-Nó đâu rồi cơ chứ????
Mặt trời đã lên đến đỉnh, trong Ngự hoa viên vẫn có người đang mò mẫm trong từng bụi cây. Long Thiên Ân đã tìm ở đây nhiều canh giờ ở đây rồi nhưng vẫn không thấy. Ban đầu hắn chỉ tìm ở con đường hắn chạy qua những nghĩ lại chiếc khăn đó rất nhẹ nên biết đâu bị gió thổi đi đâu đó. Vậy là Long Thiên Ân mất công tìm hết hết Hoa viên rộng lớn mà quên mất rằng HÔM NAY TRỜI KHÔNG CÓ GIÓ!
Hắn mải tìm đến nỗi chuyện đến Túy Ly cung bồi Bát công chúa Huyền Phong quốc đã bị vứt ra sau đầu tựa thủa nào.Mặc dù vậy thì trong cái xui cũng có cái may. Long Thiên Ân có tới cũng không gặp được nàng. Như vậy cũng coi như định mệnh đi
-Xin thứ lỗi! Có phải ngài đang tìm một chiếc khăn tay không?
Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát nhưng lại vô cùng lạnh nhạt, chưa nói đến nếu để ý kỹ còn cảm thấy một cỗ cao cao tại thượng. Ai lại dám vô lễ với bản vương như vậy?
Long Thiên Ân vừa quay ra đập vào mắt chính là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Đẹp đến nỗi cảm giác người trước mắt không hề có thật. Mái tóc cùng đôi mắt màu đen đặc biệt nổi bật trên làn da trắng nõn như bạch ngọc, đôi môi hồng hào như hoa đào tháng giêng, dáng người nhỏ nhắn nhìn có vẻ vừa mới qua thành niên đi.
Tuy nhiên đẹp thì có đẹp nhưng đối với một người đã đem trái tim mình đi thì nó cũng chỉ là một dạng thưởng thức. Đứng lên nhìn thằng người vừa tới, ừm hình như là cung nữ.
-Sao ngươi biết bổn vương đang tìm cái gì? Có phải ngươi thấy nó ở đâu không?
Lam Nguyệt nghe xong biết mình tìm được chủ nhân của chiếc khăn tú mình nhặt được sáng nay liền không nói lòi nào lôi từ trong túi áo ra.
Long Thiên Ân vừa nhìn thấy đồ liền lập tức không kiêng nể gì giật lại. Biểu cảm vô cùng mừng rỡ nhưng như vừa nghĩ tới cái gì liền quay sang nghiêm mặt với Lam Nguyệt lạnh lùng:
-Ngươi nhặt được sao lại không tìm được lại cho bổn vương. Có phải ngươi nhìn chiếc khăn quý giá liền nổi lòng tham đúng không?
Lam Nguyệt có chút nhíu mày trước cái kết luận hùng hồn của Long Thiên Ân. Đôi mắt không một chút sợ hãi nhìn hắn bình thản lên tiếng:
-Lúc ấy ta đang ở ngự hoa viên vô tình va phải đại nhân nhưng ngài chạy đi mất. căn bản ta còn chưa kịp nhìn thấy người đánh rơi là ai. Công việc trên mình nên không thể chờ đại nhân quay lại đành cầm đi trước. Nếu thực sự có lòng tham ta đã không quay lại đây trả cho đại nhân! Xin ngài hãy biết suy xét trước khi nói
Long Thiên Ân vẫn có chút khí vì phải ngoài trời tìm đồ suốt mấy canh giờ nên chưa kịp nghĩ đã quy tội cho Lam Nguyệt. Giờ nghĩ lại thì thấy người cung nữ này nói cũng đúng. Nhưng mà dám lên lên lớp bản vương như vậy đây là lần đầu tiên Long Thiên Ân thấy có một cung nữ to gan như vậy. Lòng tự tôn có chút bị đụng chạm.
-Vậy ngươi thì sao? Là người ở cung nào mà không lo làm việc lại ra Ngự Hoa Viên một mình làm cái gì?
Và tất nhiên bị đụng chạm nên để cứu với chút hình tượng của mình hắn bắt đầu bới lông tìm vết (mỗ tui: không biết dùng câu này đúng không nhưng cứ coi như ý nghĩa tương tự đi) tìm cớ trách mắng Lam Nguyệt. Lam Nguyệt không hề nể nang gì nhìn thẳng mắt Long Thiên Ân, đôi mắt lạnh nhạt không chút cảm xúc nhưng khi nhìn vào lại khiến người ta có cảm giác bị xuyên thấu tới tận xương. Hắn có chút bối rối trước ánh mắt này, cứ như mọi suy như của mình đang bị vạch trần không còn một mảnh vậy
-Ngươi nhìn cái gì! Còn không mau trả lời bản vương.
-Ta là đại cung nữ bên người Bát công chúa Huyền Phong quốc tới đây làm khách! Sáng nay công chúa nói muốn có chút hoa bày biện trong tẩm cung nên mới kêu ta tới Ngự hoa viên.
Huyền Phong quốc? vậy hoá ra là nô tỳ của vị công chúa điện hạ nổi tiếng kia, hèn gì đến cả hắn mà nàng ta cũng không biết, nếu biết đã gọi hắn là vương gia chứ không phải đại nhân. Thêm nữa ở hoàng cung này nếu có cung nữ đẹp như vậy sao lại không nổi danh cơ chứ. Tuy nhiên dám để cung nữ có dung mạo như vậy bên mình chứng tỏ nhan sắc công chúa đúng là không tầm thường. Phải biết mấy nữ nhân cao quý sợ nhất chính là bên mình có nha hoàn quá đẹp đem nổi bật bản thân đoạt đi mất. Long Thiên Ân bắt đầu có chút trông chờ được gặp nàng ta rồi đấy. Tj cho mình là một công tử hào hoa phong nhã, mặc dù đã có người trong lòng nhưng theo bản nang vẫn muốn thưởng thức cái đẹp. Đợi đã! Chẳng phải hoàng huynh giao cho hắn bồi nàng ta đối ẩm ngâm thơ sao? Mải tìm cái khăn hắn quên mất tiêu rồim giờ đồ tìm đwọc rồi hắn phải nhanh lên mới được. Lập tức nhớ tới Lam Nguyệt vẫn đang ssứng ở bên cạnh hắn lập tức quay sang ra lệnh:
-Ngươi! Mau dẫn ta tới chỗ chủ tử của ngươi mau!
-Thứ lỗi cho ta không thể! Công chúa điện hạ luôn thích thanh tịch không muốn ai làm phiền!"
-Sao có thể? Bổn vương nhất định phải gặp nàng
Lam Nguyệt mặc dù không hiểu vì sao người này nhất định muốn gặp mình đến vậy nhưng nàng quả thật không muốn hắn tới tìm kiếm thêm phiền phức nên mới nghĩ ra một chủ ý nói:
-Ta dù sao cũng là cung nữ thân cận của công chúa nếu ngài muốn ta có thể nói với công chúa rằng ngài tới bái phỏng. Công chúa không muốn gặp đại nhân cũng đâu phải lỗi của ngài!
Long Thiên Ân nghĩ thoáng ra vài giây liền quay ra nhìn Lam Nguyệt như vị cứu tinh của mình. Nếu như vậy thù hắn chủ cần cố tình tới vào buổi chiều như vậy là được rồi, hoàng huynh có biết cũng đâu thể trách tội hắn đwọc, Gật đầu tự tỏ vẻ hài lòng với ý tưởng của mình Long Thiên Ân vui vẻ lên tiếng:
-Rất tốt! Nếu ngươi có thể giúp bản vương, bản vương nhất định thưởng lớn cho ngươi!
Lam Nguyệt nghe vậy im lặng không lên tiếng. Biểu tình vô cảm trên khuôn mặt vẫn chưa từng thay đổi khiến tâm tình gào hứng của Long Thiên Ân liền xẹp xuống
-Nếu vậy thì bản vương có việc đi trước, ngươi tiếp tục làm việc của mình đi!
Nói xong long thiên Ân liền quay đầu quốc bộ nhanh như chạy. Chứng tỏ hắn đang rất vội chuyện gì đó. Bóng hắn vừa biến mất Lam Nguyệt đứng một mình giữa Ngự Hoa Viên lên tiếng:
-Người đó là ai?
Ps: Scor thích đăng nửa đêm ai cản được Scor! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
LOVE FROM SCOR!!! <3