“Tôi ưmh... Tôi không... Hm a a...” Phủ nhận vừa định nặn ra môi, cô đột nhiên kêu nhỏ một tiếng, bởi vì ngón tay của người đàn ông bóp vê nụ hoa cô, dùng kén cứng rắn xù xì trên ngón tay bắt nạt mềm mại của cô.
“Em chính là muốn chọc giận anh mới mở lòng sao?” Hơi thở của Đường Liệt nặng nề.
“Anh tránh ra... Ư ừmh... A...” Gương mặt của Lạc Dĩ Phương đỏ rừng rực, cũng sắp bốc lên khói trắng rồi, thân thể mềm mại giãy giụa như con rắn dưới sự tra tấn giày vò ngọt ngào của anh.
“Nói em yêu anh.” Anh chính là không buộc cô nói thật thì không thể.
“Hu hu...”
Ánh mắt của Đường Liệt dần sâu, bàn tay thong thả ung dung dời xuống dưới, trượt vào trong đùi cô, bắt đầu tiến hành một “Tra tấn khốc liệt” khác.
Ngón tay dài tìm được viên trân châu cực kỳ nhạy cảm trong rừng rậm mê người của phái nữ, chậm rãi ma sát qua lại, trêu chọc, vuốt khẽ...
“Hmm a a -” Cả người Lạc Dĩ Phương giống như có dòng điện xuyên qua, trong giây lát ưỡn người, cô theo bản năng định khép hai chân lại, nhưng cánh tay cường tráng của anh lại chen lấn đi vào, không để cho cô như ý nguyện.
Hành hạ còn chưa kết thúc, Đường Liệt die nd da nl e q uu ydo n dứt khoát dùng bắp đùi đẩy hai đầu gối của cô ra.
Anh nửa quỳ ở giữa hai chân cô, vừa đùa bỡn hạt châu của cô, quyến rũ ra dịch xuân triều trong suốt, vừa dùng ngón giữa chậm rãi thăm dò vào trong con đường mật ngọt đầy đặn phấn hồng này, chôn chặt trong lối vào ấm áp chặt căng bừa bãi trêu đùa, xoay tròn.
“Liệt! A, a a -” Thật khổ sở, bởi vì khát vọng lấy được nhiều hơn mà cảm giác vô cùng khổ sở, Lạc Dĩ Phương bấu víu lấy cánh tay tráng kiện bắt đầu đút vào của anh, da thịt toàn thân hiện lên màu đỏ hồng, cực kỳ bất lực.
Đường Liệt cười một tiếng quỷ dị, phun hơi thở bên tai nhạy cảm của cô, “Muốn không? Dĩ Phương, anh có thể cho em nhiều hơn, khiến em lấy được tất cả, nhưng anh muốn tận tai nghe em nói, nói em yêu anh, yêu đến không thể tự kiềm chế.”
“Hu hu...” Anh thật xấu, thật xấu xa...
Tại sao có thể ép buộc cô như vậy?!
“Thật sự không nói? Vậy... Anh không cho em.”
Ngón tay dài rút ra khỏi lối vào ướt át, trong nháy mắt Lạc Dĩ Phương cảm thấy trống không đáng sợ, đáng sợ hơn khát vọng vừa rồi, như muốn đẩy cả người cô vào vực sâu vạn trượng, vừa giống như cứng rắn xé nát người cô, để cho cô run lẩy bẩy trong rét lạnh vô biên vô hạn.
“Hu hu hu...” Cô nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng khóc đến thật đau lòng, cảm thấy vô cùng uất ức và khổ sở, “Anh anh... Hu hu...”
Cô thở không thông suốt nức nở, rất tốn sức mới thốt ra được lời nói đáng thương.
“Anh lại không yêu tôi... Hu hu hu.... Tại sao phải, nhất định ép buộc người ta nói yêu anh? Hu... Cứ coi như tôi yêu anh, vậy... Đó cũng là chuyện của chính tôi, tôi không muốn nói cho anh, tôi mới không cần nói, tôi, tôi... Hu hu... Tôi không muốn để ý đến anh...”
Mày rậm của Đường Liệt đột nhiên vểnh thật cao, nhìn cô khóc đến đau lòng như vậy, đau đớn quen thuộc lan tràn ra bên ngực trái, không cách nào kiềm chế.
“Nếu như anh yêu em?” Anh lau nước mắt vì cô, muốn ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, “Em có bằng lòng thừa nhận trong lòng có anh không, vẫn luôn yêu anh không?”
Lạc Dĩ Phương cho rằng mình nghe nhầm, nhưng mà... Nếu như cô không nghe lầm? Anh vừa mới hỏi cô cái gì?!
“Anh... Anh nói cái gì... Tôi không nghe rõ...” Nước mắt vẫn còn vương trên gò má đầy đặn của cô, ánh mắt của cô lại mê mê man man, hơi nước vẫn nhuộm trong tròng mắt lóe ra tia lửa hy vọng.
Đường Liệt nheo tròng mắt tuấn tú của mình cẩn thận nhìn cô chằm chằm, lại một lần nữa trịnh trọng hỏi: “Anh nói, nếu như anh nói anh yêu em, em có thể thoải mái thừa nhận yêu anh không?”
Nước mắt quên rớt, trái tim Lạc Dĩ Phương vang lớn thình thịch, một lúc lâu sau mới bể tan tành khàn khàn hỏi: “Như vậy... Anh, anh yêu em sao?”
Tròng mắt Đường Liệt híp lại thành đường thẳng, thậm chí ngay cả chân mày cũng nhíu lên, bình tĩnh nói: “Em không biết anh yêu em sao?”
“Hả?!”
“Hả cái gì?!” Anh nhìn cô chằm chằm, “Ngày đó ở bệnh viện anh cầu hôn em, nói chờ vết thương của em lành, chúng ta sẽ phải nhanh chóng cử hành hôn lễ, anh làm như vậy, em còn không hiểu được tâm ý của anh sao?!”
“Cái... Tâm ý gì...” Cô ngây ngô hỏi.
“Ngu ngốc! Đương nhiên là anh yêu em. Anh yêu em, cho nên mới muốn kết hôn với em, nếu anh không yêu em, việc gì ở không đi gây sự, cố gắng kéo em vào lễ đường?!” Anh giống như bị tức giận rồi.
“Hu... Anh không nói, làm sao em biết được?” Nước mắt ngưng tụ lại bắt đầu tràn ra, chỉ có điều lần này vì cực vui mà khóc.
Trời ơi! Anh nói anh yêu cô! Anh yêu cô!
Lạc Dĩ Phương cảm thấy tất cả giống như mộng, trong lòng đốt lửa rừng rực, cô thở dài một tiếng, cả người đột nhiên nhào vào trong ngực anh, hai tay giữ chặt gáy anh.
“Anh đáng ghét! Quá ghê tởm! Trong lòng anh rõ ràng đã yêu em, cố tình không nói, làm sao em biết được! Hu hu hu.. Người xấu mà...”
Khiến cho lòng của cô cứ treo trên [email protected] không trung như vậy, trước không thấy bến, sau không thấy bờ, chỉ có thể không ngừng suy đoán tâm tư của anh. Anh thật sự quá xấu, thật xấu, nhưng mà... Cô chính là không cách nào khống chế được mà đi yêu người rất xấu này.
Đường Liệt ôm lấy thân thể mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn: “Đúng, anh xấu, em có yêu hay không?”
“Hu... Anh, anh biết rõ ràng, sau khi em yêu anh vẫn không có cách nào thu lại tình cảm, cho dù anh bắt nạt em, gạt em, em vẫn yêu anh...”
Ai bảo cô không có tiền đồ lại cố chấp như vậy, một khi bỏ ra tình cảm, cả người rơi vào trong võng tình anh bày ra, giống như không giãy thoát được.
Lạc Dĩ Phương vòng tay chặt lại, ôm anh càng chặt hơn, luôn miệng khẽ kêu: “Liệt, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh -”
Lấy được đáp án vô cùng hài lòng, người đàn ông dễ dàng tìm môi cô, mở to miệng mút thật sâu đẹp đẽ của cô, chiếm đoạt ngọt ngào của cô.
“Dĩ Phương, anh muốn khiến em bốc cháy lên, thiêu đốt vì anh, anh muốn em khát vọng anh giống như anh khát vọng em, khiến em mê say dưới người anh, điên cuồng...”
“Liệt...” Cô than nhẹ, quấn quýt môi lưỡi với anh, xâm nhập vào trong miệng nhau, chơi trò chơi đuổi bắt.
Hình như không cảm thấy một chút đau đớn chỗ vết thương sau vai, bởi vì cô toàn tâm yêu say đắm anh, từng tế bào đều đang ở đây reo hò muốn anh lấp đầy, phong phú.
“Yêu em, Liệt... Em muốn anh yêu em, dùng sức ôm chặt em, van cầu anh...”
Ánh mắt Lạc Dĩ Phương lúng liếng, tứ chi cọ xát anh, dây dưa anh, trêu chọc khiến Đường Liệt thở gấp không dứt, khó nắm giữ.
Anh nhanh chóng đứng dậy cởi quần áo xuống, trở lại một lần nữa bên cạnh cô, đầu tiên cho cô một nụ hôn sâu vừa nóng vừa dài, hôn cô đến toàn thân mềm nhũn.
Rồi sau đó, vạch rộng đôi thân thon dài của cô ra, khiến lửa nóng phái nam đã sớm ngạo nghễ ngóc lên dính vào mật triều trơn trượt giữa đùi cô.
“Ừ hừ... Liệt...” Cô đang khát vọng, đang mong đợi.
“Anh yêu em.” Phun ra lời yêu thương đẹp đẽ, mông anh trầm xuống, lực lượng mãnh liệt rưới vào trong cơ thể cô, trong nháy mắt phong phú cô.
“Hmm a a -” Tư vị này quá mất hồn, quá tuyệt vời, hai tay Lạc Dĩ Phương bấu chặt lấy anh, nâng eo lên đón nhận anh xâm nhập, thở hồng hộc lẩm bẩm, “Liệt, anh thật khỏe mạnh, nóng quá... A a...”
Anh tích cực rung động, chôn trong nhẵn nhụi vào căng chật của cô cố tình làm bậy, để cho chỗ mẫn cảm nhất của hai người hung hăng, ma sát hết lần này đến lần khác, đưa tới hỏa hoạn như lửa cháy lan ra đồng cỏ, thiêu đốt lẫn nhau.
“Anh không muốn buông tha em, Dĩ Phương... Anh muốn em, em hoàn toàn, em là của anh, ai cũng không thể giành được, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về anh.” Anh nói bá đạo lại điên cuồng, kịch liệt di@en*dyan(lee^qu.donnn) đoạt lấy khiến cô gái nhỏ phía dưới không ngừng nức nở.
“Liệt... A, a a... Hmmm a a...”
“Anh ở đây, ở bên trong em, đoạt lấy em thật sâu, cũng bị em bao lấy thật chặt, Dĩ Phương... Em cảm thấy sao? Chính anh đang yêu em, hết lần này đến lần khác yêu em...”
“Hu...”
Cô dĩ nhiên cảm thấy, Lạc Dĩ Phương vừa khóc lại vừa kêu; một bộ phận của anh biến thành bàn ủi cứng rắn, lưu lại dấu ấn tình yêu không thể phai mờ ở sâu trong cơ thể cô.
Đúng, cô thuộc về người đàn ông này, yêu anh, lại đang được anh yêu, còn có tình huống nào có thể gọi là “Hạnh phúc” hơn tình huống này sao?
“Em yêu anh...” Cô say mê khao khát, thừa nhận luồng sóng mạnh mẽ nhiệt tình, hưởng thụ anh cho vô cùng đầy đủ.
Trống rỗng của cô được anh xua đuổi đi.
Cả người của cô bởi vì được anh cho cảm thấy phong phú trước nay chưa từng có.
Cô yêu anh, cũng nhận được tình yêu của anh.
Anh yêu cô, lấy dịu dàng chứng minh tất cả.
Cô nghĩ, nếu anh bằng lòng mua một bó hoa hồng xinh đẹp tặng cho cô, lại cầu hôn một lần nữa, cô nghĩ một chút sẽ gật đầu, sau đó thật vui vẻ gả cho anh, làm bà xã thân thiết cả đời anh...
Hoàn