công trực tiếp vào cổ lão.

Lão giả hơi bất ngờ về đòn tấn công của Cầm nhưng là 1 cao thủ võ lâm thì lão tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng thất thố mà thua như vậy. Chỉ thấy lão lách người 1 cái tránh thoát trảo kia trong khi đó tay co thành quyền đáp trả.

Cầm tay từ trảo hóa chưởng đánh vào khủy tay khiến cho nắm đấm kia lệch đi đồng thời mượn chút lực đó mà tiến công thẳng ngực ông lão.

Hóa ra trảo vừa rồi chỉ là hư chiêu của Cầm. Chởng này mới chân chính là đại sát khí.

Nó cũng làm cho ông lão hơn bối rối nhưng mà chỉ có hơi thôi. Lão giả tuy hơi bất ngờ nhưng mà cũng không chạm lại nửa nhịp, tay còn lại nhanh chóng che trước ngực ngăn lấy chưởng của Cầm.

Nhưng mà lão vẫn quá coi thường 1 chưởng này. Dù cho đã đỡ được nhưng mà lão vẫn bị dư âm đánh văng đi 1 đoạn và mất cơ hội tranh đoạt vò rượu.

Chỉ thây khi lão giả tiếp đất thì vò rượu đã nằm trong tay Cầm từ bao giờ. Trận đấu chớp nhoáng này đã kết thúc với chiến thắng thuộc về Cầm.

Nhưng anh chàng không có vẻ gì là vui vẻ vì chiến thắng của bản thân cả. Chỉ thấy Cầm nhíu mày nói:

- Tại sao lão lại tự nhiên tấn công ta. Hay nói chính xác là tại sao lão lại giành lấy rượu của ta. Lão có biết làm như vậy là bất lịch sự lắm không.

Lão giả hơi xấu hổ cười:

- Xin lỗi, lão già ta là con sâu rượu. Ngửi thấy mùi rượu ngon là không nhịn được nên là tay chân nó cứ chạy trước miệng. Vị tiểu hữu này có thể cho lão xin 1 miếng rượu được không. Lão đây không nhịn được nữa rồi. Tiểu huynh đệ, có thể cho lão nếm thử 1 ngụm không. 1 ngụm thôi cũng được.

Cầm hừ lạnh nói:

- Nếu mà ngay từ đầu lão xin thì có lẽ tôi sẽ cho lão uống nhưng mà lão nghĩ sau cuộc đánh nhau vừa rồi ta có thể cho lão uống miễn phí sao, không có cửa đâu.

Lão giả cũng biết Cầm không phải là dạng vừa, nếu lão không giờ chiêu bài tủ của mình ra thì khó mà cướp được bình rượu trong tay thanh niên này. Tất nhiên nếu đánh nhau hết sức thì lão tin mình có thể thắng được nhưng mà bình rượu có còn giữ được nguyên vẹn hay không thì không ai biết được. Do đó lão ta đành xuống nước:

- Thì “ không đánh không quen biết mà”. Lão biết là lão hơi quá khích nhưng mà lão đền bù là được chứ gì.

- Thế lão có thể cho ta cái gi- Cầm hứng thú nhìn lão giả này. Với thân thủ của lão thì chắc cũng không phải là hạng người vô danh. Đồ đưa cho mình tất nhiên sẽ không kém.

- Yên tâm, sẽ làm cậu hài lòng.

Và lão ta mò vào người như đang tìm kiếm cái gì. Chợt lão ngẩn cả người chợt nhớ mình ra đường không bao giờ mang cái gì quý giá cả. Ai mà không biết cái danh tửu tiên chứ.Nếu thiếu cái gì thì lão vào tạm chỗ nào mượn 1 ít là xong. Nhưng mà trông dáng vẻ của thanh niên này thì còn lâu mới giở được chiêu đó.

Chết dở chết dở. Chẳng lẽ phải mang cái đó ra sao.

Thứ đó với lão quá chân quý không thể đưa cho thanh niên này a.

Nhất định mình còn có cái gì.thế là lão lại lao vào lục người.

Và chợt mặt của lão ta hiện lên vẻ vui mừng.

Có rồi.