Công Chúa Và Lọ Lem

Chương 47: Bốn chàng - Một nàng




Tháng 5 dần trôi...

Buổi tổng kết năm học diễn ra trong nghẹn ngào nước mắt. Khoảng khắc cuối cùng của năm học, cuối cùng cũng đến.

Trong khi đám bạn kéo nhau đi chụp hình kỉ niệm. Pie lại một mình đi vòng quanh trường.

Từng nơi, từng thứ đều chan chứa kỷ niệm. Tại ghế đá cạnh cây bàng Thái, tại gốc sân, tại hành lang, tại cầu thang, tại lớp học... mỗi một nơi, mỗi một kỷ niệm không dễ gì quên. Tất cả đều cất sâu trong vùng kí ức dài hạn.

Đang chìm trong suy nghĩ. Bỗng nghe tiếng gọi.

- Pie!

Pie giật mình, quay đầu lại, liền thấy Huy Hoàng ở đằng sau, cậu ta nhanh bước về phía cô bé.

- Tôi còn cơ hội làm bạn trai của Pie không?

- Một phần trăm. Cơ hội nhỏ như vậy, cậu nghĩ có thể cố gắng không?-Pie mỉm cười, tiếp tục bước đi.

- Cần phải suy nghĩ lại! Nhưng không phải là không thể-Hoàng ra vẻ gật gù suy nghĩ.

Cả hai đứa cùng đi song song nhau, cùng cười, cùng nói rất nhiều chuyện.

Lấy xong bằng tốt nghiệp, Huy Hoàng sẽ qua Mỹ du học. Lúc trước, Hime vẽ ra kế hoạch tách Huy ra khỏi Pie, còn dùng Hoàng để phân tán tình cảm của Pie. Nếu mọi chuyện diễn ra thuận lợi, Hime sẽ có khoảng thù lao xứng đáng cho Hoàng, đó là thực hiện nguyện vọng được qua Mỹ du học. Nhưng rất tiếc kế hoạch bị Pie phát hiện, nên nguyện vọng của cậu coi như chấm dứt. Pie không tàn nhẫn như Hime. Chỉ cần người không hại đến mình, Pie đều có thể hết mình giúp đỡ, biết đâu sau này lại cần đến cậu ta.

Huy Hoàng đối với Pie mà nói, không phải bạn thân, cũng chẳng hề có tình cảm, nhưng Pie lại quý mến cậu bởi tính tình vui vẻ, tốt bụng. Nên sau cùng quyết định thay Hime trả thù lao cho Huy Hoàng, bằng khoảng tiền có Pie có được từ lần mượn ông ngoại.

“Bạn”-từ này coi như diễn đạt đúng mối quan hệ của hai người bọn họ. Nhưng trong kí ức của cả lớp, Pie và Huy Hoàng vẫn mãi là một cặp đôi đẹp “vô đối”.

(Hẹn gặp nhân vật này vào một ngày không xa ^^)

...................................

Kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng cũng đã trôi qua. Chỉ còn chờ thi đại học nữa là tận hưởng cuộc sống thanh nhàn. Pie không lo lắng chút nào. Phương pháp học của cô bé vô cùng bình thường, mỗi ngày học một ít, ôn một ít. Nên đến bây giờ, đám bạn nháo nhào ôn luyện khổ cực, Pie vẫn hiên ngang cùng Minh Anh đi nhà sách, nghiên cứu ngành học sau này.

- Một người đoản như muội, sau này phẫu thuật có khi nào quên dao mổ hay kim, kéo trong bụng bệnh nhân không?

- Xì! Đoản có thời kì thôi chứ?! Một khi Pie đã quyết tâm học hành nghiêm túc thì Pie là vô đối đấy nhá!-Pie hất mặt tự hào.

Minh Anh bật cười. Pie không nhận mình đoản thì thôi, nhưng chắc chắn cô bé vẫn còn thừa tính háu thắng và trẻ con.

- Nhưng mà... có ai biết muội thi y không? Với hoàn cảnh của muội, huynh nghĩ theo kinh tế thì hợp hơn. Muội còn có cả một tập đoàn...

Không để Minh Anh nói hết câu, Pie chen ngang.

- Muội cũng như huynh thôi. Huynh có Vĩnh Huy, muội có Hime. Mấy cái công ty hay tập đoàn gì gì đó, muốn thì họ đi mà điều hành, muội không quan tâm-Chợt mặt Pie thoáng chút tâm trạng, nhẹ nhàng nói-Ngành y là ước mơ từ nhỏ của muội, muội đã ấp ủ bao năm. Cho nên dù hoàn cảnh có thay đổi, muội vẫn không muốn từ bỏ. Chuyện muội đăng ký thi này, không ai biết. Nếu đến lúc không thể giấu được, muội sẽ nói ra. Kết quả, muội cũng chuẩn bị cả rồi.

Minh Anh nghe Pie nói, nhận ra tâm trạng của cô bé, rồi tự mình cũng suy nghĩ. Một hồi sau, Minh Anh nở nụ cười.

- Không phải vì thích huynh nên muốn theo học y đó chứ?

Pie cắt ngang mạch cảm xúc, nhanh hùa theo câu nói nửa thật nửa đùa của Minh Anh.

- Chính xác!

...................................

Cùng lúc đó...

- Huỳnh Bảo Bảo, tôi nhắc lại cậu một lần cuối. Đừng tự ý đem vốn đi đầu tư lung tung, nếu không có ngày Huỳnh Vũ đổ nợ, có trời cũng không giúp được.

- Khang Vĩnh Huy, tôi đến đây không phải cho cậu dạy dỗ. Nếu mọi chuyện đã bàn xong, tôi muốn gặp Pie.

Hai ánh mắt từ hai người, nhìn như muốn nhìn chết đối phương.

Đã gần một năm trời, từ hôm sinh nhật Huy, Pie không có bất kỳ liên lạc nào với Bảo. Gọi điện, nhắn tin Pie đều chặn hết. Nguồn tin từ Pie, Bảo có được là từ Hạ Du. Cơn tức giận này xem ra không hề nhẹ.

Nhân lúc có công việc cần bàn với Huy, nên Bảo mượn luôn cớ muốn gặp Pie. Đương nhiên, Huy sẽ không đồng ý. Vì Pie hiện tại là bạn gái, còn Bảo ở vị trí tình địch. Muốn cho tình địch gặp bạn gái của mình sao? Có người điên mới đồng ý!

- Vĩnh Huy, chẳng phải đang trong giờ làm sao, lại rãnh rỗi xuống uống cafe?

Vừa nghe giọng nói quen thuộc, Bảo ngay lập tức quay đầu lại.

- Pie!

Pie nhíu mày trưng bộ mặt khó chịu khi nhìn thấy Bảo.

Tình huống này đúng là đột ngột, cả ba đều trưng ra bộ mặt ngạc nhiên.

Pie nhanh bước tới, kéo ghế ngồi xuống, tầm mắt trước sau không có hình ảnh của Bảo.

- Pie, có phải vẫn còn đang giận không?

- Không!-Pie lạnh nhạt đáp trả.

- Vậy sao điện thoại không liên lạc được chứ?

- Tôi thấy liên lạc với Hạ Du là đủ rồi. Tôi với cậu cũng chẳng có gì cần nói.

Câu trả lời quá thẳng thắn từ Pie khiến Bảo không thể mở miệng nói được gì. Huy nãy giờ ngồi im lặng lại đột ngột đứng dậy, hướng phía cửa mà bước. Pie thấy vậy cũng đứng bật dậy, nhìn về hướng Huy đang đi, toan bước theo... Chợt, cánh tay Pie bị Bảo chụp lấy.

- Chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong. Cậu ta muốn đi cứ để cậu ta đi.

Pie quay đầu nhìn Bảo, lạnh lùng cất giọng:

- Tôi hỏi cậu. Nếu cậu nhìn thấy bạn gái của mình nói chuyện cùng tên con trai khác, trong khi biết rõ tên con trai đó thích bạn gái của cậu, thì cậu sẽ làm gì hả?

Bảo nhíu mày, trong lòng thực không hiểu Pie ý tứ muốn nói gì, chỉ là theo suy nghĩ của chính mình mà nêu quan điểm.

- Đương nhiên là không để hai tiếp tục nói chuyện.

Chỉ chờ có câu đó. Pie nhanh chóng giật tay mình ra khỏi tay Bảo, nói:

- Quan hệ của chúng ta cũng như vậy. Cậu với Huy là trời với vực. Nên tôi chỉ có thể ở một nơi mà thôi-Nói rồi Pie bước nhanh ra khỏi quán cafe.

Bảo không kịp trở tay, lại đang suy nghĩ về lời Pie nói.

Ngồi một hồi lâu, cuối cùng cậu cũng lờ mờ đoán ra. Tên con trai Pie nói chính là ám chỉ cậu. Hóa ra, Pie và Huy đã trở thành một cặp từ lâu mà cậu không hề hay biết. “Trời với vực”, cậu dù là trời hay vực, Pie vẫn sẽ mãi lưạ chọn nơi ngược lại. Tình cảm này, xuất phát là tình đơn phương, trải qua nhiều chuyện, qua bao nhiêu thời gian, cuối cùng nó vẫn là mối tình đơn phương.

..............................

Với Vĩnh Huy, Minh Anh, Bảo Bảo hay Huy Hoàng, Pie đều dành một thứ tình cảm riêng. Với Huy Hoàng là quý mến như một người bạn. Với Minh Anh là yêu thích như một người anh. Với Bảo Bảo là chán ghét, cứ mở miệng nói vài ba câu là trong lòng thấy khó chịu, nên chỉ có thể xem là một người quen. Với Vĩnh Huy thì thật khó có thể nói, đôi lúc là thích, lại có khi là ghét. Nhưng sau cùng, Huy lại nhận từ Pie thứ tình cảm đặc biệt nhất-yêu.

"Được cùng anh sinh ra trong cùng một thế giới, cùng nói một thứ ngôn ngữ.

Anh và em cùng thích một loài hoa, cùng thích nghe một bản nhạc.

May mắn lại được gặp nhau.

Đó là định mệnh!”









Like, comment...

Tiếp tục ủng hộ truyện nha! ^^