Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 57: Chương 57





Nàng ngồi vào xe ngựa, vốn nàng sẻ gọi Chu Tuấn lên ngồi cũng mình nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì nàng lại cảm thấy việc này không hợp lý lắm, nên thôi cứ để hắn cửi ngựa mà đi.
Sau khi tất cả đã an ổn vị trí ngồi thì đoàn người mới bắt đầu xuất phát.
Lần này đi gồm hoàn thân cùng với các xứ thần và quan viên trong triều đình, nên vấn đề bảo vệ vô cùng là nghiêm ngặt.

Hai bên của đoàn xe ngựa là những vệ quân xếp theo hàng dài từ đầu đến cuối đoàn xe, phía trước và sau đoàn xe cũng có rất nhiều thị vệ, vục diện này vô cùng hoành tráng.
Hiện tại mà đi đến trường săn chắc cũng đến trưa, hiện tại nàng có thể nhắm mắt ngủ một lúc dù sao thì lúc nãy nàng vẫn còn rất là buồn ngủ.
Nghĩ là làm, nàng nhanh chóng tựa người vào ghế, Thu nhi và Hoa nhi vừa thấy hành động này của nàng thì cũng thừa biết nàng đang có ý định gì, thế là họ chỉ đành lắc đầu ngao ngán.
Nàng thừa biết Hoa nhi và Thu nhi sẻ có biểu hiện như này nên cũng mặc kệ bọn họ dù sao thì đây cũng chẳng phải là lần đầu bọn họ có biểu hiện này.
Nàng cảm thấy bản thân ngủ không được bao lâu thì đã bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức.
Nàng mở mắt ra, nhẹ nhàng mà ngồi dậy "bên ngoài có chuyện gì vậy?"
"Điện hạ, cuối cùng người cũng tỉnh nãy giờ nô tỳ và Hoa nhi gọi người mãi mà người không tỉnh.

Người làm hai chúng ta rất lo lắng." Thu nhi mắt đỏ hoe nhìn như sắp khóc đến nơi vậy.
Nghe thế mài nàng liền vô thức mà nhíu lại, nàng từ nãy giờ không hề nghe thấy hai người bọn họ gọi mình.


Chẳng lẽ nàng ngủ sâu như vậy!? nhưng mà cũng không đúng rõ ràng là bản thân nàng nghe được tiếng ồn bên ngoài cơ mà.
Thôi thì nàng cũng đành phải trấn an hai người bọn họ "không sau, trắc là do ta ngủ sâu quá thôi.

Hai ngươi nói cho ta biết bên ngoài có việc gì đi."
Nghe nàng trấn an, hai người họ mới buôn lỏng tin thần một chút "bên ngoài không biết xảy ra chuyện gì mà đột nhiên xương mù bao phủ khắp nơi, bên ngoài hiện tại đang rất loạn."
Vừa nghe Hoa nhi nói nàng cũng nhanh tróng mà đưa tay vén rèm cửa sổ lên nhìn thử, quả nhiên như những gì mà Hoa nhi nói, sương mù trắng xóa khắp nơi đưa bàn tay ra nhìn cũng khó mà thấy đủ năm ngón.
Chu Tuấn nãy giờ vẫn đứng cạnh xe ngựa để xem xét tình hình, nên khi vừa thấy nàng hắn liền lo lắng hỏi "điện hạ, người có bao giờ thấy cảnh tượng này chưa?"
"Ta chỉ mới sống được trên đời này có mười sáu năm, hơn nữa còn sống trong cấm cung thì làm sao có cơ hội thấy được cảnh này."
Nghe nàng trả lời Chu Tuấn đã biết bản thân mình hỏi câu hỏi ngu ngốc rồi.
Nàng bỏ rèm cửa sổ xuống sao đó tiếng lại rèm cửa chính mà dỡ lên.
Thu nhi và Hoa nhi vừa thấy hành đọng này của nàng thì vô cùng kích động vội vàng mà ngăn lai"điện hạ, người đừng ra ngoài bên ngoài trông vô cùng nguy hiểm"
"Sương mà này rất kì lạ, ta phải đi tìm hoàng huynh của mình mới có thể yên tâm được" nói rồi nàng nhanh chóng xuống xe, hai người đó thấy vậy cũng đành đi theo nàng.

Chu Tuấn thấy thế cũng leo khỏi ngựa mà đi theo.
Bên ngoài lúc này vô cùng loạn, mấy tên vệ quân cùng thị vệ thì đấu lưng vào nhau, rút kiếm ra đề phòng quan sát khắp nơi.

Tuy nói là bị sương mù bao kính nhưng nàng vẫn thấy rõ đường đi.
Bên phía Bách Lý Khanh do hắn và Từ Kha cùng với Ly Nguyệt đi cùng nhau nên hiện tại bọn họ cũng chẳng lo lắng gì mấy.
Ly Nguyệt từ nãy đến giờ cứ luyên thuyên không ngừng " ca, muội đọc trong sách người ta nói nếu sương mù đột nhiên xuất hiện thì yêu quái nhất định cũng sẻ ở gần đây.

Ca, huynh nói xem yêu quái này xẻ có hình dạng như thế nào?"
Hắn không trả lời mà chỉ lên tiếng mắng "muội đừng có đọc mấy cái linh tinh rồi ăn nói hàm hồ nữa, trên đời này làm gì có yêu quái chứ"
Vừa nói xong hắn đưa ta vén rèm cửa sổ để quan sát tình hình bên ngoài.

Vừa vén rèm thì hắn đã thấy sương trắng xóa, bên trong còn có hình bóng một người đang đi đến, nheo mắt kỉ thì phát hiện người đang đi đến là nàng.
Không nói một lời hắn ngay lập tức mà phóng khỏi xe ngựa Từ Kha và Ly Nguyệt thấy thế thì vô cùng là bất ngờ cũng phóng xuống theo.
"Công chúa điện hạ, người đang đi đâu vậy?" Lý Khanh chạy về phía nàng.
Thấy người hỏi là hắn nàng cũng nhẹ nhàng mà đáp "ta đang tìm hoàng huynh của minh"
"Nếu không phiền vậy ta đi cùng người có được không!?" hắn vừa hỏi vừa lo lắng nàng sẻ từ chối mình.
"Vậy thì đa ta vương gia"
Nghe thế thì hắn vô cùng vui vẻ, lúc này Ly Nguyện và Từ Kha cũng đi đến.

Ly Nguyệt vừa gặp nàng đã bắt đầu luyên thuyên "Điện hạ tỷ tỷ, tỷ có tin trên đời này có yêu quái không!?"
"Tin chứ, ta tin vào thần phật cũng tin vào ma quỷ, mà yêu quái cũng là một trong những thứ ta tin chúng có tồn tại.

Thế gian vô thường, cái nào cũng có thể, tốt nhất là nên tin.
Người đời có câu, thà tin là có còn hơn là không tin những thứ có không hề tồn tại." Nàng ôn hòa nói.
Vừa nghe nàng trả lời xong Ly Nguyệt liền nhìn Lý Khanh nói "huynh thấy chưa, tỷ ấy cũng tin yêu quái có thật.

Thế mà huynh lại không tin."
Nghe muội muội mình nói thế hắn chỉ đành cười bù "được được ta tin, như thế đã được chưa"
Ly Nguyệt chỉ hừ một tiếng rồi không quan tâm đ ến hắn, thấy thế nàng chỉ đành lên tiếng nói với Ly Nguyệt "Công chúa, tin hay không là dựa vào quan điểm của mỗi người, chúng ta không thể ép buộc một người nào đó tin vào thứ mà họ cho là không hề tồn tại, như thế thì quá mức gượng ép"
"Điện hạ tỷ tỷ nói phải, muội và tỷ không cùng quan điểm với huynh ấy.

Nên tỷ đừng quan tâm đ ến huynh ấy làm gì, chúng ta mau đi tìm hoàng huynh của tỷ đi." Vừa nói Ly Nguyệt vừa làm bộ dạng trêu tức Lý Khanh sau đó chạy nhanh đến cạnh nàng đứng.
Thấy thế nàng chỉ lắc đầu vì sự trẻ con của người công chúa này.
Đột nhiên nàng nghe tiếng gọi tên của mình "A Yên, nãy giờ ta tìm muội khắp nơi mà không thấy, muội là ta rất lo lắng đó" người lên tiếng là Trác Duệ vừa nói hắn vừa bước đến cạnh nàng.
"Muội từ nãy giờ cũng đang đi tìm huynh cùng với hoàng huynh đây này, huynh từ nãy giờ có thấy huynh ấy không?" Nàng nhìn Trác Duệ hỏi.
"Sương mù quá dày đặt, ta nhận ra muội cũng là nhờ vào giọng nói của muội phát ra, nếu nhìn bằng mắt thì thật sự ta chẳng thể nào nhận ra muội được" Trong lời nói của Trác Duệ mang theo chút gì đấy gọi là bất lực.
"Muội nghĩ huynh ấy hiện tại cũng đang tìm chúng ta, nếu chúng ta đi thêm chút nữa không chừng sẻ tìm được huynh ấy đấy"

"Muội nói đúng, vậy mau đi thôi"
Nói rồi cả nhóm nhanh tróng bước đi tìm người, hiện tại rất khó phân rõ phương hướng nên chỉ có thể đi sát vào nhau để tránh bị lạc mà thôi.

Dựa theo tình hình hiện tại nếu có thích khách thì họ sẻ khó bảo toàn, nhừng tình thế hiện tại cũng rất khó cho việc ám sát.
Đi được một lúc thì Ly Nguyệt đột nhiên lên tiếng "mọi người có ai nghe thấy tiếng đàng tì bà hay không?"
Từ Kha vừa nghe thì lên tiếng "Ly Nguyệt công chúa, người có phải nghe nhầm rồi hay không!?"
Ly Nguyệt chưa kịp lên tiếng thì Lý Khanh đã trả lời "Quả thật là có" nói rồi hắn đưa tay lên miệng biểu thị sự im lặng sau đó dời tay lên chỉ vào tai ý bảo mọi người mau tập chung mà lắng nghe.
Nàng tập chung sau đó lắng nghe thật kĩ quả nhiên là có tiếng tỳ bà thật.
Âm thanh này du dương mang sự oán trách, nhiệp điệu đánh đàn lúc nhanh lúc trậm mang đậm nét thê lương.
Nàng cảm nhận được rằng tiếng đàn này có liên quan đến sương mù hiện tại.
Sư phụ nàng từng nói, thần phật yêu ma quỷ quái là những thứ có thật.

Chúng đôi khi sẻ xuất hiện và dùng cách nào đấy mang lại cho con người ta sự sợ hải và dùng máu thịt của con người để tăng thêm sự sống cho bản thân.
Lúc nghe sư phụ mình nói nàng có tin đấy, nhưng nàng sẻ không nghĩ rằng có một ngày nào đó nàng sẻ thật sự gặp được bọn chúng.

Hơn nữa tính mạng của bản thân còn đang bị bọn chúng đe doạ nữa chứ, đời đúng thật là không ai hay được chữ ngờ..