Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 86: Chương 86





Nàng mấy ngày hôm nay chỉ quanh quẩn trong phủ Thuần vương nên có chút chán, không phải là nàng không muốn đi ra ngoài mà là không biết phải đi đâu để chơi nên đành phải chờ Lý Khanh giải quyết song công việc của hắn.
Hết cách nên mấy ngày nay nàng chỉ có thể bầu bạn với mấy con cá ở cái hồ cạnh đó.
Thu nhi thấy nàng mấy ngày nay cứ cho cá ăn liên tục như thế thì không khỏi lo lắng "tiểu thư ngày nào cũng cho chúng nó ăn thế này thuộc hạ lo nó sẻ bể bụng mà chết mất"
"Không trách ta được, ta cho nó ăn là chuyện của ta nó có ăn hay không là do nó nếu nó có chết cũng chẳng thể trách ta được, dù sao cũng là do nó quá tham lam thôi" nàng vừa nói vừa cầm thức ăn thả xuống ánh mắt vẫn nhìn đám cá trong hồ tranh nhau ăn dù bụng của chúng đã rất lớn.
Thu nhi nghe thế cũng có thể lắc đầu mà nghỉ điện hạ nhà bọn họ hình như nói cũng phải.
"A Yên, muội đừng cho cá ăn nữa ta đưa muội ra ngoài chơi" Hắn từ trong phòng bước ra liền nhìn thấy nàng đang ngồi cạnh hồ cá nên lên tiếng gọi.
"Huynh làm xong việc rồi à?" nàng không vội đứng dậy mà ngẫn đầu lên nhìn hắn.
Hắn thấy nàng ngồi đó nên bước lại đứng cạnh nàng ánh mắt vẫn đặt trên người nàng chưa hề đơi đi "Để nàng đợi lâu rồi"
"Không sao, việc triều chính quan trọng hơn mà" nàng vừa nói vừa nhoẻn miệng cười.
"Vậy hiện tại chúng ta đi đâu?" nàng vừa nói vừa đứng dậy sao đó nhìn hắn với ánh mắt đầy tò mò.
"Ta đưa nàng đến Nguyên Lâu nơi đó tập chung toàn bộ những thú vui của con người"
"Vậy nhanh đi thôi" nàng vừa nói vừa địn đi về phía trước nhưng lại bị hắn ngăn lại

"Khoan đã" vừa nói hắn vừa lấy ra chiếc mặt nạ để mang lên cho nàng.
(hình ảnh mang tính chất minh họa)
"Làm sao vậy" nàng hiểu hành động của hắn có ý gì nhưng vẫn vờ hỏi lại
"Không có gì, chỉ là không muốn người bên ngoài nhìn thấy dung nhan của nàng"nàng quá xinh đẹp, có thể khiến kẻ khác nhìn một lần là động tâm.

Hắn sợ nếu nàng cứ thế mà ra ngoài người khác sẻ luôn đặt ánh mắt lên người nàng như thế hắn sẻ rất khó chịu.
"Mặt nạ đã đeo vậy hiện tại chúng ta đi được chưa?" nàng vừa nói vừa đưa tay lên sờ lấy mặt nạ đang đeo trên mặt mình.
Hắn không đáp mà chỉ gật đầu đồng ý sau đó liền song song mà bước ra khỏi cửa phủ, nàng không muốn ngồi xe mà chọn cách đi bộ để có thể nhìn rỏ những thứ xung quanh
Đường phố nơi này nàng cũng đã thấy qua trong vài ngày trước khi vừa mới đến đây, nhìn chung thì chẳng có gì khác với Sở quốc.
Hắn thấy nàng đưa mắt nhìn xung quanh thì lập tức lên tiếng để giới thiệu xung quanh.
"Ta nghỉ nàng có thể thấy được Kinh Thành nơi này và chổ của muội khá giống nhau phải không, nhưng không phải vậy.
Như lần trước khi ta đến Sở quốc ban đầu ta cho là hai nơi khá giống nhau, nhưng sau vài ngày thì ta nhận ra Sở quốc xa hoa hơn ở Chu quốc khá nhiều tuy hoàn cảnh sinh hoạt có chút tương đồng nhưng mức sống lại gần như là gấp đôi ở ở nơi này.
Lần đó ta cuối cùng cũng biết được vì sao người ta vẫn thì thầm với nhau rằng Sở quốc phồn hoa nhộn nhịp hơn những nước còn lại." hắn vừa nói vừa có chút cảm thán
"Lý Khanh huynh hiện tại chỉ biết đến Sở quốc phồn hoa nhộn nhịp nhưng huynh lại không biết, chỉ cách đây khoản năm năm Sở quốc cũng giống như Chu quốc hiện tại vậy, không phồn hoa cũng chẳng nhộn nhịp nếu như cảm nhận kỉ một chút nó còn có chút ảm đạm" nàng vô cùng bình thản mà nói ra quá khứ trước kia của Sở quốc.
"Huynh chỉ nhìn thấy sự huynh hoàn của nó nhưng lại chẳng biết đến quá trình mà ta tạo ra nó.
Ta biết đến danh tiếng của huynh đã vang danh thiên hạ cũng biết đến sự cống hiến của huynh dành cho Chu quốc nhưng nếu huynh biết đến quá trình ta tạo ra một Sở quốc của hiện tại thì e là huynh sẻ không thể chịu được" nàng có chút lãnh đạm mà lên tiếng
Sở quốc hiện tại được tạo nên từ giết tróc, nàng đã giết rất nhiều người, diệt rất nhiều phe phái của kẻ chống đối lại hoàng huynh nàng để thiết lập nên một Sở quốc chỉ một lòng hướng đến đỉnh cao.

"A Yên nếu như có thể thì trong tương lai nàng có thể chia sẻ ta những việc nàng từng làm có được không? Ta hi vọng có thể hiểu muội nhiều thêm một chút!" giọng nói hắn mang theo chút khẩn trương và thành khẩn
"Nếu có cơ hội" nàng nhoẻn miệng cười với hắn.
"Vậy hiện tại chúng ta mau đến Nguyên Lâu đi ta rất hứng thú với những thứ trong đó"
"Nàng khoan hả vội, trước khi đến Nguyên lâu ta muốn đưa muội đến một nơi"

Nói rồi hắn đưa tay nắm lấy tay nàng mà bước đi về phía trước
"Huynh muốn ta đi đâu?" nàng nhàn nhạt lên tiếng
"Duyệt khách bán thức ăn rất ngon, ta đưa muôi đi nếm thử dù sao từ sáng giờ muội cũng chưa ăn gì mà"
Nghe thấy việc đi ăn nàng cũng chẳng phản kháng mà hơn nữa lại rất tình nguyện.

Nhưng mà nàng lại cứ cảm thấy "Duyệt khách" này lại có chút quen
Duyệt khách cũng là nơi đông nhất kinh thành người vào kẻ ra vô cùng tấp nập.
Vừa vào đến cửa tiểu nhị đã bước đến mời trào" khách quan muốn dùng bữa ở tiền sảnh hay..."
Lời tiểu nhị chưa nói hết hắn đã đưa lên miếng lệnh bài, tiểu nhị vừa thấy lệnh bài đã lên tiếng "mời khách quan, sau đó vô cùng dẫn đường cho họ đến phòng riêng"
Vào tời phòng nàng mới tò mò hỏi "đó là gì vậy?"
"Muội nói cái này sao? đây xem như là lệnh bài thuê phòng và trả tiền trong vòng một năm" vừa nói hắn vừa đem lệnh bài đặt lên bàn
Nàng thấy vậy thì đưa tay cầm lên xem thử, chỉ thấy lệnh bài có duy nhất một chử Duyệt, toàn bộ khung của lệnh bài đều được làm bằng vàng thật.
"Đây là dạng lệnh bài cao cấp nhất ở nơi này, mỗi năm đều phải bỏ vào nơi này năm ngàn lượng mới có thể tiếp tục giữ lấy nó.

Khi đến ăn sẻ có phòng riêng, thức ăn được phục vụ cũng là loại tốt nhất."

Nghe hắn nói như vậy nàng liền cười thầm trong bụng trẳng trách nàng nghe hai chữ "Duyệt khách" này lại có chút quen, nơi này chẵng phải là một trong số những ám vệ mà Giang Vân đào tạo ra thành lập nên ư.

Nhưng đáng tiếc từ lúc lập ra tới hiện tại chẳng có chút tin tức hữu dụng nào được gửi về, nàng sớm đã muốn cho ngừng hoạt động nơi này nhưng thật không ngờ việc nó làm ăn cũng có nguồn thu nhập ổn định để gửi về Giang Vân nên nàng mới đồng ý cho nó tồn tại đến bây giờ.
"A Yên, A Yên nàng làm sao gì vậy?" thấy nàng có chút thất thần nên lên tiếng hỏi
"Ta không sao, chỉ đang nghỉ nơi này làm thức ăn ngon thế nào mà lại có nhiều người chấp nhận bỏ ra năm ngàn lượng để giữ lấy lệnh bài này" nàng vân vê lệnh bài trên tay mà cười đáp
Nàng vừa nói xong bên ngoài đã có âm thanh gõ cửa vọng vào.
"Vào đi" Lý Khanh lên tiếng đáp
Ngay lập tức cữa phòng được mở ra, gần mười món ăn được đưa vào đặt trên bàn.
Đợi các tiểu nhị đi hăn mới lên tiếng "A Yên mau nếm thử" vừa nói hắn vừa cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào chén nàng.
Thấy vậy nàng cũng nếm thử, mùi vị thật có chút giống những món ăn ở Sở quốc nhưng lại được biến tấu cho phù hợp với khẩu vị người Chu quốc
"Xem ra ta đã hiểu vì sao lại có người bỏ ra năm ngàn lượng rồi" nàng buông đủa nhìn những món ăn trên bàn cười nói..