Công Chúa, Xem Như Cô Lợi Hại

Chương 24




Còn dám nói không phải đi làm chuyện mờ ám? Tô Chỉ không phản ứng, nói chung thì cũng lười hỏi cô, Qua Lâm là người như thế nào nàng không rõ sao? Nhưng dù sao nàng cũng là người hiểu chuyện, nếu như không phải nàng cảm giác bản thân mình sắp xảy ra biến cố, thì có chết nàng cũng không thèm quan tâm.

Thái độ mập mờ của Qua Lâm còn không phải nói cho Tô Chỉ tất cả những gì cô vừa nói đều là nói dối sao?! Thật là ngốc hết sức, trong lòng thấy ghét, Tô Chỉ liếc Qua Lâm, chưa từng thấy người nào đần độn như thế.

Qua Lâm bị liếc khiến tâm hoảng ý loạn, ý chí trong lòng cũng thành cục bột nhão rồi. "Người còn suy nghĩ cái gì, nhanh tay một chút, chúng ta còn phải ra ngoài." Qua Lâm nói xong thì về phòng thay quần áo.

Mười lăm phút sau, hai người bọn họ dường như là đồng thời đi ra, nhìn nhau không nói gì, hai người cùng nhau ra cửa, cùng nhau đi bộ xuống lầu.

Khu cư xá Qua Lâm ở tính ra cũng là khu cao cấp của thành phố S, cho nên xung quanh cái gì cũng có. Cô dẫn Tô Chỉ đến cây ATM cách đó không xa, chỉ Tô Chỉ sử dụng, sau đó hai người cùng nhau đi đến một quán cay Tứ Xuyên ăn cơm.

Vào bàn, Qua Lâm chọn 4 món 1 canh, thời gian chờ thức ăn lên, Qua Lâm nhìn Tô Chỉ mà lo lắng, lập tức lại dặn dò "Tiền trong thẻ không phải để ngươi xài hết một lần ah, mỗi lần ngươi lấy một ít, ta chỉ sợ chờ đến lúc ta trở về ngươi đã chết đói." Qua Lâm nói xong còn biểu lộ khó xử, dặn dò ba bốn lượt như thế cũng chỉ vì Qua Lâm thật sự sợ, không sợ cái khác, chỉ sợ khi cô trở về nhà, mở cửa ra, là bốc mùi tử thi ah.

"Ngươi phiền chết đi được." Tô Chỉ cũng hết kiên nhẫn.

"Được được được." Qua Lâm khoát tay "Ta không thèm nói ngươi nữa, thật sự là không biết lòng tốt của người ta."

Tô Chỉ hừ lạnh một tiếng "Tìm bao nhiêu lý do cũng vô dụng, đồ keo kiệt."

...

Nha đầu kia!

Một câu kia làm Qua Lâm phẫn nộ rồi nha, cô phẫn hận chỉ vào Tô Chỉ, nhưng lời nói lên đến miệng lại không thể nói ra. Cô chỉa ngón tay cả buổi, cuối cùng nhụt chí "Ta không chấp nhất với trẻ con."

Tô Chỉ cũng khoanh tay hừ lạnh, không thèm trả lời.

Không lâu sau, đồ ăn được mang lên đủ. Qua Lâm còn chưa ăn sáng, đói muốn chết rồi, cô không tiếp tục hơn thua với Tô Chỉ, mà cầm đũa bắt đầu ăn.

Kết thúc bữa ăn, một giờ sau các nàng trở về nhà.

Sau khi về đến nhà, Qua Lâm cũng không nhàn rỗi, thu dọn một vài trang bị cần thiết, bận rộn cả giờ đồng hồ mới xong. Dừng lại rồi mới thấy mồ hôi đã ướt đẫm cả lưng, ngồi trên giường nghỉ ngơi, Qua Lâm tiếp tục suy nghĩ còn thiếu đồ gì không, đợi khi xác định đã mang đầy đủ, cô mới xách bộ đồ mới đi tắm.

Tắm rửa xong cũng đã bốn giờ chiều, cô lau tóc, lấy di động bấm cho Khương Ngọc. Reo không lâu thì Khương Ngọc nhận điện thoại, "Ngươi ở đâu?" Qua Lâm hỏi.

"Đang ra cửa thôi, ngươi chuẩn bị đi, 20 phút nữa xuống lầu đi luôn."

"Được."

20 phút qua rất nhanh. Qua Lâm vừa sấy khô tóc, cũng là lúc chuông điện thoại reo liên hồi, cô bấm tắt không nghe, vội vàng túm lấy tui đồ chạy xuống lầu.

Chạy thẳng vào xe Khương Ngọc, cô ném túi đồ ra phía sau, đột nhiên lại nhớ ra sự kiện, "May mà nhớ ra kịp." Qua Lâm tự thì thầm với mình, rồi quay sang nói với Khương Ngọc "Ngươi đợi ta 10 phút ah." Nói xong, cô không thèm để ý Khương Ngọc thúc giục, lại cắm đầu chạy lên nhà.

Vận động nhanh liên tục khiến người Qua Lâm vã mồ hôi như tắm, lúc đến đến trước cửa nhà cô dừng lại lấy tay phẩy phẩy gió một chút. Rồi đi như bay vô nhà, đứng trước cửa phòng Tô Chỉ, Qua Lâm gõ cửa liên tục, hận không thể phá cửa ah.

Tô Chỉ mở cửa, khuôn mặt thanh tú so vói ngày thường còn lạnh hơn vài phần.

Qua Lâm chẳng quan tâm, đi thẳng vào phòng lục tung đồ đạc. Tô Chỉ đứng khoanh tay ở cửa ra vào, "Ngươi làm gì đó?"

"Tìm chìa khóa cho ngươi." Qua Lâm miệng nói nhưng tay không hề dừng lại, nháy mắt cái đống đồ đã trở nên rối loạn. "Ta đi mấy ngày, không thể bắt người ở trong nhà mãi, không có chìa khóa làm sao vào nhà, đợi ta rồi ngủ ngoài đường luôn chắc."

"Tìm thợ mở khóa cũng được."

Thiên địa chứng giám, công chúa lúc này thật đúng là nhàn cư vi bất thiện* (rảnh rỗi sanh nông nổi) mà, giờ này còn muốn gây sự với người ta. Thời gian cấp bách Qua Lâm không muốn đấu võ mồm với nàng, chỉ nói "Ngươi đổi khóa rồi khi ta tở về sẽ thế nào?"

"Gõ cửa."

Qua Lâm lục chìa khóa mà cười khổ, được đó chứ, nhà cô, cô muốn về phải gõ cửa. Tưởng tượng xong, cái chìa khóa cũng đập vào mắt, Qua Lâm cầm lên, xoay người đưa cho Tô Chỉ, "Tốt rồi, ta thật không có thời gian tranh luận với ngươi, ta liều mạng từ dưới lầu chạy lên đây, ngươi xem mồ hôi trên người ta vắt ra chắc cũng được cả thùng rồi, người không thấy ta đáng thương sao?"

Tô Chỉ nhìn dáng vẻ đáng thương của Qua Lâm, yên lặng tiếp nhận chìa khóa.

Qua Lâm thấy nàng nhu thuận như thế, nhẹ nhàng thở ra, "Ta đi đây ah." Nói xong, cô lướt qua Tô Chỉ đi ra cửa, nhưng mới đi được hai bước, cô lần nữa quay lại "Cái thẻ, ngươi..."

Tô Chỉ xoay người liếc mắt một cái, "Xài tiền tiết kiệm một chút, ta biết rồi, đồ keo kiệt."

Bị Tô Chỉ châm chọc, Qua Lâm không để ý, thứ nhất, cô không thời gian, thứ hai, sau bao nhiêu lần thì cũng đã thành thói quen rồi. Dù sao sự thật vẫn là sự thật, cô đúng là keo kiệt.

Lúc Qua Lâm thực sự đi rồi, Tô Chỉ nhìn chìa khóa cửa trong tay thần sắc có điểm ngưng trọng, nàng cũng không phải mù lòa, làm sao mà không thấy người Qua Lâm vã mồ hôi như tắm, hành động như vậy đúng là làm cho trong lòng người ta có chút ấm áp.

Thời điểm Qua Lâm ngồi vào xe Khương Ngọc, cả người ướt đẫm, quần áo không còn chỗ nào khô. Khương Ngọc ngồi một bên nhìn, không khỏi tặc lưỡi, "Ngươi làm cái gì vậy ah? Có 10 phút mà như đi tắm hơi."

Qua Lâm đóng cửa sổ, bật máy lạnh kéo về phía mình, nghe Khương Ngọc hỏi, lúc này cô mới tức giận nói "Còn không phải bởi vì công chúa điện hạ."

Khương Ngọc nghe xong, vui vẻ, "Ơ, công chúa đối với người như thế nào rồi? Dạo này không nghe ngươi nói gì, sống sao?"

"Như thế nào hả?" Qua Lâm trừng mắt "Còn thế nào nữa! Lần trước ta xém chút nữa là mất cái mạng nhỏ!"

"Không đến mức đó chứ?" Khương Ngọc lái xe kinh ngạc liếc Qua Lâm "Ngươi bị công chúa hành hạ đến mất mạng? Vì cái gì ah."

Cái này thật đúng là tiểu hài nhi nhiều chuyện ah, dài dòng thôi rồi, Qua Lâm vốn không muốn đề cập, nhưng không chịu nổi cái lưỡi dài của Khương Ngọc. Không có biện pháp, vì muốn yên cái tai, cô chỉ còn cách kể chuyện trước đó cho Khương Ngọc nghe. Vừa kể xong, vì không muốn day dưa chủ đề này, Qua Lâm nhanh chóng đổi đề tài "Đi đâu đón vợ ngươi vậy?"

Khương Ngọc nháy mắt mấy cái "Ai nói là đi đón nàng?"

Chóng mặt, trong xe không thấy bóng dáng Tề Vi, Qua Lâm còn nghĩ đón nàng ở đâu, "Lần này nàng không đi sao?"

"Không đi, có chút việc. Cấp trên có phái người khác đến ah."

Qua Lâm theo phản xạ là thần kinh căng thẳng "Có thể tin được không?"

"Trước kia ta đã gặp hắn 2 lần, kinh nghiệm rất phong phú, hơi âm trầm một chút, nhưng dù sao ta thì đối với hắn cũng không hiểu rõ lắm, hai ta vẫn là cẩn thận một chút."

"Nam hay nữ?"

"Là nam."

Qua Lâm nhíu mày một cái, trong lòng tự nhủ, tiểu cô nương này có phải bị não nhỏ không, "Ngươi quên sạch nguyên tắc rồi hả? Một chút thân thiết cũng không có mà người dám cùng hắn xuống đất, người không biết cái đáng sợ nhất chính là lòng người sao?" Hơn nữa còn là nam, trên đường đi nếu hắn có ý xấu, hai nàng thật đúng là chưa chắc chế ngự được hắn.

Khương Ngọc nghe xong vội khoát tay "Không phải như ngươi nghĩ, người nọ là trợ thủ đắc lực của cấp trên, Tề Vi có tới hay không hắn cũng sẽ đi cùng chúng ta. Nghe nói cái mộ này quy cách không nhỏ."

Qua Lâm chần chừ nửa ngày mới gật đầu, trong lòng tự nhủ, đừng có quỷ dị giống cái mộ lần trước là được rồi, nhà cô cũng không phải đất trống, không có chỗ đâu mà cứ chứa vương phi công chúa.

Trên đường đi không nói thêm gì nữa, Qua Lâm dần dần mát trở lại, cả người bắt đầu mệt rã rời, cô ngáp một cái, ngủ mất tiêu.

Tỉnh lại lần nữa trời đã tối đen, nhưng xe vẫn lăn bánh, Qua Lâm nhìn nhìn điện thoại, đã ba giờ sáng. Cô duỗi người, hỏi Khương Ngọc, "Người nọ đang ở đâu, bao lâu nữa mới đến."

"Ngươi hỏi thật đúng lúc." Khương Ngọc chỉ chỉ phía trước "Đã đến, trông thấy người nọ chưa."

Qua Lâm dụi dụi mắt, nhìn theo tay Khương Ngọc, chỉ thấy một mảng tối thui, nhưng nương theo đèn xe có thể thấy cách đó không xa thấp thoáng một bóng người. Qua Lâm đánh giá, người nọ ít nhất cũng cao hơn 1m80, hơn nữa còn có cảm giác cường tráng.

Vừa thấy như thế, nội tâm Qua Lâm bắt đầu có chút e sợ. Nói cho cùng, mặc dù hắn là cấp trên phái tới, nhưng Qua Lâm không quen, nội tâm không tránh được mâu thuẫn, đầu óc không tự chủ được mà bắt đầu suy nghĩ nhiều.

Nhưng đã tới đây thì không thể lùi bước, mặt mũi cô biết để đâu, trong nhà cũng đang chờ nàng kiếm tiền. Mặc kệ nguyên nhân gì, đã đi là đi tới cùng. Nghĩ đến đây, cô cũng chỉ có thể thản nhiên đối mặt, phóng lao phải theo lao, cùng lắm thì khoảng thời gian này phải đề cao tinh thần cảnh giác.

Đợi sau khi người nọ lên xe, Khương Ngọc nói chuyện xã giao với hắn vài câu liền tiếp tục chạy đi. Qua Lâm vẫn không nói chuyện, chỉ yên lặng ngồi ở đó. Vừa rồi cô ngủ một giấc nên tinh thần đã tốt lên rất nhiều, nhưng bên ngoài tối thui không có gì đáng xem. Vì vậy, thời gian dần qua, ánh mắt Qua Lâm không tự chủ liếc nhìn nam nhân phía sau.

Trong xe có đèn, nên thông qua kính chiếu hậu cô dễ dàng nhìn thấy người ngồi sau. Qua Lâm nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, nội tâm cảm giác nam nhân này có chút quen mặt, chẳng lẽ lúc trước cô đã có cùng hắn đi trộm mộ rồi?

Nhưng không đúng, ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức bị Qua Lâm bác bỏ, không hiểu rõ đối phương tuyệt đối không cùng xuống đất, đây luôn là nguyên tắc xuống đất của cô, cho nên nếu lúc trước đã cùng nhau xuống đất, cô không thể nào không biết.

Đang tìm cái suy nghĩ hợp lý, Qua Lâm thình lình trong thấy nam nhân kia đột nhiên quay đầu lại! Qua Lâm khẽ giật mình, không kịp phản ứng, cứ như vậy đối mặt nam nhân kia qua kính chiếu hậu!