Công Chúa

Chương 7




Lục Mẫn không khỏi có chút buồn bực, lại nghe bên ngoài cửa có tiếng động, một bóng người mò mẫm đi vào. Lại nghe thấy tiếng va đập, tiếng hít sâu ẩn nhẫn. Khoé miệng Lục Mẫn không hiểu sao lại cong lên, ắt hẳn là ai đó lại không cẩn thận va lung tung. Trong phòng tối đen không thấy năm ngón tay, Tố Bình An nàng đã đau đến mức phải quỳ xuống, cũng chỉ tại cái ghế chết tiệt. Nàng lại sợ người bên trong thức giấc, không dám bật đèn. Vốn định không trở về, nhưng thời gian qua khi ngủ đều có Lục Mẫn bên cạnh. Nàng lăn qua lộn lại mãi đều không thể ngủ nổi, đành bỏ cuộc đi về phòng. Nghe thấy tiếng thở nhẹ đều đều của chàng, có lẽ đã ngủ lâu rồi, Tố Bình An khẽ thở dài một tiếng. Lục Mẫn cảm nhận được nàng lướt qua người mình trèo vào bên trong. Mái tóc nàng lành lạnh, vô ý lướt qua mặt chàng. Có lẽ là do mưa, hơi ẩm một chút. Nàng nhẹ nhàng nằm xuống phía bên kia, thay vì thường ngày dính chặt lấy chàng, hôm nay lại chỉ im lặng nằm lui về một góc. Sau đó lại khẽ thở dài thêm một chút. Bọn họ bình thường vốn chung chăn, nhưng người nàng có hơi ẩm, chân tay lạnh lại sợ cảm mạo cho chàng, đành thu mình lại về một góc. Đêm đã khuya cũng không muốn phiền hạ nhân, chậc lưỡi cắn răng nhịn một đêm. Tố Bình An mệt mỏi đi vào giấc ngủ, nhưng người bên cạnh lại không thể ngủ được. Nhãn quang của người luyện võ vốn tốt hơn người bình thường, nương theo ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ, nhìn thấy nàng co rúc về một phía thì lòng không khỏi phiền muộn. Lục Mẫn nhẹ nhàng đưa tay, kéo chăn phủ lên hai người. Lại thấy nàng khẽ rên rỉ, càng nhích người về phía vách tường. Lục Mẫn không đành lòng, liền cầm lấy cánh tay nàng, định bụng kéo nàng vào trong chăn. Vừa chạm vào, tay đã nhanh chóng rút lại. Lục Mẫn giật mình, nàng đang sốt, người nóng như lửa. Nhanh chóng trở mình ôm nàng vào chăn, sau đó thắp nến, thông báo cho nha hoàn tới. Tố Bình An lên cơn sốt, khuôn mặt đỏ bừng, bờ môi lại không ngừng run rẩy, không ngừng kêu lạnh. Mồ hôi cũng tuôn ra liên tục, Lục Mẫn trong lúc chờ người đi gọi đại phu, đành ngồi ôm nàng trong lòng. Thỉnh thoảng lại lấy khăn ướt lau mặt cho nàng, Tố Bình An rúc vào lòng chàng, cơ thể run lên bần bật. Không bao lâu bắt đầu mê sảng. 

“ Nương... người ở đâu... đừng, đừng đi... Không... không được hại nương...” 

Nàng không ngừng giãy dụa mạnh, nước mắt trong suốt chảy ra nơi khoé mắt. Lục Mẫn không kìm được nữa, đành bấm huyệt ngủ của nàng, cẩn thật đặt nàng nằm xuống. 

“ Cô gia người đừng lo lắng quá. Đại phu sắp tới, tiểu thư thân thể yếu ớt lại chịu áp lực nhiều. Tiểu thư biết y thuật, biết chữa bệnh cứu người nhưng bản thân thì lại chẳng chăm sóc nổi. “ 

Hải Đường đứng ở rèm ngoài, thấy chàng đi ra đành lên tiếng, ánh mắt hướng vào người bên trong mang theo thương xót. 

“ Ngươi vừa gọi ta là gì? “ 

Lục Mẫn ngồi xuống ghế, khẽ nhướng mày nhìn nàng. 

“ Cô gia, tiểu thư không cho chúng nô tì gọi mình là công chúa khi ở trong phủ. Nô tì biết cô gia không thích tiểu thư, thậm chí là chán ghét tiểu thư. Cũng biết cô gia còn có tư tưởng lớn, nhưng mà tình cảm của tiểu thư với cô gia. Là thật. Người cũng không có ác ý với cô gia, mong cô gia sau này, cho dù đại nghiệp đã thành,

xin cũng đừng phụ nàng...” 

Hải Đường nói tới đây, lại bị một tiếng nói cắt ngang. Trúc Mai đi vào, giọng nói có phần nghiêm khắc.

“ Hải Đường muội đừng nói càn.” Trúc Mai cúi thấp đầu, giọng cũng nhẹ đi vài phần. 

“ Hải Đường tính tình tuỳ tiện, mong cô gia bỏ qua cho nàng. “ 

“ Muội...”  

“ Muội câm miệng.” Trúc Mai nghiêm khắc quát, với người muội muội ruột này có chút không kiên nhẫn. Hải Đường tính tình nóng nảy, chỉ sợ vạ miệng lại ảnh hưởng đến tương lai của tiểu thư. Nói cho cùng, nàng cũng chỉ vì lo cho chủ tử nhà mình. 

“ Những gì cần biết chắc tiểu thư cũng nói cho cô gia rồi, hiện nay tuy những người hoàng thượng đưa đến đều bị tiểu thư quản lý rất chặt chẽ, nhưng vẫn cần phải cẩn thận. Mong cô gia hiểu cho, chúng nô tì chỉ biết hết sức mình mà hầu hạ. Tính tình tiểu thư nhà chúng nô tì có không được tốt, cô gia ắt cũng chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng...” Trúc Mai nói tới đây, một đường quỳ xuống dưới chân chàng. “ Tiểu thư tuy lời nói mạnh mẽ, nhưng thân thể rất yếu đuối,  mong cô gia chiếu cố, Trúc Mai Hải Đường có tới chết cũng nguyện hầu hạ.” 

Hải Đường cũng thuận theo quỳ xuống, Lục Mẫn nhìn hai nàng. Lòng không khỏi có chút bồi hồi, lời nói tuy có chút cứng nhắc, thậm chí là mang chút ít đe doạ. Nhưng vẫn nhìn ra sự trung thành tuyệt đối của hai nàng với Tố Bình An. Hôm nay còn dám bỏ qua phép tắc, mà cầu tình cho nàng. 

“ Đứng lên đi, ta hiểu.” 

Lục Mẫn khẽ thở dài, người ở buồng trong còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc này Tư Bạch dẫn theo lang y vội vã tiến vào. Cũng may chỉ là phong hàn bình thường, lại cộng thêm thân thể yếu đuối. Bệnh lại càng nặng hơn. Lục Mẫn suy nghĩ, nàng tuy đã hết tuổi lĩnh ngộ võ học, nhưng luyện tập để tăng cường sức khoẻ, cũng là không có vấn đề gì. Một tuần dưỡng bệnh, Tố đại tiểu thư ngày ngày đều cười đến không thể khép được miệng lại. Lục Mẫn chả hiểu sao lại đột nhiên ân cần với nàng, khi nàng ôm chàng, thân thể có chút cứng đờ nhưng sau đó cũng không hề đẩy ra. Chỉ lẳng lặng ngồi im bên nàng. Tố Bình An cảm thấy, cứ bệnh như vậy, cũng không tồi đâu. 

Nhưng với một người không thể ngồi yên như nàng mà nói, cứ mãi thế này đúng là có chút không chịu được. 

“ Lục Mẫn, đêm mai ở phía tây thành có hội hoa đăng, chàng cùng ta đi có được không? “  

Lục Mẫn cúi đầu nhìn cái đầu nhìn cái đầu nhỏ đang cọ trong lòng mình. Nàng nói là có chút cao hơn nữ tử bình thường, nhưng trong khi ở trong tay chàng, vẫn cảm giác mỏng manh khó tả. Nhận ra được chàng lưỡng lự, Tố Bình An vội vã nói.

“ Chàng đừng lo, hôm đó mọi người đều đeo mặt nạ, ta cải trang thành nam tử, hai chúng ta sẽ trốn đi, chẳng ai nhận ra đâu mà. Ta muốn đi cùng chàng, được không? “ 

Lục Mẫn mím môi, sau đó gật nhẹ đầu. Dù sao cũng là nhân cơ hội ra ngoài làm một số chuyện. Tố Bình An thấy chàng đồng ý, vui vẻ ôm lấy chàng, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ. Tối hôm đó hai người hai bộ thanh xam, Lục Mẫn vận khinh công bế nàng nhảy qua cửa sau, sau đó đeo lên hai chiếc mặt nạ hồ ly, ung dung đi về phía tây thành. Lục Mẫn cho dù có đeo mặt nạ, nhưng thân thể cao ngất, tóc đen như mực, nổi bật giữa đám đông. Chẳng cần lộ mặt cũng thu hút bao nhiêu ong bướm. Tố Bình An hận tới ngứa răng  , chỉ muốn tóm chàng lại, cất vào trong túi sau đó mang về. Lục Mẫn ngược lại không nghĩ nhiều, chỉ lơ đãng nhìn về phía đường phố. Đã bao lâu rồi, chàng không ra tới phố phường. Chắc là cũng hơn một năm rồi, kệ từ khi vương triều của phụ hoàng sụp đổ. 

“ Nhị vị công tử, có muốn mua đèn hoa đăng hay không?” 

Trước mặt là một gã bán đèn hoa đăng, Tố Bình An định kéo tay chàng lướt qua gã. Nhưng Lục Mẫn lại lấy một cây hoa đăng, sau đó đưa cho nàng, nói nàng đi về phía bên bờ sông thả đèn trước, chàng trả tiền xong sẽ sang ngay. Tố Bình An cười cười, nhận lấy hoa đăng, chậm rãi bước về phía bờ sông đông nghịt người. Ngay khi xoay người, thì khoé miệng đằng sau lớp mặt nạ lại chậm rãi hạ xuống. Chàng bắt đầu không đợi được nữa sao? 

“ Thả rồi sao? “ 

Tố Bình An nhìn hoa đăng nhỏ chậm rãi trôi theo dòng nước, khẽ gật đầu. Lục Mẫn đứng sau nàng, để nàng vừa vặn đứng trong lòng chàng, tránh để đám đông xô đẩy. Tố Bình An nhận ra, không khỏi có chút vui vẻ, lại có chút đau xót. Sau này khi mọi chuyện qua đi, thì liệu nàng có còn được đứng bên cạnh chàng như vậy nữa không. Tố Bình An tuy là muốn đến cái vị trí kia, nhưng nàng cũng hiểu, đó là sự cố chấp của nàng. Còn có thể được hay không, nàng không quyết định được. Chỉ sợ chưa kịp bước vào cửa hoàng cung, đã bị binh lính ngũ mã phanh thây rồi. Tố Bình An nghĩ, khi đó có nên giả vờ rơi lệ, để xin được chết đẹp hơn một chút hay không? Nàng vốn đã không xinh đẹp, chết như vậy, xuống âm ti lại doạ diêm vương sợ hãi thì sao? 

Nghĩ đến đây, nàng bỗng tự cười một mình. Nàng từ khi nào lại tự lo cách chết cho bản thân thế này. Càng ở bên chàng, thì ý chí của Tố Bình An càng mù mờ, càng hạnh phúc, càng muốn đắm chìm hơn. Quay lại, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của chàng, lòng lại càng chua xót nhiều hơn. 

“ Sao lại cười?” 

Nàng lắc đầu, tay nắm lấy tay chàng, khẽ đan vào bàn tay xinh đẹp của chàng. Lục Mẫn mở to mắt nhìn nàng, mới đầu thấy khó hiểu, cũng không đẩy nàng ra. Chỉ là không nắm lại, bàn tay vẫn buông xuống. Trái lại Tố Bình An vẫn nắm chặt lấy tay chàng, trời lạnh, tay của nàng cũng hơi lạnh. 

“ Ta thích chàng.” 

“ Ta biết! “ 

Lục Mẫn chậm rãi trả lời, tim không tự chủ mà đập nhanh hơn một chút. Có cô nương gia nào mà lại nói thẳng vào mặt người mình thích như vậy không. Huống chi da mặt Lục Mẫn vốn rất mỏng. Khuôn mặt tuấn tú phía sau mặt nạ lúc này cũng đã đỏ như gấc chín mất rồi. 

“ Kiếp sau, Bình An vẫn mong được thích chàng.” Cho dù là chàng không muốn gặp lại ta nữa. Nhưng nàng chỉ nói một nửa. Nàng gỡ mặt nạ của mình, lại kéo mặt nạ của chàng lên trên một chút, để lộ đôi môi mỏng cương nghị. Nàng nhanh chóng in môi mình lên đó, như là lập một lời thề, mà lời thề đó chỉ do nàng đơn phương tạo nên. Lục Mẫn có phần  ngạc nhiên, chỉ là chưa kịp ngạc nhiên thì bên cạnh đã có tiếng hét. 

“ Đoạn... đoạn... đoạn tụ.” 

Lục Mẫn đầu đầy vạch đen, Vị cô nương này làm ơn biết kiềm chế nơi đông người đi. Huống chi hai người bọn họ vẫn còn mặc nam trang, người ta nhìn vào không khiếp đảm mới lạ. Căn bản là Tố Bình An vốn chẳng quan tâm, chỉ chậm rãi đeo lại mặt nạ, nắm tay chàng nghênh ngang bước ra khỏi đám đông. Lục Mẫn tuy có chút kinh hoảng, cộng thêm xấu hổ. Nhưng cũng không nói gì, theo nàng trở về. 

Trên đường về đi ngang qua Tuý Liên Lâu, thân thể Lục Mẫn đột nhiên đứng sựng lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía bên trong. Tố Bình An đi sau, không để ý đập vào tấm lưng rắn chắc kia, đau không nhẹ. Nàng hậm hực nhìn chàng, lại nhìn vào Tuý Liên Lâu. 

“ Chàng đi cùng nương tử, lại ngang nhiên nhìn vào kỹ viện, thật đúng là không coi ta ra gì nha. “ 

Lục Mẫn vấn không nói, chỉ nhìn vào nữ tử nhỏ bé, đang bị mấy tên đầu hói đùa giỡn sờ soạng bên trong. Tiếng cười, tiếng nói vang lên không dứt. Kèm theo là tiếng khóc của nàng ấy, Tố Bình An nhìn bàn tay trống rỗng, lại nhìn bóng dáng anh tuấn vừa vụt vào bên trong kia. Lòng không khỏi trùng xuống. 

“ Chàng quen nàng ấy? “ 

Tố Bình An lúc này đã vứt phăng mặt nạ, mắt phượng cong cong nhưng lại chẳng mang một tia ấm áp. Nhìn chàng ôm vị cô nương kia trong ngực, nàng ấy không ngừng khóc, yếu đuối mong manh vô cùng. 

“ Mẫn ca ca, cuối cùng chàng cũng tới tìm ta, Mẫn ca ca...” 

Mỹ nhân trong ngực chàng khóc không thành tiếng. Ba chữ “ Mẫn ca ca “ đánh thẳng vào tai nàng, nghe khó chịu vô cùng. Nếu nàng đoán không lầm, mỹ nhân này không ai khác chính là Trác Bình Thuỷ, là biểu muội cũng là thanh mai trúc mã của chàng. Ai ai cũng nói bọn họ là trời sinh một cặp, trai tài gái sắc. Mới đầu nhìn nàng ta có chút chật vật, nên nàng mới không nhận ra. Lại nhìn tới khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, ánh mắt tràn ngập xót thương nhìn người trong lòng. Tố Bình An thấy đưa tay lên ngực, nơi này cư nhiên lại ẩn ẩn đau rồi. 

“ Đã là người quen của chàng, thì đưa về phủ làm khách đi. “ 

Ánh mắt Lục Mẫn nhìn nàng, chính nàng cũng không muốn nhìn lại. Nàng tự cảm thấy, bản thân bắt đầu “ làm việc thiện” hơi thái quá. Nàng đứng lên, nhanh chóng đi ra cửa, lại nghe tiếng Lục Mẫn gọi tên nàng. Bước chân khựng lại.

“ Bình An, cảm ơn nàng.” 

***

Vài lời của tác giả: Từ đoạn này trở đi ta sẽ thay đổi cách xưng hô của hai người, thực ra lúc đầu là do mối quan hệ còn quá lạnh nhạt, nên nếu xưng nàng- ta thì lại cảm thấy kì quái. Bây giờ có thể đổi lại được rồi. 

***

Nàng không trả lời, chỉ phất tay tỏ vẻ đã hiểu. Bước chân của nàng có chút vội vã, lại như muốn chốn tránh. 

“ Thế nào, Đại Công Chúa lại đến cướp miếng mồi của Tuý Liên Lâu sao? “ 

Thanh La mân mân môi đỏ, cười mội tiếng thật phong tình rồi dựa vào người nàng. Vị đại gia này lần trước đã đến cướp một nam tử ở đây, lần này lại đến cướp một mỹ nhân đi. Tuý Liên Lâu này không sớm thì muộn cũng huỷ trong tay tiểu tổ tông này nha. 

“ Tiền của ta ta không xót, tỉ xót cái gì chứ? Thế nào mà nàng ta lại rơi vào đây vậy? “ 

Tố Bình An phiền muộn đẩy nàng ra khỏi người, lại tự mình rót một chén nữ nhi hồng. Mùi rượu sộc lên mũi khiến nàng nhăn mày một cái. Ngụm rượu nuốt xuống, cay đến xé hết cả tim gan. Tuý Liên Lâu này là nàng mua lại, sau đó giao cho Thanh La tiếp quản. Chỉ không ngờ, nơi đây lại là nối lại tình xưa của Lục Mẫn. Nàng có chút xúc động muốn đốt luôn cái kĩ viện này rồi. 

“ Bị người của Hoàng Cung bán vào đây, ta cũng không quan tâm thân phận của nàng ta lắm. Tiêu chỉ của muội là đẹp, và ra tiền. Ta theo tiêu chí đó mà lấy người thôi. Thế nào, có cảm giác bê đá đập chân mình chưa? “ 

Thanh La cười lớn, tiếng cười như chuông bạc, từ ngày quen nàng tới bây giờ, lần đầu thấy Tố Bình An thể hiện khuôn mặt như dẵm phải phân như bây giờ. 

“ A La, ta thực khôi hiểu nổi bản thân nữa rồi. “ 

Nàng vừa lắc đầu, vừa cười khổ. Cướp qua cướp lại, căn bản chẳng cướp nổi trái tim người ta. Có kẻ cướp nào mà thất bại như nàng chưa? 

Thanh La nhìn nàng lảo đảo bước ra khỏi Tuý Liên Lâu, ánh mắt khẽ buông xuống, lại không khỏi thở dài một tiếng. Ngay từ khi nàng có ý định với Lục Mẫn, Thanh La đã ngăn cản, nhưng tính tình Tố Bình An nàng quá rõ. Có thể đập chậu cướp hoa mà không để ý hậu quả. Bây giờ bị thương cũng chẳng rên lên một tiếng. Thật làm cho nàng đau lòng. 

Tố Bình An mở cửa phòng, bên trong không có người, lại cười một tiếng. Lảo đảo nằm vật ra giường. Ừ, Chàng muốn gì, ta sẽ cho chàng thứ đó. Ta vốn không nợ chàng, chỉ là Tố gia nợ chàng. Nàng cứ mê man như vậy, cứ tự mình an ủi mình như vậy. Việc nàng cần làm bây giờ, là khiến cho triều đại này sụp đổ. Còn sau đó, nàng không quan tâm nữa. Đúng vậy, nàng không quan tâm nữa. 

“ Bình An? Về rồi sao?” Lục Mẫn quay trở lại phòng, nhìn thấy nàng nằm lăn trên giường, y phục cũng chưa thay, giày cũng không buồn cởi. Bất lực cười lên một tiếng, đưa tay cởi giày cho nàng. Sau đó định cởi sợi dây cột tóc cho nàng, lại bị nàng hất ra. Lục Mẫn ngửi thấy mùi rượu trên người nàng, không khỏi nhíu mày. 

“ Cút! Gia không cần người hầu hạ.” 

“ Đừng làm loạn, để ta tháo dây buộc tóc cho nàng rồi ngủ. “ 

Lục Mẫn không kiên nhẫn, trực tiếp túm lấy tay đang quơ loạn của nàng, tay còn lại tháo sợi dây. Mái tóc dài cứ thế bung ra, trải dài trên gối. Khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, đôi môi đỏ thắm khẽ lầm bầm thể hiện bất mãn. 

“ Ngươi quát ta cái gì? Chỉ Lục Mẫn được quát ta thôi, mà chàng cũng chẳng buồng quát nữa...” 

Nàng bĩu môi, nghiêng người nằm úp vào góc tường, như con mèo nhỏ bị tổn thương. Lục Mẫn đành nằm xuống, vươn tay kéo nàng vào chăn, tránh lại cảm lạnh như lần trước. Nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tự động rúc vào lòng chàng. Lục Mẫn hơi cứng người, sau đó lại buông lỏng. Tay đặt nơi lưng nàng hơi vỗ nhẹ. 

“ Cái con người này...”