Thiên Nguyệt nhìn Cầm và nói:
- Bây giờ chúng ta làm gì đây.
Hiển nhiên, với những gì Cầm đã làm thì trong vô hình anh đã trở thành người dẫn đầu. Và cô nàng này có chút nào đó ỷ lại vào anh.
Cầm nhíu mày.Quả thật cũng rất khó. Đi hay ở cũng đều không quá ổn. Mà tham gia cũng càng không ổn hơn.
Nhất thời anh cũng không có biện pháp tốt.
Cuối cùng anh thở dài:
- Cứ tạm thời ở lại đây. Trời cũng sắp sáng, chỉ sợ sự hoạt động của đám ma thú càng lớn hơn. Giờ mà đi vòng thì có khi chúng ta càng gặp nhiểu rắc rối. Chí ít thì ở đây chúng ta sẽ có 2 con ma thú bị trọng thương. Dù không đánh lại nhưng khả năng có thể chạy thoát tất nhiên sẽ cao hơn.
- Nhưng mà chưa chắc đến khu vực khác chúng ta sẽ gặp ma thú. So với điều đó thì ở đây hiển nhiên là nguy hiểm hơn rất nhiều. Ta đoán chúng ta đã bị lộ rồi. Nhưng 2 con này không thể nào thoát được nên chúng ta mới tạm thời an toàn. Bây giờ nếu không đi thì sẽ chẳng có cơ hội nào đâu.
Cầm tất nhiên hiểu ý cô. Cả 2 dù cho đã ẩn thân nhưng có thể nói bọn họ ở đây đã có thể coi như là 1 ngọn đèn sáng rồi. Ngay khi cả 2 đến đây thì bọn họ đã bị 2 con quái vật này chú ý. Chỉ là lúc này bọn nó còn đang bận chiến đấu với nhau nên cả 2 mới tạm thời có thể an toàn.
Nhưng rồi cuộc chiến nào cũng kết thúc. Cuộc chiến của 2 con này cũng như vậy. Và khi đó cả 2 sẽ gặp nguy hiểm.
Đừng có trông chờ vào việc bọn chúng lưỡng bại câu thương mà bỏ qua cho 2 người. Người cùng tiên như thiên và địa. Dù cho tiên có trọng thương thì phàm nhân cũng khó lòng có thể giết chết được hắn.
Đã thế 2 còn này hiển nhiên chỉ đánh cầm chừng, nhìn như kịch liệt nhưng chân chính tổn thương cũng không có bao nhiêu. Hiển nhiên bọn chúng cũng không có chân chính liều mạng hoặc có thể nói không dám làm như vậy. Cuộc chiến nay dù có kết thúc thì cả 2 cũng sẽ không đồng quy vu tận với nhau. Và đó sẽ là ngày tàn của cả 2. Dù là Cầm khi toàn thịnh cũng không thể nào có thể chống đỡ quá lâu dưới sự tấn công của tiên nhân dù cho là chân tiên đi nữa.
Mà bây giờ thực lực của anh còn bị hạn chế rất nhiều. Có thể nói ở lại là chịu chết.
Hiển nhiên so với nó thì rời đi sẽ ổn thỏa hơn. Chí ít thì rời đi thì bọn họ tạm thời chưa lo sẽ chết. Thậm chí nếu may mắn có thể không đụng phải ma thú và rời đi
Nhưng như vậy quả thật quá mạo hiểm. Phụ thuộc quá nhiều vào vận may.
Theo như suy đoán của anh thì khả năng gặp phải những con ma thú khác vô cùng cao.
Cầm nhìn cô và giải thích:
- Từ những gì ta cảm nhận được thì con kia dường như vừa mới tấn thăng lên thành tiên hoặc có thể nói là ma. Và nó đang khiêu chiến để giành địa bàn. Từ tình thế nhìn xem thì có lẽ cũng đánh trong thời gian không ngắn. Cô thử nghĩ xem, chiến đấu lâu như vậy thì những con ma thú ở địa bàn xung quanh sẽ không để ý sao. Ta nghĩ là không. Chúng có lẽ vẫn luôn cảm nhận và chờ đợi. Bây giờ chúng ta rời đi nơi này mà tiến nhập vào địa bàn của những con khác thì có lẽ chúng ta sẽ lập tức bị xử lý.
- Mà vòng ngược lại thì cô nghĩ độ nguy hiểm như thế nào.
- Ngược lại nếu như chúng ta có thể căn đúng thời gian để có thể chạy đi thì chí ít chúng ta có thể rời khỏi khu vực này, tiến nhập những khu vực yếu hơn.
- Hơn nữa theo ta dự đoán thì khu vực yếu hơn đó là của con thú khiêu chiến này. Do đó chỉ cần vượt qua được kiếp này thì 1 đoạn đường khá dài tiếp theo có lẽ chúng ta sẽ an toàn.
- So với việc đặt hi vọng vào trong vận may hư vô, đặt hi vọng vào đám ma thú đó thì ta càng muốn dựa vào bản thân hơn.
- Tất nhiên, ta không phủ nhận là độ nguy hiểm của nó là vô cùng, vô cùng cao nhưng có lẽ so với việc liều mạng khi bị 1 con ma thú mạnh mẽ để ý đến thì nó còn có 1 tia cơ hội.
- Bây giờ chúng ta muốn sống nhất định không thể phân ra, chỉ có hợp lực lại thì chúng ta mới có 1 chút cơ may.
- Ta không muốn chúng ta lục đục.Lần này tôi sẽ cho cô quyền quyết định. Chỉ hi vọng cô sẽ có quyết định chính xác.
Thiên Nguyệt lâm vào trầm mặc. Cuối cùng cô thở dài. Từ đầu đến giờ, thanh niên này vẫn luôn đưa ra những quyết định đúng đắn khiến cho bọn họ có thể sinh tồn đến giờ. Nói không ngoa thì không có hắn có lẽ cô chết lúc nào chính cô cũng không biết.
Do đó cô lựa chọn tin tưởng vào hắn.
- Ngươi đã đưa ra ý kiến đó thì có lẽ cũng có kế hoạch. Ngươi có thể cho ta biết được không.
Cầm trầm mặc nói:
- Kế hoạch ở những trường hợp này chỉ là vô nghĩa mà thôi.Nếu ta đoán không sai thì con rồng khiêu chiến kia đang yếu thế. Nếu cứ giữ như thế này không chóng thì chày nó cũng thua mà thôi. Cũng đúng, dù sao thì nó cũng chỉ mới đột phá. Để có thể đánh với con tinh tinh này thì không dễ dàng. Nhưng ta đoán được con này nhất định không dễ dàng chịu thua như vậy. Nó nhất định còn đại chiêu, thứ nó sẽ dùng lúc cuối cùng. Và khi đó chính là cơ hội của chúng ta. 1 cơ hội duy nhất.
- Tất nhiên đó chỉ là suy luận của ta. Chưa chắc cả 2 sẽ đánh đến mức đó. Lúc đó việc chúng ta có thể làm chỉ có thể chạy, chạy nhanh hết mức có thể. Hi vọng có thể chạy thoát. Còn tương lai thế nào thì chúng ta cũng không rõ.
- Được rồi, chúng ta vẫn nên chuẩn bị. Mọi thứ chỉ là dự đoán, còn có gì vượt ngoài dự đoán của chúng ta hay không thì không ai biết được. Chúng ta đều phải chuẩn bị cho mọi trường hợp. Chúng ta sẽ sống.
Cả 2 đều yên lặng chuẩn bị cho mọi trường hợp.
Cố gắng tìm ra những chỗ thuận lợi để chạy đi.
Có công mài sắt có ngày nên kim. Cuối cùng cả 2 tìm được 1 vị trí cực kỳ thuận lợi để chạy đi.
Bây giờ cả 2 chỉ yên lặng chờ, chờ đợi cơ hội.
Và nó đến sớm hơn cả 2 nghĩ rất nhiều.
Cuộc chiến dần đi đến cuối cùng. Con rồng kia hiển nhiên đã bị yếu thế. Nhưng mà nó tất nhiên không dễ dàng chịu thua. 1 viên long châu được đưa ra ngay sau đó 1 luồng sáng mang theo khí thế kinh người.
Con tinh tinh hiển nhiên cũng cảm nhận được sự uy hiếp như thế này. Nó gào lên, cả người lập tức biến to. Chống chịu lấy đợt sóng công kia.
- Đi.
Cầm hét lên, lập tức vận Lôi Phong bộ lên mức nhanh nhất mà chạy, Thiên Nguyệt cũng nhanh chóng đi theo.
Không thể không nói, thời cơ cả 2 người chọn đều rất tốt. Cả 2 con đều đang vận dụng toàn bộ thực lực, không con nào lơ là khiến dù cho 2 người chạy qua nhưng 2 con này cũng không có để ý.
Chạy thoát nằm trong tầm tay của cả 2.
Nhưng đúng lúc này dị biến xảy ra.1 tia sáng bị đánh bật về phía Thiên Nguyệt Tốc độ nó quá nhanh khiến cô nàng không kịp làm gì.
Đúng lúc đó, 1 thân ảnh lóe lên che trước người cô.
Cả 2 người biến mất trong luồng sáng hủy diệt đó.