Quốc sư không dám trì hoãn, thỉnh an cùng Hoàng Thượng xong lấp tức vội vàng tiến vào nội điện.
Sau khi tiến vào nội điện, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, kỳ thật từ mấy ngày trước hắn đã bói ra Tô Chỉ sẽ gặp bất trắc, nhưng lá số tử vi kia rất quái dị, sống hay chết, không thể nhìn ra. Vì vậy, lúc này đây, trong lòng Quốc sư cũng không nắm chắc điều gì, tuy rằng hắn thiên tư* thông minh hơn người, năng lực lớn hầu như không ai có thể địch, nhưng dù sao hắn cũng không thể nghịch ý Trời. (Tư duy thiên phú)
Quốc sư thấp thỏm trong lòng, sắc mặt hơi tái đi, hắn... hắn không muốn Tô Chỉ chết như dễ dàng như vậy.
Trong nháy mắt, Quốc sư chạy tới bên người Tô Chỉ, hắn nhìn mặt Tô Chỉ không còn chút máu thì hô hấp trở nên khó khăn hơn, không dám dừng lại, Quốc sư đặt tay lên bắt mạch cho Tô Chỉ, hắn nhắm mắt tập trung.
Bất quá, chỉ một lát sau đã thấy được rõ ràng cơ thể Quốc sư bắt đầu thả lỏng, bởi vì, Tô Chỉ vẫn còn hi vọng!
Đương kể đến đây, đột nhiên bị Qua Lâm cắt ngang "Chuyện ngươi nói quá nhiều điểm đáng ngờ a, nếu có thể cứu sống Tô Chỉ, vì cái gì nàng lại ở trong quan tài? Vì cái gì nàng lại xuất hiện ở nơi đây?"
Quốc sư nghe xong, không khỏi cười cười, hắn hớp ngụm trà, ngữ khí nhàn nhạt nói "Ngươi vội làm gì, chậm rãi nghe tại hạ nói, được chứ?"
Quốc sư vừa nói như vậy, ngược lại là khiến Qua Lâm ngay lập tức đỏ mặt, cô liếc nhìn Tô Chỉ bên cạnh, phát hiện nàng vẫn vô cùng bình thường, không có dấu hiệu gì là vội vàng, cô thở dài, công chúa người ta còn chưa vội, cô là cái gì mà vội chứ.
Quốc sư nhìn Qua Lâm không nói thêm gì nữa, tiếp tục kể.
Tô Chỉ còn cứu được, đây là chuyện tốt. Nhưng, ở một phương diện khác, cứu được chưa hẳn đã xong. Nàng tại sao phải đâm đầu xuống hồ, đương nhiên là vì không muốn tiếp nhận hôn sự cùng Tào tướng quân, nhưng Quân vô hí ngôn*, Hoàng thượng đã hạ chỉ thì trừ khi Tô Chỉ chết, nếu không đại hôn sẽ phải cử hành đúng hạn. Thế nếu hôm nay hắn có thể cứu sống Tô Chỉ thì mọi chuyện sẽ như thế nào? (Vua không nói đùa)
Loading...
Đợi khi tỉnh lại, nàng lại lần nữa đâm đầu xuống hồ sao?
Mặc dù hắn có năng lực cường đại, nhưng cơ bản hắn không phải thần thánh, hắn có thể cứu sống Tô Chỉ một lần, liệu có thể cứu nàng thứ hai, lần thứ ba sao?
Vì chuyện này mà Quốc sư vô cùng khó xử, hắn quả thật tiến thối lưỡng nan, hắn không muốn Tô Chỉ chết, nhưng Tô Chỉ không chết không được. Vì vậy, trong nháy mắt, từ đáy lòng hắn đột nhiên tuôn ra một ý niệm vô cùng mạo hiểm vô cùng quỷ dị.
Ý tưởng vừa lóe lên, Quốc sư lập tức thu hồi tâm trạng, đi ra ngoài điện, nơi Hoàng thượng và Hoàng hậu đang lo lắng chờ đợi, họ vừa thấy cửa điện mở ra, lập tức nghênh đón, nhưng nhìn thấy biểu lộ vủa Quốc sư, trong nháy mắt, Hoàng thượng vô cùng đau đớn, Hoàng hậu thì ngất xỉu tại chỗ.
Tỳ nữ tùy thân đỡ Hoàng hậu đi tìm ngự y, Hoàng thượng thì cố gắng trụ vững đứng yên tại chỗ, Tô Chỉ là công chúa mà ông cùng Hoàng hậu yêu thương nhất, hôm nay xảy ra chuyện này, đối với ông, người đã hai màu tóc, là một loại đả kích lớn.
Quốc sư không quản được nhiều như vậy, lập tức mở miệng, "Bệ hạ, hạ thần có chuyện muốn tâu."
Hoàng thượng nhắm chặt hai mắt khoát tay, coi như không muốn nghe, Quốc sư vừa thấy, lúc này mới cảm thấy lo lắng. Nhưng trong nháy mắt, Hoàng thượng lại khó khăn nhẹ gật đầu, thanh âm già nua khàn khàn vang lên, "Nói đi."
Quốc sư nhẹ gật đầu, "Công chúa trời sinh là điềm lành, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Đại Doanh ắt sẽ bị liên lụy."
"Chuyện này, chuyện này sao có thể như thế?" Hoàng thượng vốn đã bị tang sự của nữ nhi làm bi thống, lại nghe Quốc sư nói Quốc gia cũng muốn bị liên lụy, trong lòng như bị sét đánh trúng, vô cùng lo lắng, giờ khắc này mọi chuyện chỉ trông vào Quốc sư.
Quốc sư không nhanh không chậm, suy nghĩ một chút, mới nói "Hôm nay nếu muốn Đại Doanh tiếp tục hưng thịnh, phải giữ được di thể công chúa toàn vẹn hoàn hảo, đồng thời xây một lăng mộ ở khu bảo địa của Đại Doanh, an táng công chúa ở đó. Như vậy Đại Doanh mới qua khỏi."
"Chuyện này..." Thật là làm khó Hoàng thượng, "Xây dựng lăng mộ thì không khó, nhưng Chỉ nhi đã chết, làm thế nào để bảo tồn di thể? Lăng mộ dù là ngày đêm thi công thì ít nhất cũng phải 3 năm, làm như thế nào được?"
Không nghĩ tới, Quốc sư nghe xong lời Hoàng thượng nói, lại đột nhiên thở dài, "Thần biết có một biện pháp, nhưng sự tình trọng đại, kính xin Bệ hạ thứ tội."
Hoàng thượng nghe được có biện pháp, nào có bận tâm lời thứ tội Quốc sư vừa nói, ông nhẹ nhàng đỡ Quốc sư đứng lên, "Quốc sư nhanh nói đi, Cô vương thứ tho ngươi vô tội là được."
"Mấy trăm năm trước, từ thời khai quốc, Đế vương Đại Doanh có lưu truyền lại một viên bảo châu, gọi là Ly Hồn Châu. Viên bảo châu này toàn thân màu xanh lá cây, hơn nữa dị thường lạnh, nếu như đem nó đặt trong miệng công chúa, chắc chắn có thể bảo vệ di thể công chúa vạn năm không hủy."
"Ngươi!" Hoàng thượng nghe xong, cảm thấy kinh hãi "Làm sao ngươi biết được chuyện này?"
Quốc sư sợ hãi, nhanh chống quỳ xuống đất nói "Bệ hạ thứ tội."
Chuyện này theo như hiện tại mà nói chính là cơ mật quốc gia, hiển nhiên không nhiều người biết chuyện này. Chuyện này chỉ có Đế vương mới biết, khi Đế vương đời trước sắp băng hà sẽ kể chuyện này cho Đế vương kế vị, Quốc sư làm sao biết được?
Long nhan giận dữ, tay chỉ vào Quốc sư run rẩy, trên trán nổi cả gân xanh, hiển nhiên là là vô cùng đáng sợ. Nhưng ngay lúc đó, Quốc sư lại đột nhiên nói "Đại Doanh sẽ sớm gặp nguy, hiện tại là thời kỳ nhạy cảm, nếu di thể công chúa có việc gì, Đại Doanh chắc chắn vong quốc!"
Quốc sư nhấn mạnh câu nói, không lộ chút sợ hãi, có thể thấy được là quyết tâm cực lớn. Hoàng thượng nghe xong, trong nháy mắt, đầu óc ông như nổ tung, vẻ mặt không dám tin, tay run run hồi lâu. Ngay lúc đó, tư tưởng Hoàng thượng đấu tranh kịch liệt, thời gian từng phút từng giây yên ắng trôi qua.
Cuối cùng, Hoàng thượng buông tay đang run rẩy xuống, đau khổ thán "Nếu Đại Doanh không còn tồn tại, giữ lại viên bảo châu này có ý nghĩa gì. Ngươi cầm cứ lấy đi."
"Tạ ơn bệ hạ." Quốc sư dập đầu với Hoàng thượng, còn nói thêm "Còn có một sự tình, chính là, xin Bệ hạ ban cho Tào tướng quân được chết, để an táng cùng lăng mộ với công chúa!"
"Đây là vì cái gì?"
"Thứ nhất, Bệ hạ đã hạ chỉ ban hôn cho Công chúa và Tào tướng quân, hôm nay Công chúa đột nhiên hoăng*, Tào tướng quân tất nhiên muốn cùng chết theo. Thứ hai, tiểu quỷ ở âm phủ làm loạn, sẽ quấy rầy công chúa, Tào tướng quân chắc chắn muốn đi theo bảo hộ công chúa." (thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng)
Kể lại tới đây, Qua Lâm lại đột nhiên khoát tay, miệng liên tục hô "Ngừng ngừng ngừng." Cô thấy Quốc sư ngừng lại, lúc này mới lại hỏi "Như thế nào mà ta càng nghe càng hồ đồ, cái gì tiểu quỷ làm loạn, trên đời này nào có tiểu quỷ, quái lực loạn thần mà nói đều không có cơ sở khoa học, ta là người theo chủ nghĩa vô thần."
Qua Lâm nói chuyện không đầu không đuôi, thật sự làm người ta nhịn không được, muốn cười, Tô Chỉ không lên tiếng, chỉ cau mắt trừng mắt nhìn Qua Lâm, Quốc sư cười khổ lắc đầu nói "Mấy thứ này còn không thể kết luận, ngươi dựa vào cái gì nói trên đời này không có ma quỷ?"
"Ta!" Qua Lâm cứng họng, muốn phản bác, nhưng lại phát hiện thật sự không có lời nào tốt để phản bác, cuối cùng cô đành im lặng, trong lòng tự nhủ người cổ đại chính là lạc hậu!
Tại thời điểm này, nội tâm Tô Chỉ như có điểm nghi vấn, chỉ thấy nàng nhíu mày, hỏi Quốc sư "Nếu như là vậy, vì cái gì ta chưa thấy qua Ly Hồn Châu?"
Tô Chỉ vừa nêu lên câu hỏi của mình, trong khoảng thời gian ngắn, hai người còn lại tâm tư trái ngược, Quốc sư cười như không cười, đôi mắt hồ ly tà mị nhìn chằm chằm người nào đó không tha. Còn Qua Lâm, nội tâm vô cùng khẩn trương cô cùng lo lắng.
Tô Chỉ là người thông minh, tất nhiên nhìn ra được ý tứ trong đó. Lúc này đây, Quốc sư đột nhiên chuyển ánh mắt lên người Tô Chỉ, "Việc này Điện hạ phải hỏi Qua Lâm tiểu thư đây."
Qua Lâm rủa thầm trong lòng, trong nháy mắt mặt mũi gì cũng không còn, muốn tìm một cái lỗ chui vào. Hôm nay cô đến đây đúng là sai lầm, cô làm sao có thể ngờ tới cái chuyện từ đời thuở nào lại bị lôi ra, nếu cô biết nói tới chuyện này, đánh chết cô cũng không tới đây a! Nhưng chuyện đã tới nước này, Qua Lâm cũng không có biện pháp, người ta đã chỉ thẳng mặt hỏi, cô không thể không trả lời, vì vậy Qua Lâm cực độ lúng túng, cười hắc hắc nói "Ta xác thực đã từng nhìn thấy hạt châu đó, cũng xác thực như lời hắn nói, toàn thân hạt châu màu xanh lá cây, dị thường lạnh. Không sai không sai, hắn nói không sai." Mặt Qua Lâm đỏ như đít khỉ, hắc hắc.
Tô Chỉ nghe Qua Lâm nói như vậy, không khỏi cười cười, "Hạt châu kia giờ ở đâu?"
"Ở..." Qua Lâm toát mồ hôi lạnh, mặc dù cô cùng Tô Chỉ ở chung chưa lâu, nhưng cô cũng hiểu được chút ít tính khí của Tô Chỉ, mặc dù lúc này đây Tô Chỉ đang cười, nhưng cái khí áp bách người khác không hề thấp. Qua Lâm nhìn mà run, cô đem bán hạt châu kia, công chúa mà biết không phải sẽ ăn tươi nuốt sống cô sao.
Quốc sư nhìn được Qua Lâm không xử, hắn mỉm cười tốt bụng "Xem ra Qua Lâm tiểu thư rất khó nói, nếu như vậy, chi bằng để tại hạ nói dùm ngươi." Quốc sư nói xong, hớp một ngụm trà, rồi lại hướng Qua Lâm cười nói "Một viên Ly Hồn Châu, Qua Lâm tiểu thư bán đi tổng cộng được hai nghìn vạn, số tiền được chia đều với bạn ngươi, đúng không?"
Qua Lâm nghe xong, đầu óc "Bùm" một tiếng nổ tung, cô bất khả tư nghị đánh giá nam nhân trước mắt này, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc hắn là ai? Thần tiên? Chẳng những xuyên không tùy ý, còn liệu sự như thần?
Quốc sư lại nói "Qua Lâm tiểu thư không cần nghĩ tại hạ như vậy, tại hạ chẳng qua là biết chút thuật bói toán mà thôi, biết được những chuyện này là vì, người mua hạt châu kia chính là tại hạ."
Bà mẹ nó!
Qua Lâm lập tức mất bình tĩnh! Chẳng qua chỉ biết chút ít thuật bói toán? Thuật bói toán của ngươi cũng thật lợi hại đi?! Nghĩ như vậy, Qua Lâm không khỏi cũng cảm giác trong nội tâm có chút buồn nôn, ngươi nói trong nội tâm cô vừa tự đặt câu hỏi người kia có phải thần tiên không, bên kia lập tức trả lời ứng với cái ý nghĩ của cô, cái này nếu đoán, cũng khẳng định hắn đoán ít-có-trúng-quá-đi! Loại người này, ngươi sống chung với hắn là cực độ nguy hiểm, dạng như ở trước mặt hắn, ngươi đều bị nhìn xuyên! Nếu như hắn muốn hại ngươi, vậy đơn giản là so với bóp chết con kiến còn dễ dàng hơn!
Vừa mới nghĩ xong, trong lúc đó Quốc sư lại ha ha cười, Qua Lâm ngẩng đầu liếc nhìn, phát hiện Quốc sư biểu lộ coi như vô cùng bất đắc dĩ. Hắn bất đắc dĩ cái gì? Nhưng vừa mới nghĩ đến tận đây, Qua Lâm thậm chí muốn hét lên!
Hắn lại đã biết? Lại đoán được rồi hả?!