Công Chúa Và Lọ Lem

Chương 15: Người trong hồi ức




Về nhà, Pie đụng mặt Huy, cả hai lại lời qua tiếng lại chí chóe cả lên. Người ta nói nam nữ ở lâu ngày dễ nảy sinh tình cảm, còn trường hợp này toàn thấy nảy sinh xung đột.

Huy ở lại nhà Pie. Cô bé không thèm đuổi nữa. Chẳng là, Pie cải trang đi ngang qua nhà Huy. Pie đã tận mắt chứng kiến mấy tay săn ảnh lấp ló ngoài ngôi nhà của cậu ta. Tình hình là Huy nói đúng sự thật và tình hình là có nhà nhưng không về được. Nên Pie “tạm” chấp nhận sự có mặt của Huy trong căn nhà này.

-Cậu định ở đây đến bao giờ?

-Ở luôn được không?

-Vậy thì bước qua xác tôi trước đi ha!-Pie nói lớn, giọng điệu đe dọa.

-Vậy bây giờ cô chết đi, thì tôi mới có cái để bước qua chứ- Huy thản nhiên vừa xem tivi vừa nói.

-Có tin là tôi cho cậu chết ngay và luôn không?-Pie nổi cáu, xắn tay áo.

-Tin hay không thì cô cũng đâu có dám làm.

Câu nói của Huy như một lời thách thức, càng làm Pie nổi điên lên.

Pie hùng hổ xông lại. Huy nhìn Pie, vẻ mặt như trêu tức cô bé.

Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên. Là tiếng điện thoại của Pie, cô bé ngưng hàng động, móc điện thoại ra nghe. Gương mặt cô bé bỗng nhiên biến đổi, lo lắng và hốt hoảng. Pie lao nhanh lên phòng. Ít phút sau, cô bé lại lao xuống, mang theo cả ba lô.

-Đừng nói không đuổi được tôi nên tự động ra đi đấy chứ?

-Không có thời gian đôi co với cậu. Tôi có việc phải đi. Cậu ở đây trông nhà. Nên nhớ nhà này thuộc quyền sở hữu của tôi. Bởi vậy nên cậu đừng có tùy tiện xáo trộn nó lên. Hiểu chưa?- Nói rồi Pie chạy nhanh ra ngoài. Chẳng thèm để ý Huy có “hiểu” hay không.

-Mình trở thành người canh nhà cho cô ta từ khi nào vậy!-Huy lầm bầm.

Buổi chiều hôm đó, đầy nắng và gió. Gió thổi mạnh làm cánh cửa sổ phòng Pie cứ đập liên tục. Giấc ngủ của Huy bị tiếng động đó làm phiền. Cậu ta bật dậy, lò mò qua phòng Pie để đóng cửa sổ.

Cửa phòng Pie không khóa. Chắc do cô bé vội quá. Huy bước vào. Điều đầu tiên đạp vào mắt cậu là những huy chương và những chiếc cúp ngập trên bàn, trên tường treo đầy những giấy khen, bằng khen. Chúng thu hút Huy làm cậu quên luôn cả mục đích ban đầu của mình.

-Vô địch karate nữ toàn thành phố. Học sinh giỏi cấp quốc gia..

Huy có một ngạc nhiên là những thứ này đều ghi tên “Hoàng Thiên Ý”. Có điều gì đó đang tác động đến Huy. Cậu ta lặng người, quá khứ tưởng chừng đã chìm vào quên lãng nay bỗng trổi dậy.

“Năm đó, Huy còn là một cậu nhóc... Trong một lần bị ba đánh và đuổi ra khỏi nhà vì cậu bị tụt hạng trong trường. Huy sợ hãi, với những đồng tiền ít ỏi, cậu leo lên xe và bị lạc.

-Thằng nhóc, khôn hồn thì mau đưa tiền ra đây trước khi tao nổi nóng.

-Tôi không có tiền..

-Nhìn mày mà bảo không có tiền-Thằng nhóc bụi đời nhìn soi xét cậu. Một đứa trẻ có quần áo đẹp, đi đôi giày tốt thì hẳn sẽ có tiền. Nó nghĩ vậy.

-Tôi bị lạc đường.

-Bọn tao không quan tâm, đưa tiền ra đây!!!-Vừa nói nó vừa xô vào vai Huy khiến cậu bé ngã xuống.

Vì đau, vì sợ hãi, Huy trở nên run sợ

-Thằng này lì thật chúng mày ạ. Lục đồ, không có thì cho nó một trận tội làm mất thời gian.

-Ê, mấy đứa mày lại tính giở trò gì thế hả?

Tất cả quay đầu lại. Một cô bé với mái tóc nâu, đôi mắt to tròn đang nhìn về hướng chúng.

-Con nhỏ yêu quái kìa chúng mày ơi-Một đứa thốt lên.

-Nhắc lại câu đó xem!-Giọng cô bé điềm tĩnh nhưng đáng sợ- Lại muốn bị tả tơi như lần trước không? Tao mới học được mấy chiêu hay mà chưa có dịp dùng thử.

Cả bọn ban nãy còn hùng hồn, nghe đến câu nói của cô bé, gương mặt hết thảy biến đổi. Đứa to xác nhất đám đại diện nói.

-Thằng này nó không có tiền nên tao tha. Còn mày, mai mốt bọn tao sẽ tính sổ với mày, giờ bọn tao bận rồi-Nói rồi cả bọn chạy nhanh.

-Mai mốt nhớ quay lại tính sổ nhá, bọn hèn!-Cô bé nói lớn theo.

Cô bé quay qua, nhìn cậu nhóc đang ngồi khẽ chạm tay vào vết xước trên chân.

-Nè, đừng đụng tay vào.

Cô bé lôi từ trong cặp ra bông, gạc y tế..v..v.. Tự mình băng bó vết thương một cách chuyên nghiệp.

Huy nhăn nhó với mỗi lần cô bé dùng cồn sát trùng cho mình, ánh mắt lén nhìn lên cô bé. Một cô nhóc, mặc đồ học sinh, tóc cắm một cây bút chì, trong có vẻ rất quái dị.

Xong xuôi đâu đó, cô bé thu dọn đồ đạc bỏ lại vào cặp.

-Cảm ơn em!

-Em? Lớn hơn tôi chắc?

-Nhìn phù hiệu-Huy mỉm cười đáp-Anh hơn em 2 tuổi.

-Nhìn nhỏ vậy mà lớn hơn tôi 2 tuổi á?-Cô bé nhìn tổng thể với cái nhìn đầy soi xét-Mà kệ đi. Hình như anh là người nơi khác đến, tôi chưa thấy anh ở khu này bao giờ.

Mặt Huy lại xìu xuống, cậu bắt đầu kể về quá trình đi lạc của mình.

-Sao không hỏi đường? Anh lớn hơn tôi 2 tuổi chắc học lớp 6 rồi ha?

-....

Thấy Huy trầm ngâm không nói gì, cô bé thấy mình nói có hơi lố.

-Xin lỗi!-Cô bé nhỏ nhẹ-Tôi cũng không chắc về đường cho lắm, nhưng cứ đi theo tôi, tôi sẽ hỏi đường giúp anh. Còn về tiền thì...tôi có một ít đây. Tiền tiết kiệm của tôi đang tính đi mua đồ, cứ xem như cho anh mượn, sau này nếu gặp phải trả cho tôi.

Cô bé đứng dậy, ra lệnh.

-Đi thôi!

Huy vẫn chần chừ, ngước lên nhìn cô bé. Thực lòng, Huy vẫn có chút nghi ngờ về một cô bé mới gặp lại tốt đến vậy, hay đây chỉ là màn kịch dụ con nít mà ti vi vẫn thường cảnh báo? Còn đang chần chừ thì...ngay lập tức, cô bé đó kéo tay cậu đứng dậy, nắm lấy tay cậu... “kéo đi”. Tuy cô bé đó có hơi ngang ngược nhưng không có vẻ là người xấu, nên Huy đành đi theo.

Sau một buổi trời thăm dò về tuyến xe bus, cuối cùng cũng tìm ra được đường về nhà.

Lúc chia tay, cô bé đã đặt vào tay Huy một cái huy hiệu trái tim có đôi cánh bằng gỗ và nói:

-Thiên thần may mắn đấy. Giữ nó sẽ giúp anh may mắn và tự tin hơn! Sống mà không tự tin thì chẳng làm gì được đâu. Cố lên!!!

Cầm cái huy hiệu trên tay. Huy nhìn theo Thiên Ý đến khi bóng cô bé khuất xa.

Sau khi về, mặc dù đã bị mắng cho một trận té tát vì làm gia đình lo lắng. Ngày hôm đó là một kỉ niệm đẹp Huy không bao giờ quên, lần đầu tiên đi xa nhà, lần đầu tiên trải nghiệm giữa cuộc sống, lần đầu tiên nói chuyện với một người xa lạ. Và lần đầu tiên nắm tay với cô bé có đôi mắt nâu to tròn cùng mái tóc nâu. Suốt đêm hôm đó, cậu đã ngồi viết hàng trăm lần lên cuốn vở, cái tên Hoàng Thiên Ý...”

Gió lùa vào, khiến một bức hình trên bàn Pie ngã xuống, làm Huy trở lại thực tại. Cậu ta dựng bức hình lên. Chợt động tác cậu khự lại, người trong hình khiến cậu chú ý. Là cô bé đó, cô bé với mái tóc và đôi mắt to màu nâu của năm đó. Không thể nào lại có sự trùng hợp như vậy được…..

“Diệu Anh từ nhỏ chẳng phải sống ở Nhật sao? Sao có thể là Thiên Ý được..”