Công Chúa, Xem Như Cô Lợi Hại

Chương 67




Cô lái xe ra đường cái, đi hơn mười phút đồng hồ cũng không nhìn thấy một hàng quán nào, cuối cùng cô quyết định đạp thêm chân ga bay thẳng về phía trước, cứ như vậy chạy thêm mười phút, rốt cuộc cũng tìm được một tiệm cơm trông cũng tạm được. Cô dừng xe, vào tiệm gọi một phần cơm, cấp tốc ăn.

Một trận gió cuốn mây tan, thời điểm Qua Lâm từ trong quán ăn đi ra trời càng tối. Cô không dám chậm trễ, nhanh chóng phóng xe về biệt thự, nhưng khi cô đến biệt thự, trong lòng cuồn cuộn dâng lên cảm giác bất hảo.

Bởi vì trước mặt, toàn bộ biệt thự, đến giờ khắc này vẫn tối thui. Trong biệt thự không có ai? Đi nơi nào? Đi lúc nào? Nghĩ tới nghĩ lui, nội tâm Qua Lâm như bị tảng đá đè nặng.

Không phải Tô Chỉ đã đi rồi chứ? Không phải đã bị Quốc sư đưa về Đại Doanh đi?

Vừa nghĩ như vậy, Qua Lâm liền mất bình tĩnh, nội tâm cô đột nhiên bốc lên ngọn lửa lớn. Trong nháy mắt, cô chạy hai bước lớn về phía trước, nhìn độ cao, hít thở sâu, nhảy lên hàng rào.

Cái hàng rào này ngoại trừ phía dưới có cái bệ đỡ nhỏ, toàn bộ phần ở giữa đều trơn tuột không chỗ bám, cái này nếu là lúc bình thường, Qua Lâm có dùng toàn bộ sức lực cũng không leo lên được. Nhưng hôm nay không giống, tình huống khẩn cấp người ta thường bộc lộ sức mạnh tiềm ẩn, cô hít một hơi thật sâu, dùng khí lực toàn thân bắt đầu leo, tay bị thanh thép kẹp đau đớn khó nhịn cô cũng mặc kệ, liều mạng leo.

Rốt cuộc, trời không phụ lòng người, chưa đến một phút, Qua Lâm đã vào trong sân, cô cắn răng nhìn hai tay đã bầm đen, cũng không để ý nhiều như vậy, cô chạy đến cửa trong biệt thự, lớn tiếng kêu cửa.

Nhưng kêu cả buổi, vẫn không ai ra mở cửa.

Qua Lâm nóng lòng, chạy xung quanh tìm xem có cửa sổ để leo vào hay không, mà khi cô đi ra đằng sau biệt thự, một hình ảnh khiến cô suýt tan vỡ, thì ra biệt thự này còn tồn tại một lối đi khác.

TND*, còn có cái cửa sau!

(Mình không xác định được nghĩa của TND trong trường hợp này, các bạn vào đây để xem tất cả nghĩa TND http://www.abbreviationfinder.org/tw/acronyms/tnd.html, các bạn có thể đọc bảng tiếng Anh bên dưới thay vì tiếng Trung, bản tiếng Trung mình dịch ra nghĩa cũng giống tiếng Anh thôi.)

Như vậy, Tô Chỉ nhất định đã rời đi, đi từ cửa sau, nàng vì tránh ta, vậy mà trốn đi từ cửa sau!

Chẳng lẽ nàng thật sự quyết tâm nhiều đến như vậy! Không thể không đi sao?!

Nói thật, không đau lòng là giả đó, cô đau đến muốn chết rồi. Nhưng đau thì có thể làm được gì, là cô tự tạo ra, đáng đời cô. Giờ khắc này, tâm Qua Lâm đã chết lặng, cô cam chịu, đau cũng chỉ là đâu, không có chết. Nhưng Tô Chỉ, cô phải tìm Tô Chỉ, phải tìm được Tô Chỉ, chỉ cần Tô Chỉ ở lại, nàng muốn đánh cũng được, muốn mắng cũng được, lúc trước cô mặt dày mày dạn cỡ nào để giữ Tô Chỉ lại, hôm nay cô sẽ hơn thế, chỉ cần giữ Tô Chỉ ở lại!

Nghĩ tới đây, Qua Lâm không dám trì hoãn, cô thu lại tâm tình, chạy nhanh đến hàng rào mở cửa, lao ra xe chạy đi. Một vòng lại một vòng, lái xe không mục đích như đi dạo, chẳng qua là tâm tình không thể thoải mái nhàn hạ, cô vô cùng sốt ruột, cô chỉ sợ đến chậm một giây sẽ không giữ được Tô Chỉ.

Trong lúc đang lo lắng, Qua Lâm đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhưng là cái gì cũng không biết, như có một lớp sương mù trước mặt, không thể nhìn rõ. Cứ như vậy đạp chân ga tiến về phía trước, ước chừng qua năm phút, đột nhiên linh quang chợt lóe, nhớ ra!

Ngọc bội!

Truyền thuyết ngọc bội, duyên phận đã sắp xếp cho các nàng cùng một chỗ, không thể nói là hoàn toàn phi lý đi?! Nhưng dù sao, bất kể kết quả, thời điểm quan trọng này, điều đó sẽ cho cô một tia hy vọng! Đúng rồi, tuy rằng chuyện này vô căn cứ, cẩu huyết vô cùng, nhưng thời khắc này, cũng chỉ có điều đó để giúp Qua Lâm không tuyệt vọng, tất cả hy vọng đều đặt vào ngọc bội.

Nhưng nghĩ lại, Qua Lâm thầm thấy không ổn. Cô luôn cảm thấy miếng ngọc bội kia rất quý báu, cho nên luôn cất nó ở nhà, không mang theo bên mình như Tô Chỉ, vậy không phải là bất ổn sao! Qua Lâm như ngồi trên đống lửa, cuối cùng cắn răng một cái, đạp chân ga phóng xe về nhà. Dù sao bây giờ cô có tiếp tục ở đây cũng chỉ phí thời gian, không bằng liều mạng một lần đi.

Nghĩ là làm, Qua Lâm một đường tốc độ cao về nhà, vượt qua mấy cái đèn đỏ, bị sờ gáy N lần, cuối cùng vậy mà chỉ hai mươi phút đã về đến nhà. Cô chạy như điên lên nhà, hận không thể bay lên mới vừa lòng.

Nói thật ra, cô sống hơn hai mươi năm, chưa từng cảm thấy thời gian qua nhanh như hôm nay, cô hận một ngày chỉ có hai mươi bốn tiếng, sao không phải là ba mươi sáu hay bốn mươi tám tiếng!

Vội vội vàng vàng vào nhà, Qua Lâm thuận lợi lấy được ngọc bội, chẳng qua là ngọc bội vừa cầm lên tay đã muốn rớt xuống! Không phải bởi vì cô cầm không chắc, không phải bất luận cái nguyên nhân gì, mà là vì ngọc bội kia từ lúc nào nó lại nóng như vậy?

Tuy nói là nóng, nhưng cũng không phải là loại nóng đến cầm không được, nhưng vô luận thế nào thì ngọc bội cũng không nên nóng a. Lúc đầu, Qua Lâm nghĩ không ra, nhưng một giây sau, cô lại bắt đầu vui mừng! Đúng vậy, ngọc này sớm không nóng muộn không nóng, vì cái gì ngay thời điểm này lại nóng.

Có tác dụng, nhất định là có tác dụng!

Qua Lâm không tự chủ được cười ngây ngô, cô đeo ngọc bội vào cồ, khi cô chuẩn bị ra khỏi nhà, bỗng nhiên lại dừng lại. Cô suy nghĩ, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ, lấy thanh kiếm đồng dưới gầm giường đem theo.

Tuy cảm thấy thanh kiếm đồng kia không có tác dụng gì, nhưng mang theo nó phòng ngừa vẫn tốt hơn, chốc lát nếu Quốc sư và nam nhân trộm mộ có xông len cũng có vũ khí chống đỡ.

Nghĩ như vậy, Qua Lâm mang theo ngọc bội cùng kiếm đồng vội vàng xuống lầu.

Tiểu khu nơi cô ở, đường đi toàn bộ đều hướng về phía đông, vốn là không có gì, nhưng càng đi về phía đông, Qua Lâm cảm thấy chỗ thịt tiếp xúc với miếng ngọc bội hơi nóng lên, cái nóng không rõ ràng, nhưng có thể cho người ta cảm giác được là nóng hơn vừa rồi.

Qua Lâm dừng mọi động tác, tỉ mỉ cảm thụ, xác thực nóng hơn vừa rồi chút ít. Cô hơi nhíu mày, suy nghĩ, chẳng lẽ ngọc này ám chỉ cô nên đi về phía đông?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Qua Lâm dứt khoát giao toàn bộ niềm tin cho ngọc bội! Cô ôm thanh kiếm đồng, đi như chạy đến chỗ đỗ xe. Vào trong xe, cô đặt thanh kiếm đồng ở vị trí ghế phụ lái, liền đạp chân ga chạy băng băng về phía đông.

Đoạn đường này, Qua Lâm càng chạy càng vui mừng, bởi vì lồng ngực của cô có thể cảm nhận rõ, miếng ngọc bội càng ngày càng nóng! Xem ra, cô đoán không sai, ngọc này quả nhiên có tác dụng, cô tin tưởng, miếng ngọc bội trên người Tô Chỉ cũng nóng lên rồi.

Chạy xe hơn mười phút, đã ra vùng ngoại thành, ven đường cũng không con cao ốc, bình nguyên ngày càng nhiêu. Trên thực tế, Qua Lâm cũng không biết cô dang ở đâu, nơi đây không có biển báo giao thông, hoang vu, không xe, không người. Đầu Qua Lâm toát đầy mồ hôi, cô đột nhiên cảm thấy lồng ngực nóng lên mãnh liệt!

Qua Lâm nhe răng nhếch miệng gào một tiếng, theo phản xạ đạp chân thắng, tháo ngọc bội ra để qua ghế phụ lái, rồi dùng tay điên cuồng phẩy gió trước ngực.

Ngực của ta ngực của ta a, trong lòng Qua Lâm kêu thảm thiết, ngọc bội hiện tại đã có thể sánh kịp chảo nóng, chiên trứng cũng được a. Qua một lát, đột nhiên cô ngửi thấy mùi khét, nhìn qua, trợn tròn con mắt, ghế phụ lái đã cháy một lỗ.

Hiển nhiên, ngọc này bắt đầu càng ngày càng nóng.

Qua Lâm thầm nghĩ không tốt, chốc lát ngọc này có thể sẽ làm xe cô phát nổ a! Cô nhìn miếng ngọc bốc hỏa, nội tâm đoán chừng là chung quanh đây thôi, cô hít sâu một hơi, cầm lấy ly nước ở khay để nước lên. Trong ly còn đầy nước, này là lúc chạng vạng cô đi ăn cơm người trong quán đưa cho, nước trong ly đã sớm nguội lạnh.

Cô cầm ly nước để bên mép ghế phụ, dùng cái nắp cẩn thận đưa ngọc bội vào trong ly, sau đó đậy nắp, lắc nhẹ. Chỉ sợ không tới ba phút nước trong ly có thể lấy đi pha cà phê uống a!

Qua Lâm bất đắc dĩ cười cười, cũng không dám trì hoãn tiếp, cô cầm thanh kiếm đồng xuống xe, tiếp tục đi về phía đông. Bước tới vài chục bước, Qua Lâm cảm thấy ly nước trong tay bắt đầu nóng lên.

Xem ra, suy nghĩ của cô là đúng, là tại phía đông rồi.

Lại đi thêm năm mét, ly càng ngày càng nóng. Mà trong lúc đó, Qua Lâm trông thấy cách đó không xa, có tia sáng lóe lên! Tim Qua Lâm thình thịch như muốn nhảy ra.

Cô đã tìm được! Tìm được Tô Chỉ rồi!

Qua Lâm kích động thiếu điều muốn thét lên! Cô cảm giác toàn thân tràn đầy năng lượng, liền chạy như điên về phía ánh sáng! Càng lúc càng gần, càng lúc càng kích động, dần dần Qua Lâm nhìn rõ, phía trước có ba cái bóng đen, hai cái hơi cao, một cái thơi thấp, cái kia phải là Tô Chỉ rồi! Nhưng Qua Lâm có chút nghi hoặc, bởi vì khoảng cách của Tô Chỉ với Quốc sư vậy mà hơn chục mét a.

Khoảng cách như vậy, chẳng lẽ Tô Chỉ là chuẩn bị đi sao?!

Nghĩ đến đây, Qua Lâm càng không dám chậm trễ, liều mạng chạy về phía Tô Chỉ.

Xung quanh quá yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vù vù, nơi đây cỏ dại sinh sôi, tiếng chân người đi đều có thể nghe thấy rõ ràng, huống chi Qua Lâm đang chạy như điên. Quốc sư đã sớm biết Qua Lâm đến, nhưng hắn bất động thanh sắc, khi Qua Lâm càng đến gần, nam nhân trộm mộ cũng phát hiện, so với Quốc sư, hắn lộ rõ lo lắng hơn nhiều, vội hỏi Quốc sư "Làm sao bây giờ chủ thượng?"

Không nghĩ tới Quốc sư cũng không nhìn Qua Lâm, nói thẳng "Không cần để ý tới nàng."

Hắn hành động như vậy, có phải là do hắn nắm chắc, biết rõ Qua Lâm căn bản là không thể mang Tô Chỉ đi?