Công Chúa Và Lọ Lem

Chương 56: Nếu phải đi, hãy cùng đi (2)




Bốp...

Con dao theo cú đá bất ngờ rơi xuống đất.

Pie lạnh lùng nhìn con người đứng trước mặt mình. Gương mặt quen thuộc của kẻ thù, đã lâu không xuất hiện.

- Lâm Thục Hân, đã lâu không gặp.

Lâm Hân còn chưa hết hoàn hồn. Vốn tưởng đã đạt được mục đích cắm con dao xuống người Pie, không ngờ Pie lại nhanh hơn một bước, xoay người đá vào cánh tay cô ta. Khiến con dao rơi xuống, đã vậy còn khiến cánh tay bị một đợt đau thấu xương. Lâm Hân ôm cánh tay đau đớn, nhìn gương mặt đáng sợ của Pie còn vương một ít máu tươi, cô ta bất giác sợ sệt, lùi một bước.

Lúc nãy, nhìn cử động mắt của một tên nằm trên nền, cộng thêm cái bóng mờ từ phía sau, Pie đã nhìn ra được ở sau lưng mình có người. Pie lập tức phản ứng nhanh nhẹn, xoay người tung một đá trúng trọng tâm, khiến con dao rơi xuống. Muốn chơi xấu sau lưng? Lâm Hân chọn nhầm người rồi.

- Là mày sai người bắt Hime?-Pie duy trì vẻ mặt lạnh lùng, tiến đến gần Lâm Hân.

Mất mấy giây cũng không nghe thấy Lâm Hân trả lời, Pie không do dự vung tay cho cô ta một cái tát, khiến cô ta đụng phải tường, va đập mạnh.

Lâm Hân mặt mày tái xanh, nhanh chóng bị trượt xuống, cả thân người ngồi trên nền. Ít giây sau, cô ta cười, cười thành tiếng như điên như dại, trong tiếng cười còn mang theo lời châm chọc.

- Người tao muốn bắt là mày. Ai ngờ con nhỏ kia xui xẻo.

- Hime với mày không thù không oán. Sao mày có thể đối xử với nó như vậy? Hả???-Pie tức giận, gần như hét lên.

- Tuy không trả được hận. Nhưng mày biết hay không? Có người sẽ thay tao hận mày-Lâm Hân ngừng một chút, xem đến sắc mặt biến đổi của Pie, nhếch mép cười khinh-Em gái mày vì mày mà ra nông nỗi này. Tao chắc chắn, nó sẽ hận mày đến chết! Hahaha

- Con khốn!-Pie vung tay, không ngừng nhắm thẳng người Lâm Hân đánh tới.

Trong lòng Pie đầy căm phẫn và đau lòng. Lâm Hân nói đúng, Hime chắc chắn sẽ vì việc này, hận Pie đến chết. Nếu đổi lại là Pie, có lẽ cô bé cũng không thể không ghi hận. Tình cảm chị em vốn không lành, nay lại thành ra hai người đứng giữa hai bờ vực, vĩnh viễn bị chia cắt.

Chợt... tiếng cười của Lâm Hân ngừng lại, mặt cô ta nhăn lại, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Lâm Hân không ngừng ôm bụng, phát ra tiếng rên khẽ. Pie ngừng đánh, đứng một bên quan sát, thấy dưới lớp áo phông rộng, bụng Lâm Hân hình như to bất thường. Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Pie không tin nổi những gì mình nghĩ “Lâm Hân có thai? Thật là có thai sao?”

Còn đang ngu ngơ đứng suy nghĩ. Pie không hề chú ý đến mấy tên kia. Chúng từ sau bò dậy, lết thật nhanh ra khỏi phòng. Bọn chúng muốn mau chóng chạy thật nhanh, không muốn phản kháng tí ti nào nữa, tình hình là không còn đủ sức. Pie quá đáng sợ, ra tay quá tàn nhẫn.

Lâm Hân trong cơn đau nhưng vẫn theo dõi thấy động tĩnh từ xa, thấy đồng bọn đang dần thoát ra, cố dùng sức nói một câu:

- Đốt đi!

Khi kịp nhận ra đám người kia chạy trốn, Pie hét lớn, nhanh chóng quay người định đuổi theo.

- Ê, đứng lại!!!

Rất nhanh, Lâm Hân vươn người tới, ôm lấy chân Pie khiến cô bé không thể nhúc nhích.

- Nếu phải đi... hãy cùng đi...-Lâm Hân khó khăn nói từng chữ, môi khẽ cười lạnh một tiếng.

Pie không hiểu ý tứ trong lời nói Lâm Hân, cũng không có thời gian để quan tâm, nhanh chóng đẩy cô ta ra, nhất định đuổi theo đám người kia. Nhưng chỉ vừa đến đầu cầu thang, Pie liền ngửi thấy đặc biệt mùi xăng xộc vào mũi. Nhớ câu nói lúc nãy của Lâm Hân, hai chữ “đốt đi”. Đốt? Chẳng lẽ bọn chúng là định phóng hỏa nơi này sao?

Bỗng... Một thứ gì đó bị quăng tới theo đường cong, lặng lẽ tiếp đất.

Phựt... Toàn bộ cầu thang rực lửa, lửa nhanh cháy lan ra khắp căn nhà hoang. Khói đen bao trùm, không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Pie bị khói làm cho ngạt, không ngừng ho sặc sụa. Nhìn biển lửa bên dưới, tim không ngừng đập khẩn trương. Lối đi duy nhất đã bị lửa nuốt lấy. Hai tầng, nếu như nhảy xuống, nghiêm trọng lắm cũng chỉ gãy tay, gãy chân. Nhưng dưới kia bao trùm trong biển lửa, nếu nhảy xuống chắc chắn không chỉ đơn giản bị gãy tay gãy chân mà có nguy cơ bị bỏng nặng, đó là chưa kể xảy ra bất trắc khiến bản thân mất mạng.

“Nếu phải đi, hãy cùng đi” nhớ đến câu này của Lâm Hân, Pie chợt sửng sốt. Là Lâm Hân tính toán, đến cuối cùng sẽ mang Pie chết theo cô ta. Cô ta có thai, không nghĩ cho đứa con sao? Muốn trả thù, đến một mạng đổi hai mạng cũng làm. Qủa thật quá độc ác, quá ngốc nghếch.

.............................

Minh Anh đã đưa được Hime ra xe. Cậu nghe từ trong miệng Hime không ngừng rên rỉ câu “Buông ra”. Thân thể cô cũng theo đó khó chịu cử động một chút. Rõ ràng trong lúc hôn mê, tâm trí cô vẫn luôn bị một màn kia ám ảnh kịch liệt. Minh Anh cảm nhận được cơ thể Hime không ngừng run rẩy, từ trong vòng tay cậu không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra. Minh Anh chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Hime dỗ dành, vuốt vuốt mái tóc rối của cô, khẽ cất giọng:

- Tiểu công chúa, đừng sợ! Anh là Jun, anh là Jun đây.

Trong quá khứ, Minh Anh nhớ rõ, có lần nhìn tiểu công chúa của cậu bị té ngã, khóc rống lên. Hai bà mẹ còn chưa kịp đến xem. Cậu đã nhanh nhẹn chạy đến, ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu cô bé, non nớt nói lời an ủi “Tiểu công chúa, đừng sợ. Có anh ở đây”. Cô bé ngưng khóc, ngước mặt xinh đẹp nhìn cậu, lời nói còn chưa rõ ràng, thốt lên một từ “Jun”. Liền sau đó đưa tay chỉ chỉ vào chân, ý bảo ở đó có vết thương, rất đau, chính là muốn làm nũng với cậu. Gương mặt bé con bầu bĩnh ngay lúc đó khiến cậu ngây ngốc một chút. Bốn tuổi cậu còn nhớ. Còn cô, hai tuổi chắc đã quên rồi.

Câu nói Minh Anh thốt ra, không biết Hime có nghe thấm hay không, một lúc sau không thấy run rẩy nữa, âm trầm tiếng thở phát ra.

Minh Anh một phần lo lắng cho Pie bên trong kia, một phần đợi người tiếp viện từ Tử Viên, một phần không biết lái chiếc xe này như thế nào. Nên đành ngồi trong xe, chờ đợi.

Không lâu sau, một loạt xe hơi chạy thẳng đến, đám người từ trong xe gấp gáp đi ra. Họ nhanh chóng nhận ra chiếc xe màu trắng quen mắt của đại tiểu thư đang ở phía trước, bên trong hình như có người. Không chậm một bước, đám người dẫn đầu là ông quản gia bước vội đến.

- Tiểu thư!...

Tiếng nói của ông quản gia còn chưa xong, Minh Anh ra hiệu ý bảo ông ta khẽ giọng, tránh ảnh hưởng đến Hime. Ông quản gia liền hiểu ý, gật đầu, quan sát Hime một lượt, liền phất tay ra hiệu đám cận vệ. Đám cận vệ không cần ông ta nói lời nào cũng tự động hiểu, đem đến một cái túi, bên trong là áo khoác dáng dài của Hime, đem giao cho Minh Anh. Minh Anh đem Hime bọc trong chiếc áo kia, cẩn thận không để lộ chút da thịt, trước sau ôn nhu nhẹ nhàng đối với cô như thể bảo bối trân quý.

Ông quản gia đang định hỏi Minh Anh, đại tiểu thư đang ở đâu. Lời đến miệng chưa kịp phát ra, thì...

Đột nhiên...

Phừng...

Từ căn nhà hoang, lửa cháy nghi ngút, khói tạo thành từng mảng đen bay lên trời.

Liền sau đó, một đám người trên những con xe mô tô gầm rú phóng ra. Đám người đó đụng mặt người của Tử Viên, thấy tình hình lực lượng yếu thế hơn hẳn, tính vòng xe lại.

- Đám người đó đã bắt Hime! Có ít nhất bảy tên-Minh Anh nói lớn.

Nghe Minh Anh nói. Lập tức, đám cận vệ được đào tạo bài bản, trang bị cẩn thận nhanh chóng chạy nhanh đến khống chế hết thảy. Đám hạ lưu đó lại ăn thêm một trận đòn no, mới chính thức hết chống cự, buông tay chờ chết.

Đám lửa từ xa xa phía căn nhà không ngừng cháy to. Trong đầu Minh Anh dâng lên một đợt hốt hoảng “Mấy tên này, chẳng phải bị Pie khống chế sao? Nếu chúng đã thoát ra được, lẽ nào Pie đã xảy ra chuyện gì rồi!”. Nghĩ tới đó, Minh Anh liền đặt Hime từ trong tay xuống băng ghế xe, lao người ra ngoài, hướng ngôi nhà đang bốc cháy kia, chạy không kịp suy nghĩ.