Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 27: Chương 27





Làm xong chuyện nên làm nàng cũng quay về cung của nàng nghĩ ngơi rồi.

Vừa vào đến phòng nàng đã lao thẳng lên ghế quý phi nằm mà than vãn "mệt chết ta rồi"
Thu nhi thấy nàng thế thì lên tiếng nói " ai bảo người suốt ngày cứ lo đủ thứ chuyện không mệt mới là lạ"
"Ta quyết định từ hôm nay đến khi có kết quả chấm thi chúng ta sẽ chỉ ở đây làm sâu gạo" nàng nói.

Ba người Thu nhi Hoa nhi Du nhi nghe nàng nói thế thì trong lòng thầm khinh bỉ thật muốn xem người làm sâu gạo được bao lâu.


Và rất nhiều ngày sau đó nàng thật sự chỉ ở tẩm cung của mình hết ăn rồi ngủ đôi khi còn rảnh rỗi lấy cầm ra đánh.

Cứ thế gần một tháng trời chôi qua đám cung nữ thái giám ở nơi này chẳng thể nghe vừa tay bất kì tiếng cầm nào khác ngoài tiếng cầm của nàng.

Tiếng cầm nàng đánh thật sự rất hay e là trong cung này bất kì cầm sư nào cũng không thể sánh bằng.

Một tháng trôi qua công cuộc chấm thi đã bất đầu hoàn tất.

Giờ này chắc tất cả bài thi xuất sắc nhất đang được đưa đến Ngự thư phòng.

Nàng ăn xong miếng điểm tâm sau đó đứng dậy nói "đi đến Ngự thư phòng "
Nghe thế Thu nhi Hoa nhi Du nhi lập tức bước đi sau nàng phía sau còn có gần hai mươi cung nữ thái giám và thị vệ.

——————

Ngự thư phòng
"Khởi bẩm bệ hạ, đây là những bài thi xuất sắc nhất trong lần thi này" Chu Thời lên tiếng.

Vừa nói song thì thái giám tổng quản đứng cạnh Trác Quân bước xuống đưa hay tay nhận lấy khay từ tay Chu Thời sau đó Trình lên cho Trác Quân.

Trác Quân đưa tay cầm lấy sắp giấy trên khay nhìn một hồi sau đó lấy ra một bài thi trong số đó.

Đúng lúc này nàng bước vào bốn người chấm thi nghe có tiếng động thì quay lại nhìn thấy người đến là nàng bọn họ nhanh chóng cuối đầu hành lễ "tham kiến điện hạ"
Nàng thấy bọn họ hành lễ thì lên tiếng "không cần đa lễ"
"Ta nghe nói các vị đại nhân đã chấm xong bài thi nên muốn đến để xem thử, không biết năm nay có bài thi nào xuất sắc hay không" nàng hỏi tiếp.

Chưa đợi bọn họ trả lời Trác Quân đã lên tiếng nói" Muội đến đây xem, đây là những bài xuất sắc của năm nay, có thể chiếm năm vị trí cao nhất của bảng"
Nghe thế nàng bước lên sau đó ngồi xuống cạnh chỗ hắn đưa tay cầm lấy sắp bài thi xem qua một lược sau đó nhìn bốn người kia rồi nói "Bốn người nói xem, trong năm bài này bài nào xuất sắc nhất có thể đứng đầu bảng"
Nghe nàng nói thế họ ngay lập tức trả lời "Là Võ Bảo"
Nàng nghe thế thì nhướng mài, bọn họ hiểu ý ngay lập tức trả lời thêm "thưa điện hạ, văn phong người này trôi trải, lời viết rất có hồn chữ lại khá đẹp.

"
Sau khi nghe thế nàng liền quay sang Trác Quân mà hỏi "Còn huynh?"
Hắn nghe hỏi thì trả lời "Ta cũng cảm thấy như bốn vị đại nhân nói hơn nữa trong lời của người này khi viết đến chữ quân thì vô cùng khéo léo không có bất cứ điểm nào xua nịnh cũng như phí báng"
Nàng nghe hắn nói thế thì đồng thuận gật đầu "đúng vậy nhưng mà chỉ dựa vào bài này thì không thể quyết định vị trí phong quan được"
Hắn nghe nàng nói thế thì cũng gật đầu " muội nói đúng, đầu bảng thì có thể nhưng vào triều thì là chuyện khác.

Vậy muội có cách nào sao?"
"Muội có suy nghĩ riêng, khi nào huynh triệu bọn họ vào triều muội sẽ lên triều" nàng nói.


"Vậy được" nói rồi hắn nhìn sang bốn người kia rồi nói " các ngươi cho người công bố kết quả đi, sau đó nói với năm người đứng đầu bảng ba ngày sau lên triều trẫm sẽ phong quan cho bọn họ"
Bốn người kia nghe thế thì đồng thanh đáp "chúng thần đã hiểu"
"Được rồi các ngươi lui ra đi" Trác Quân nói.

Bốn người kia nghe thế thì cũng cuối người lui ra.

Sau khi bốn người kia rơi đi hắn mới nhìn sang nàng rồi nói "Hình như tên Võ Bảo này rất quen"
Nàng nghe hắn nói thế cũng gật đầu "Đúng vậy, lần trước hắn lên triều là để tố cáo tri huyện của Hà Giang"
"Hóa ra là thế, không ngờ hắn lại là một người tài" hắn cảm thán nói.

"Muội cũng không ngờ"
Nàng thở dài nói tiếp " lại sắp đến kì thi võ nữa rồi, danh sách được bao nhiêu rồi?"
"Được năm mươi người, hầu hết đều là người dân từ các vùng khác" hắn nhớ lại chuyện sáng nay người phụ trác nói với hắn.

"Vậy được rồi" Nàng rật đầu nói.

Đột nhiên nàng nhìn sang hắn rồi nói " hoàng huynh"
Hắn nghe nàng nói như thế thì lên tiếng hỏi "muội có chuyện gì?"
"Hết năm nay huynh nên tuyển phi rồi " Nàng nhìn hắn nói.

Vừa nghe nàng nói thế hắn đứng hình sau đó lấp bấp hỏi lại " muội bảo ta tuyển phi? muội không đùa đấy chứ"

"Muội không có nói đùa, huynh cần tuyển phi rồi " giọng nàng quả quyết nói.

"Nhưng ta không muốn" hắn nhìn nàng với ánh mắt đáng thương.

"Huynh không thích cũng phải tuyển" nàng nói.

Sau đó nàng ý thức được chuyện gì đó mà dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn mà hỏi " hay là huynh không thích nữ nhân mà là thích nam nhân?"
Nghe nàng nói thế hắn giật mình nói lớn" muội nói nhăn nói cuội gì đó, ta không có mà"
"Được, nếu không có vậy việc tuyển phi muội sẽ bàng với mẫu hậu"
Nghe nàng nói thế hắn hỏi lại "A Yên, nhất thiết phải tuyển phi sao"
Nghe hắn nói thế thì nàng trả lời "Đúng vậy, đáng ra việc này đã phải diễn ra từ lâu rồi nhưng muội muốn huynh có thể ngồi vững vị trí này nên mới không đề cập đến, nay đã đến lúc thích hợp nên việc này cũng đến lúc tiếng hành"
Nghe nàng nói thế hắn chỉ đành nhỏ giọng đáp "vậy cứ theo ý muội "
Nàng nghe thế thì gật đầu.

"Vậy muội quay về trước " nói rồi nàng đứng dậy rời đi chỉ còn hắn ngồi đó nhìn theo bóng lưng nàng.

——————
Ba ngày sau.

Trên triều.

Trác Quân ngồi trên ngay vàng, bên dưới là toàn thể lục quan trong triều.

Hôm nay nàng cũng có đến, nàng đứng ở đầu hàng cạnh Trác Duệ cùng vài hoàng huynh khác của nàng.

Lúc này đồng loạt văn võ bá quan quỳ xuống chỉ có nàng và mấy vị hoàng huynh của nàng không cần quỳ nhưng vẫn phải cuối đầu hô lớn " Hoàng thương vạn tuế vạn vạn tuế"
Trên kia Trác Quân đợi triều thần nói song thì lên tiếng "Chúng ái khanh bình thân"
Nghe thế bọn họ lập tức lên tiếng "tạ chủ long ân sau đó đồng loạt đứng dậy "

Trác Quân lên tiếng nói "Năm vị trí của bảng vàng đã có chủ, nay trẫm muốn phong quan cho bọn họ, các khanh ai có ý kiến không?"
Nghe hỏi lục quan đều đồng loạt lên tiếng "Hoàng thượng anh minh, chúng thần không có ý kiến"
Nghe thế Trác Quân vừa ý gật đầu sao đó lên tiếng" vậy thì tốt, mau cho truyền bọn họ vào điện"
Lời hắn vừa dứt bên ngoài đã có tiếng hô vang truyền vào điện
Rất nhanh sau đó bên ngoài có năm người kia bước vào, bọn họ vừa đi vừa cuối đầu xuống, đến vị trí nhất định Võ Bảo quỳ xuống bốn người kia thấy thế cũng quỳ xuống theo, có lẽ Võ Bảo đã lên đại điện một lần nên hắn ý thức được quỳ chổ nào là hợp lý.

Sau đó năm người bọn họ hô lớn "Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế"
"Bình thân, đứng lên đi" Trác Quân lên tiếng.

Nghe thế bốn người kia lập tức đứng lên chỉ còn Võ Bảo quỳ đó mà nói "tạ chủ long ân" sau đó mới đứng dậy, bốn người kia thấy thế thì lại vội vàng quỳ xuống nói " tạ chủ long ân" rồi mới đứng dậy, cả năm người đều không hề giám ngẩn mặt lên, bởi từ trước nay trưa hề có ai dám nhìn thẳng vào hoàng đế.

Hành động này của bốn người đó làm cho toàn thể những người ở đại điện bật cười, sau đó cảm thấy sự thất thố của bản thân nên bọn họ lập tức im miệng.

Sau khi mọi người đã im lặng Trác quân mới lên tiếng nói " Năm người các ngươi đúng là nhân tài của nước nhà trẫm đánh giá rất cao các ngươi, nhưng trong số các ngươi làm trẫm rất ấn tượng.

"
Nghe hắn nói thế bốn người kia đưa mắt nhìn nhau chỉ có Võ Bảo là vẫn đứng im không hề động đậy.

Nhưng rất nhanh Trác Quân đã lên tiếng " Võ Bảo, ngươi tiếng lên một bước cho trẫm"
Nghe gọi đến tên mình hắn giật mình sau đó cũng nhanh chân bước lên phía trước sau đó cuối người chấp tay nói "Bệ hạ cho gọi thần"
"Ngươi có biết trẫm gọi ngươi làm gì không?"Trác Quân hỏi.

Võ Bảo nghe thế thì vội vàng trả lời "Thần ngu muội xin bệ hạ nói rõ"
"Ngu muội sao? Trẫm thấy ngươi không giống chút nào " Trác Quân lên tiếng.

.