Nam nhân trộm mộ nghe Quốc sư nói vậy, lúc này mới trầm tĩnh lại, nhìn xem tiếp theo Qua Lâm sẽ làm trờ hề gì.
Qua Lâm chạy không cần biết xung quanh. Cô liều mạng chạy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy, cô một lòng chỉ muôn chạy đến bên Tô Chỉ, ôm Tô Chỉ vào lòng, để nàng không thể rời đi.
Nhưng Qua Lâm không nghĩ tới chính là, một màn kỳ quái đã xảy ra! Cô chạy như điên đến, khi còn cách Tô Chỉ vài bước chân, lại bị vướng chướng ngại vật dội về! Lần này nhưng làm Qua Lâm nổi đom đóm mắt, thử nghĩ xem, ngươi đang dồn toàn lực chạy nước rút, phía trước đột nhiên có một bức tường, ngươi không hề kịp thắng lại, sẽ xảy ra cái tình huống gì?
Đúng vậy, lúc này Qua Lâm chính là gặp tình huống đó.
Cô chóng mặt choáng váng, trước mắt có đến hai ba Tô Chỉ hiện ra... Qua Lâm như vướng phải một đám sương mù, căn bản không thể nhìn rõ tình hình như thế nào, cô lắc đầu, hít thở sâu, dùng một tia ý thức còn lại đứng lên.
"Ầm" một tiếng, Qua Lâm lại bị đụng, cũng may lần này cô đã có phòng bị, lấy tay ôm đầu, nên không đến mức nổi đom đóm như vừa rồi.
Quốc sư ở đằng kia nhìn cô, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nụ cười ôn nhu nhưng lại tràn đầy ý châm chọc.
Hắn cười Qua Lâm không biết tự lượng sực mình, Tô Chỉ sẽ quay về Đại Doanh, năng lượng để đưa nàng về là cực lớn, một người bình thường như Qua Lâm làm sao có thể giải phóng năng lượng đó? Lúc này đừng nói là Qua Lâm, chỉ sợ chính hắn cũng không thể có thể lội Tô Chỉ ra. Vì vậy, Tô Chỉ không thể không đi.
Cái suy nghĩ này bất quá là một hai giây, nhưng cũng trong một hai giây này, Qua Lâm đã có phản ứng, cô mãnh liệt quay đầu lại, hung tợn nói với Quốc sư "Ngươi mau đưa Tô Chỉ ra đây!"
Loading...
Quốc sư mỉm cười lắc đầu "Ta không thể."
"Không thể cái rắm!" Qua Lâm chửi ầm lên "Ngươi đưa nàng vào được, lại không thể đưa nàng ra?! Mau đưa nàng ra!" Qua Lâm kích động giơ thanh kiếm đồng lên.
Nam nhân trộm mộ thấy Qua Lâm muốn động võ, phản xạ có điều kiện bước lên trước một bước bảo vệ Quốc sư. Không nghĩ tới chính là, Quốc sư lại ngăn cản hắn, sau đó nói với Qua Lâm "Dù bây giờ ngươi có giết ta, Điện hạ cũng không ra được. Kết giới đã mở, dù cho là ngươi hay ta đều không thể phá được."
Quốc sư nói những lời này vô cùng nghiêm túc, không hề có một chút đùa giỡn, lúc này ai còn rảnh để đùa giỡn chứ. Vì vậy, thoáng cái tâm Qua Lâm xem như nguội lạnh, cô ngẩng ngơ đứng đó, thời gian dần qua, nhìn Tô Chỉ chỉ cách vài bước chân, nàng nhắm mắt không nhúc nhích, giống như bình thường ở nhà nàng ngủ, nhưng giờ khắc Qua Lâm nhìn không còn cảm giác hạnh phúc, mà lại biểu lộ muốn khóc.
"Còn bao lâu?" Qua Lâm hỏi "Còn bao lâu nàng phải đi?"
Nghe vậy, Quốc sư ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói "Nhiều nhất là một khắc*." (=15 phút)
Mười lăm phút, thật sự kết thúc sao? Hai nàng không phải là duyên phận đã định sao? Nghĩ đến đây, mũi Qua Lâm có chút xót, cô nhìn thanh kiếm đồng trên tay, tức giận dùng cổ kiếm chém lên kết giới!
Chỉ nghe "Keng" một tiếng, kiếm kia trực tiếp bị kết giới dội ra, Qua Lâm cảm thấy hai cánh tay đều đã tê rần, sau đó là đau, đau hết nửa người. Cô nhe răng nhếch miệng, suýt nữa thét lên.
Qua Lâm càng thêm chán nản, cái gì là kiếm tốt a, vẫn là đồ cổ thôi, phá kết giới cũng không được. Cô ủ rũ ném thanh kiếm sang một bên, không để ý tới nữa. Không gian lặng yên, không một tiếng động, thời gian nháy mắt một cái đã năm phút trôi qua, không biết có phải ảo giác hay không, Qua Lâm vậy mà cảm thấy xung quanh Tô Chỉ xuất hiện ánh sáng mờ mờ, cô không biết điều đó có phải biểu thị Tô Chỉ sắp đi hay không, không biết phải làm sao, chỉ biết cô vô cùng khó chịu.
Cô không dám tưởng tượng thời gian không có Tô Chỉ bên cạnh, cô sợ, mắt cũng bỏ lên, trái loạn phải lọan, Qua Lâm đột nhiên nhớ đến ngọc bội! Ly nước! Cô nhanh chóng xoay người cận thận tìm ly nước trong đám cỏ. Vừa rồi khi ly nước càng lúc càng nóng, cô quýnh lên liền để lại ly nước ở bãi cỏ cách Tô Chỉ không xa. Thời điểm tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, cũng chỉ có thể đem nhiệm vụ quan trọng giao cho ngọc bội thần kỳ, dù sao cô có thể tìm đến đây cũng là nhờ ngọc bội kia.
Quả nhiên, trong chốc lát Qua Lâm đã nhìn thấy ly nước an ổn nằm trên đám cỏ, cô vui mừng, đi đến nhặt ly nước lên. Nhưng vừa cầm lên, lập tức rơi xuống, tay của ta tay của ta, chỉ sợ lần này tay của nàng thật sự là phỏng nổi bong bóng luôn rồi.
Quá nóng quá nóng! Qua Lâm nhìn chằm chằm vào ly nước trên đám cỏ, nội tâm suy nghĩ làm sao để cầm nó lên, lúc này mà đụng vào ngọc bội, cô chỉ sợ tay cô liền bị phế!
Mẹ! Qua Lâm thầm chửi, phế thì phế đi! Chỉ cần Tô Chỉ không đi, phế cũng được! Cô cắn răng, cởi áo khoác bọc lấy ly nước cầm lên, chịu đựng cơn nóng mở nắp ly ra, đổ nước đi hết, nước tiếp xúc với mặt cỏ lạnh buốt, lập tức bốc khói trắng! Qua Lâm nhìn, trong lòng thầm nghĩ, nhanh bắt kịp acid sulfuri rồi!
Không dám trì hoãn lâu, cô chịu đựng nóng rát, tay cầm ngọc bội bước nhanh đến chỗ Tô Chỉ. Lần này cô có kinh nghiệm rồi, không có bị đập mặt nữa, cô đi đến, lấy tay dò xét, nhưng lại thất vọng, kết giới vẫn còn tồn tại.
Qua Lâm thật sự sốt ruột, bởi vì cô rõ ràng trông thấy bạch quang xung quanh Tô Chỉ dần dần sáng rõ hơn, thậm chí đã bắt đầu có chút chói mắt, cô biết rõ, đây là điềm báo không tốt.
"Đừng đi, đừng đi Tô Chỉ." Giờ khắc này, Qua Lâm quên mất sự bỏng rát trong tay, quên tất cả, chỉ duy nhất biết một điều, chính là cô sợ. Cô thật sự rất sợ. Một chút biện pháp cô cũng không có, tất cả những thứ đem theo cô đều đã đem ra sử dụng, cô không giữ được Tô Chỉ rồi.
Qua Lâm muốn khóc.
Chỉ sợ Quốc sư đã biết tất cả đã không thể cứu vãn, cho nên hắn hảo tâm an ủi Qua Lâm "Đừng lãng phí tâm tư, nhân lúc còn chút thời gian, nhìn Điện hạ thêm một chút, rời đi rồi nhìn cũng không thể nhìn."
Trước mặc kệ Quốc sư là thật lòng an ủi hay châm dầu vô lửa, nhưng Qua Lâm thấy xác thực đau lòng. Xoạch một cái, vậy mà nước mắt rơi xuống.
Từ trước đến nay chưa ai thấy Qua Lâm khóc, Qua Lâm kiên cường, gặp chuyện gì cũng kiên cường đối mặt, cô khóc, thực sự làm cho người ta đau lòng. Qua Lâm không đến thương tâm, nước mắt thành hàng, trong đầu cô là hình ảnh từ lần đầu tiên gặp Tô Chỉ cho đến lúc hai người ở chung rồi yêu nhau. Nước mắt, từng hàng, từng hàng, cô khóc như bị móc mất ruột gan phèo phổi.
"Tô Chỉ, ngươi là tên lường gạt..." khóc đến không còn khí lực, Qua Lâm ngã ra đất, mà ngọc bội, cũng theo đó rơi xuống trước mặt cô, cô ngơ ngác nhìn ngọc bội trên mặt đất, "Cái gì là có ngọc bội là duyên trời định, tất cả đều là lừa đảo, ta cũng là lừa đảo, ta đưa Dương Lộ về nhà mẹ nàng làm gì, người nhà có bị đụng chết cũng liên quan gì đến ta. Ta chỉ có lòng tốt đưa nàng về, không nghĩ lại đổi láy kết quả này. Thế nhưng coi như là ta sai, ngươi cũng không thể võ đoán như vậy, nói đi là đi, chúng ta không dễ dàng mới cùng một chỗ, ngươi vì cái nghe cũng không nghe ta giải thích một lần? Tuy rằng ta giấu giếm ngươi, nhưng chỉ là không muốn ngươi lo lắng, không muốn thất tín trước mặt ngươi. Thế nhưng là... ngươi vì cái gì võ đoán như vậy, chẳng lẽ tình yêu của chúng ta, cứ không ngừng bị khảo nghiệm như vậy."
Một đoạn này Qua Lâm nói thê thê thảm thảm, nước mắt như mưa rơi không ngừng. Hiện tại đang là nửa đêm, ngoại trừ tiếng gió cũng chỉ có tiếng gió, lúc này còn kèm theo tiếng khóc của Qua Lâm, đúng là cảm giác có chút rùng rợn. Thời gian từng phút từng giây, hiện tại cách thời gian Quốc sư nói chỉ còn chưa đầy năm phút đồng hồ.
Đúng vào lúc này, đột nhiên một màn quỷ dị đã xảy ra! Qua Lâm trông thấy, ngọc bội trước mặt nàng, vậy mà cũng phát ra bạch quang! Nội tâm vui mừng, Qua Lâm chẳng quan tâm cái gì, nhanh chóng cầm khối ngọc lên, làm cho cô ngạc nhiên chính là, ngọc bội vậy mà không còn nóng!
Qua Lâm lộ rõ vẻ vui mừng, giống như gặp được cứu tinh. Cô nhìn ngọc bội, lại nhìn Tô Chỉ, mà lúc cô phát hiện ra ánh sáng trước ngực Tô Chỉ, Qua Lâm như muốn phát điên! "Được cứu rồi, được cứu rồi!" Cô cầm ngọc bội, khua chân múa tay vui sướng, vừa khóc vừa cười như người điên.
Có người vui cũng sẽ có người sợ, rất rõ ràng, người sợ lúc này chính là Quốc sư, hắn rất kinh ngạc, miệng hắn lép nhép gì đó, hình như đang nói không thể như vậy, không có khả năng. Nam nhân trộm mộ bên cạnh hắn cũng kinh ngạc, bất lực nhìn Qua Lâm, lại nhìn Quốc sư.
Đối mặt tình huống hiện tại, chỉ sợ là có bình tĩnh như Quốc sư cũng sẽ mất bình tĩnh, hắn một mực muốn đưa công chúa quay về Đại Doanh, cuối cùng là vì cái gì? Không ai biết rõ. Tóm lại, hắn nhìn thấy nhân tố bất ổn tồn tại, tất nhiên là muốn ngăn chặn.
Quốc sư rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy, hắn lách người một cái, trực tiếp đến bên cạnh Qua Lâm! Lần này thật sự là tốc độc sấm sét, Qua Lâm cầm ngọc bội trong tay, còn chưa kịp phản ứng đã bị Quốc sư đoạt lấy!
Quốc sư chết tiệt vậy mà lại biết công phu! Hơn nữa còn là loại cao cường! Thật là chân nhân bất lộ tướng đáng chết a! Qua Lâm mắt thấy ngọc bội không còn trong tay, cảm xúc lúc này chính là giận dữ, phản xạ có điều kiện muốn đoạt lại, nhưng lại xuất hiện một màn quỷ dị.
Chỉ thấy Quốc sư vừa mới cầm lấy ngọc bội, lại nhướng mày, quăng đi, nhìn phản ứng này, như là bị phỏng a! Kỳ quái! Ngọc bội rõ ràng không nóng a! Vì cái gì Quốc sư lại... không suy nghĩ nhiều, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Qua Lâm tiến lên hai bước, nhặt miếng ngọc bội trên mặt đất lên, đập nát!
Cô cũng không biết tại sao cô lại có hành động này, nhưng trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất là đập nát ngọc bội kia, phát tan kết giới! Cô cũng thật sự làm theo ý niệm, "Đinh" một tiếng...
Nát.
Nhưng sau đó cô liền hối hận.
Ngọc đã nát, ánh sáng quanh thân cũng không còn, ánh sáng trước ngực Tô Chỉ cũng không còn...