Thiên Nguyệt cũng hơi sững sờ có thể nói là hơi sợ. Kẻ này luôn cho cô 1 came giác trầm ổn, bình tĩnh. Bây giờ, cô có thể cảm thấy được hắn cực kỳ mất bình tĩnh. Những kẻ thế này chỉ sợ dễ dàng nhiễm ma khí mà ma hóa đi.
Cô không nhịn được mà khuyên:
- Bình tĩnh, Chu Tuyết dù ở dưới kia thì cũng không muốn ngươi vì cô ấy mà trở nên điên cuồng. Mà đánh mất chính mình. Càng những lúc thế này thì ngươi càng cần bình tĩnh mà vượt qua. Ta có 1 bản “ thanh tâm quyết”.Có khi nó lại có tác dụng với ngươi.
Nhưng đáp lại cô là cái lắc đầu của Cầm.
- Cảm ơn cô, ta bình tình trạng của mình hiện giờ. Ta rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh. Đã đến lúc chúng ta ra ngoài. Chí ít còn điều cuối ta có thể làm với tiểu Tuyết.
Thiên Nguyệt hơi sững sờ nói:
- Điều cuối. Ngươi muốn làm gì.
Vẻ mặt Cầm trầm đi:
- Có những kẻ cần trả giá vì những gì hắn đã làm, vì hắn đã dẫn đến việc này.
Thiên Nguyệt dù sao cũng là người thông minh, ngay lập tức cô đã nhận ra:
- Chẳng lẽ có người nào tham dự vào việc này sao.
- Hắn không trực tiếp tham dự, nhưng có thể coi như là hắn đã gián tiếp gây ra việc này.
Thiên Nguyệt lâm vào trầm ngâm. Cô không để ý nhưng giờ khi mà có được gợi ý thì cô lập tức nhớ ra sự bất thường:
- Chu Vương. Hắn đáng lẽ ra phải ở tuyến trên nhưng ta nhớ được hắn không có bị vây.
- Không sai, ngay trước khi sự cố xảy ra thì hắn đã lui về phía sau. Hắn nhất định biết cái gì đó nhưng mà không để lộ thông tin dẫn đến những người kia chết đi và chúng ta lâm vào nguy hiểm như thế này. Hắn làm vậy là để giết chết Chu Tuyết ngụy tạo thành 1 vụ tai nạn. Sau đó lại dẫn dắt những người sống sót đi tiếp. Có thể nói rằng nhất tiễn song điêu.
Thiên Nguyệt nghe vậy vẻ mặt cũng tối đi. tính cách cô không tranh quyền tranh thế nhưng mà không có nghĩa là cô mặc cho người khái bài bố. Nếu như những gì Cầm nói là chính xác thì cô cũng sẽ không dễ dàng tha cho hắn. Hắn là nguyên nhân gián tiếp khiến cả 2 có mặt ở đây, dù không đến mức giết người nhưng nhất định sẽ khiến hắn không dễ chịu.
Cầm lên tiếng:
- Được rồi, biết là biết vậy thôi, không có chứng cứ nên cô không nên tham dự vào nếu như không muốn sự việc càng rắc rối. Cứ để mình ta lo là được rồi.
- Chúng ta có thể nói là đã mất hết khái niệm về thời gian. Do đó nhất định phải nhanh chóng trở về. Cô có lẽ cũng không muốn bị loại đi.
- Nhưng mà thu hình thạch của chúng ta đều đã bị hủy đi.dù cho có trở về đi nữa thì cũng không có tác dụng.
- Yên tâm đi, với sự nguy hiểm như thế này thì có 200 người không cũng chưa chắc. Mà dù cho có 200 người đi nữa thì 2 chúng ta vẫn có những người làm chứng về việc chúng ta đã thăm dò rất sâu. Cô không nên coi thường thân phận của 2 chúng ta. Có nhân chứng lại có áp lực của 2 thế lực thì chúng ta hoàn toàn có thể đi tiếp.
- Nhưng mà vượt qua được hay không mới là quan trọng. Không nên quên đây là khu vực trung tâm. Có lẽ cô cũng nên nghĩ đến đi. Về đến nơi mới là vấn đề chúng ta cần quan tâm lúc này.
Thiên Nguyệt hơi bất ngờ về sự tỉnh táo của Cầm. Cô gật đầu đồng ý. Quả thật thứ 2 người cần quan tâm lúc này là làm sao rời khỏi khu vực trung tâm này. 2 người có thể coi như là trung tâm của trung tâm. Những con thú ngự trị trong này chắc chắn sẽ vô cùng khủng bố, khủng bố đến độ có lẽ chỉ cần phẩy tay là 2 người biến mất. Có thể thoát khỏi được khu vực trung tâm đã là 1 vấn đề không dễ dàng. Thập tử nhất sinh. Quả thật cả 2 cũng không có thời gian để suy nghĩ những gì khác cả.
- Đi thôi.
Cầm cũng không nói nhiều lời mà quay người rời đi, Thiên Nguyệt cũng đi ngay sau.
Đã đến lúc rời khỏi nơi này rồi.
……….
Dưới đáy vực sâu, 1 ngọn lửa bập bùng, con ma hổ đứng cạnh đó như đang trông chừng cái gì. Đột nhiên, 1 tiếng hót kinh người vang lên, 1 con mắt màu đen ẩn hiện.
……….
Khu vực trung tâm lại là 1 phế tích tràn đầy rêu phong, tại 1 vị trí bí ẩn, 1 cánh cửa được đẩy lên và 2 thân ảnh lẻn lên. Đây chính là 1 cánh cửa thoát hiểm phòng trường hợp bất thường. Bình thường sẽ có những truyền thống trận nhưng để phòng trường hợp truyền thống trận bị hỏng. Bên dưới là 1 mê cũng rắc rối không kém. Nếu như mà không quen thuộc thì quả thật vô cùng khó tìm đường ra a.
Đây chính là 1 cổng vào hoặc có thể nói là cổng ra đồng thời cũng là 1 cánh cửa bí ẩn bậc nhất.
Và xem ra nó tốt thật, chí ít thì thì xung quanh cũng không cảm nhận được khí thế của con ma thú nào ở gần.
Tất nhiên ở xa thì rất nhiều khí thế kinh khủng mơ hồ truyền đến. hiển nhiên xung quanh đây có rất nhiều con ma thú có thực lực kinh khủng.
Áp lưc mơ hồ hiện lên trong lòng 2 người. Cả 2 cũng không dám thở mạnh, thu mình lại hết cỡ. Tùy tiện chọn 1 hướng, cả 2 âm thầm đi tới, tốc độ vô cùng chậm.
Chống đỡ lấy ma khí ở đây đã khiến cả 2 cố hết sức, ngang nhiên đi chẳng khác gì chịu chết cả. Chỉ sợ rằng tùy tiện 1 con ma thú dù thực lực có thấp thì chỉ cần có thể cắn xuyên qua cơ thể 2 người thì đều có thể giết bọn họ.Không cẩn thận không được a.
Trên đường đi, cả 2 thấy được rất nhiều loại ma thảo trân quý, các loại ma thạch hiếm thấy. Có thể nói là giàu có vô cùng. Nhưng cả 2 cũng không dám dị động mà chỉ yên lặng lên đường.
Mà xem ra thần may mắn cũng độ 2 người, chủ nhân của cả khu vực này là 1 con ma thú có hình thù giống kỳ lân và nó đang ngủ. Do đó cả 2 xuyên qua khá là dễ dàng.
Tiếp theo cả 2 còn đi qua địa bàn của vài ba con ma thú khác nhưng mà đều hữu kinh vô hiểm đi qua. Xem ra trời đêm là lúc những con này đi ngủ a. Có lẽ là vận may bạo tạc đi.
Nhưng hiển nhiên là vận may của anh chàng cũng không có mãi mãi may mắn. Đi không được bao lâu thì cả 2 nghe được tiếng bạo tạc đằng xa. 1 con vượn và 1 con dạng á long đang chiến đấu 1 cách kịch liệt khiến cả 1 khu vực rộng lớn bị phá hủy. Khí thế của chúng cũng rất mạnh, có lẽ đều đạt đến chân tiên.
Dù cho bọn nó đã kiềm chế rất nhiều nhưng mà uy lực của những chiêu thức vẫn khiến cả khu vực rộng lớn bị hủy diệt.
Cả 2 từ xa lẳng lặng theo dõi cuộc chiến, vẻ mặt có chút ngưng đọng. Với thực lực của cả 2 thì dù cho có tung toàn lực và con ma vật kia trọng thương cũng khó lòng làm nên cơm cháo gì.
Mà những con này đánh hiển nhiên là còn dành sức, việc trọng thương cũng khó có thể xảy ra. Do đó ngư ông đắc lợi là rất khó xảy ra
Mà rời đi thì cũng không dễ dàng. Có lẽ cả 2 đã rời khỏi khu vực trung tâm, những con ma thú mà 2 người gặp có lẽ cũng chỉ bằng tầm con ma thú này thôi.
Nhưng càng rời xa thì có lẽ sự hoạt động của chúng càng nhiều. Việc rời đi mang theo nguy hiểm rất nhiều.
Đi cũng không ổn mà ở cũng không xong.
Cả 2 nhất thời tiến thoái lưỡng nan.