Công Chúa Vampire

Chương 11




Bữa tối hôm nay là một bữa tối yên ắng nhất. Chẳng ai nói gì cả. Ăn xong, ông Ailen nói:

- Các con làm bài tập rồi đi ngủ đi. Bây giờ ra ngoài có thể rất nguy hiểm.

Cả ba không nói gì chỉ gật đầu rồi ai về phòng nấy. Trong phòng của Ánh Nguyệt , cô đang nằm xem ti vi và nhâm nhi ly rượu máu của mình. Cô lắc đầu chán nản vì không có ai đánh nhau với mình cho nên cô mới lôi đống bài tập ra ngồi làm để giết thời gian. Nhưng không ngờ chỉ 5 phút sau cô đã làm xong hết nên lại lôi tài liệu về bọn thợ săn mà cô kiếm đc. Bất chợt cô nhớ đến 1 người có thể làm trò tiêu khiển cho mình, cô liền mặc một chiếc áo khoác và đi ra ngoài.

Bằng thính giác và sự lẩn trốn trong bóng đêm, chẳng mấy chốc cô đã đứng đối diện 1 tòa nhà trắng cao 5 tầng. Đôi mắt của cô đang hướng về một căn phòng có cửa sổ mở ra ở lầu 4 với tầm rèm màu kem bay phất phới. Cô không bấm chuông mà trèo vào nhà, bằng động tác nhào lộn cô đã qua đc mấy cây giáo nhọn trên thành cửa và nhẹ nhàng đáp xuống. Bỗng từ đâu 1 con chó mực lớn chạy đến sủa và mở mồm ra định cắn Ánh Nguyệt. Nhưng cô liếc nó với 1 ánh mắt sắc bén làm nó cúi đầu xuống kêu “Ăng ẳng”…. Cô ngước nhìn lên căn phòng rồi nhìn sang cái cây đối diện căn phòng đó. Cô nhảy lên 1 cành cây. Khi nghe có tiếng người đang tiến lại cánh cửa, cô giơ tay nắm lấy cành cây kế tiếp rồi đu lên. Cứ như vậy, chẳng mấy chốc cô đã lên đến cành cây đối diện căn phòng ấy. Cô nhảy đến đứng trên ban công 1 cách nhẹ nhàng như một bóng đêm vụt đến. Cô ngồi xuống và dựa lưng vào cái cột màu trắng gần đó. Có 1 bóng người bước ra từ phòng tắm nhìn thấy liền giật mình làm rớt cái khăn………..(có ai nghĩ bậy hem nèk hehe)….làm rớt cái khăn đang lau tóc xuống. Ánh Nguyệt liếc nhìn người đó, như 1 sự bất ngờ người đó lắp bắp la lên:

- Cô…….cô………cô……..làm……..làm……..cái ….quái gì ở đây thế? Mà làm sao cô lên đây được?

Cô nhún vai trả lời:

- Mặc đồ đi rồi nói, hay là muốn chụp thêm 1 tấm nữa?

- Cô…..cô….dám…..

- Ta mà không dám àh? Minh Tâm ngươi coi thường ta quá đó. – Nói rồi cô quơ quơ cái điện thoại trước mặt Minh Tâm. Anh chàng vội chạy vào trong mắc đồ.

Sau khi mặc đồ xong Minh Tâm liền đi ra và thấy Ánh Nguyệt vẫn ngồi đó đang nhìn về 1 nơi xa xôi nào đó. Anh đi ra ngoài rồi hỏi:

- Cô làm cái gì ở đây thế?

Cô đấm 1 cái vào bụng anh và nói:

- Osin mà dám nói với chủ mình vậy àh?

Minh Tâm ôm bụng quằng quại dưới sàn, cô nhìn anh rồi nhìn sang chỗ khác nói:

- Ta đang chán, ngươi có trò gì hay không?

Anh chàng lạng quạng đứng dậy và rủa thầm:

- Nhỏ đáng ghét, đồ chết tiệt rồi sẽ có ngày mi biết tay ta, ta sẽ cho mi sống dở chết dở.

Nói một mình xong anh quay qua nói với Ánh Nguyệt:

- Có ! Chỗ này hay lắm nếu muốn đi thì đi với tôi.

Anh vừa đi ra phòng rồi nhìn lại thì không thấy Ánh Nguyệt đâu, anh chạy lại ban công và kiếm nhưng vẫn không thấy. Bỗng anh nhìn xuống thì thấy cô đang ngồi vuốt ve con chó của mình, anh thật sự rất ngạc nhiên vì thậm chí cả anh cũng không thể ngồi mà vuốt ve con chó đó vì nó rất hung dữ. Nhưng đó chỉ là cái phụ, cái chính là làm sao mà cô có thể xuống dưới nhanh đến thế, vì dù sao đây cũng là tầng 4 mà, nhảy xuống không chết cũng gãy xương.

- Này mau lên ta không rảnh mà chờ ngươi. – Giọng của Ánh Nguyệt làm cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Anh tức tốc chạy xuống.

- Làm như cô là công chúa không bằng. Xưng ta với ngươi. Nếu cô là công chúa chắc ta là n đại vương quá hahahaha. – Minh Tâm nói.

- Dám bắt bẻ ta sao? Giờ có đi không? – Cô ngưng vuốt ve con chó và phủi tay đứng dậy.

Minh Tâm chạy vào gara. Một lúc sau anh chạy 1 chiếc mô tô ra và nói:

- Lên đi

- Tại sao ta phải lên?

- Không lên thì làm sao mà đi?

- Ta không thích . – Cô khoanh tay lạnh lùng nói.

- Vậy thôi khỏi đi – Anh định tắt máy xe nhưng Ánh Nguyệt nói:

- Thôi đc rồi đi thôi. – Ánh Nguyệt nói rồi leo lên đằng sau ngồi.

- Đi thôi

Anh chàng tăng tốc. Chiếc xe vụt vào trong đêm tối…