Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 182: Chương 182





Lúc này khi cảm nhận được hơi thở của Trác Quân đã thật sự không còn, nàng mới từ từ đứng dậy xoay người lại nhìn các quan viên nhất phẩm bình tỉnh mà lên tiếng.
"Chiếu cáo thiên hạ Kha Đế tuổi trẻ một lòng vì Sở quốc lo chu toàn, nay lại bị kẻ giang hãm hại không mai băng hà.

Sở quốc vì nhớ ơn Kha Đế nên chịu tang hai tháng, toàn bộ việc cưới xin tạm quản lại, kẻ nào trái lệnh lập tức xử theo pháp luật."
Lời nàng vừa nói xong thái hậu ở bên cạnh cứ thế mà trực tiếp nhất xỉu, mấy quan viên cũng trực tiếp cuối đầu.
Lý công công dù đau buồn nhưng vẫn nén lại nước mắt mà đi ra bên ngoài thông báo, tiếng thông báo vừa dứt trong cung liền có chính hồi chuông vang lên báo hiệu sự ra đi của tiên đế.
Lúc này khắp nơi bắt đầu giăng lụa trắng, vốn cho rằng khi nàng quay về thì mọi thứ sẻ đâu vào đấy thế nhưng thật không ngờ vì nàng quay về nên kéo theo rất nhiều việc.
Do Trác Quân băng hà thế nên việc triều chính tạm thời quản lại, suốt những ngày diễn ra tang lêc của Trác Quân thái hậu dường như đã khóc đến ngất xỉu tận vài lần.
Các qua viên suốt ba ngày diễn ra tang lễ cũng luôn thay phiên mà túc trực với nhau.
Ba ngày này nàng vẫn luôn ngồi cạnh di hài của hắn sau đó nhớ về những chuyện lúc nhỏ bản thân từng trải qua.


Những kỉ niệm vui vẻ mà những năm tháng ấy nàng đã tích góp được, kí niệm vẫn còn đó khung cảnh xung quanh vẫn còn đó nhưng người hiện tại đã chẳng còn.
Sau này có lẽ cũng chẳng còn ai yêu thương chiều chuộng nàng nhiều như hắn, cũng chẳng còn ai nguyện che chở nàng nàng như hắn nữa.
Hắn từng vì nàng mà chuẩn bị mười dặm hồng trang nay nàng mang mười dặm hồng trang quay về thế nhưng người năm xưa tiễng nàng chỉ trong một buổi chiều đã bỏ nàng ra đi.
Nàng ngồi đó không khỏi nở một nụ cười đầy đao sót "Hoàng huynh à hoàng huynh, huynh nói thương muội nhất, nói sẻ bảo vệ muội xuốt đời thế nhưng giờ thì sao? Huynh lại bỏ muội mà đi trước, huynh đi như vậy chẳng khác nào đang gạt với muội?
Huynh đi rồi vậy muội phải làm sao? Muội thật sự rất nhỏ yếu, huynh thật sự nhẫn tâm bỏ muội lại sao?"
Nàng lúc này như đang nó cho hắn nghe cũng như đang nói với chính mình vậy.

Nhìn người đang nhắm chặt hay mắt như thế nếu không phải cơ thể hắn đã sớm lạnh thì thật giống như hắn đang ngủ vậy.
Thu nhi đứng một bên nhìn thấy cảm xúc của nàng rất đang bất ổn liền vô cùng lo lắng thế nhưng nàng ta vẫn cố giữ bình tỉnh mà an ủi nàng.
"Điện hạ người đừng quá đau lòng, nếu bệ hạ biết người vì mình mà đau lòng như vậy thì khi bệ hạ ở trên trời nhìn thấy chắc sẻ không vui đâu."
Nghe Thu nhi nói thế nàng không khỏi lắc đầu cười nhạt "Huynh ấy đau lòng cho ta ư? Sao có thể chứ, nếu huynh ấy thật sự đau lòng cho ta đã không bỏ ta đi rồi.
Hơn nữa ta không đau lòng, ta chỉ giận vì huynh ấy bỏ ta đi sớm như vậy.


Chỉ cần huynh ấy đợi ta thêm một chút, một chút nữa thôi thì huynh ấy đã có thể tận mắt nhìn thấy kẻ đáng chết chết đi.
Muộn một chút huynh ấy sẻ được nhìn thấy cháu trai của chính mình, muộn một chút thôi huynh ấy chắc chắn sẻ được nhìn thấy cái gì gọi là thái bình thật sự."
Thấy điện hạ nhà mình như thế Thu nhi không khỏi thở dài trong lòng mình, nàng ta thừa biết cái chết của hoàng đế đã ảnh hưởng rất nhiều đến điện hạ nhà mình.
Sau ba ngày lễ tang kết thúc, Trác Quân cũng được đưa vào hoàng lăng tiến hành chôn cất, ngày hôm ấy cũng lã ngày gần như một nữa số cung phi không con cái trong cung xin nàng để bọn họ đến trông giữ hoàng lăng để bọn họ được ở bên cạnh Trác Quân.
Dù sao trước kia hắn đối sử với cung phi cũng rất tốt thế nên bọn hạ đều đã thật sự đem lòng yêu hắn, nay người đã ra đi bọn họ cũng muốn đi theo như thế nàng cũng chẳng muốn ngăn cản thế nên cũng đồng ý cho bọn họ làm tự theo ý bản thân.
Sau ba ngày đó mọi việc lại quay trở về giống như trước kia, nếu không phải trên mặt ai cũng lộ ra nét tang thương thì thật sự không ai biết rằng đất nước vừa xảy ra chuyện lớn.
Hôm sau khi gà còn chưa gáy nàng đã thức dậy, mặc lên người bộ triều phục mà rất lâu không đụng đến cẩn thận điều chỉnh lại mọi thứ, trên tóc cũng không quên cài chiếc trâm long phượng mà lúc trước Trác Quân đã làm riêng cho nàng.
Nếu quay về thời điểm hơn một năm trước nếu bảo nàng phải thức sớm để lên triều thì có lẽ nàng đã có vài phần kháng cự không muốn, thế nhưng hiện tại nàng không chút kháng cự hơn nữa lại còn rất tự giác.

Không phải là nàng không muốn kháng cự hay không thể kháng cự mà là nàng căn bản không muốn.
Bởi hiện tại trên vai nàng đang thật sự gánh giác cả một quốc gia, nàng không cho phép bản thân chính mình lười biến.

Khi trời đã tờ mờ sáng các quan viên lần lượt kéo nhau đi vào chính điện, văn võ bá quan vô cùng nghiêm tức đứng ngay hàng thẳng lối mà đứng đợi đó ở đó.

Khi mặt trời vừa ló dạng cũng là lúc nàng bước vào chính điện, văn võ bá quan vừa nghe tin nàng đã đến liền cung kính hướng nàng cuối thắp đầu.
Nàng từng bước từng bước đi thẳng đến nga vàng sau đó phất tay áo mà ngồi xuống, lúc này văn võ bá quan liền hướng về phía nàng cung kính mà quỳ xuống dập đầu "Tham kiến điện hạ, điện hạ vạn tuế vạn vạn tuế."
Đợi bọn họ hành lễ xong nàng liền lạnh nhạt mà lên tiếng "Miễn lễ."
Các quan viên nghe thế cũng không có vội đứng dậy mà liền theo lễ nghi đối với một vị hoàng đế mà dập đầu thêm lần nữa "Tạ ơn điện hạ", lúc này sau khi đã hoàng thành lễ nghi bọn họ mới từ từ đứng dậy.
Ngồi trên ngai vàng nhìn xuống, thứ nàng chú ý nhiều nhất không phải là thái độ của văn võ bá quan cung kính đối với nàng mà là loại ánh mắt vừa ghen tị vừa chán ghét lại vừa câm hận của Trác Phù.
Mặc dù hắn đã có gắng che dấu thế nhưng sự che dấu vụng về kia của hắn làm sao có thể qua được mắt của nàng.
Lúc này các quan viên liền bắt đầu chình diễn tiết mục dân toàn bộ tấu trương đã ùng ứ xuốt một thời gian dài vì không có ai giải quyết lên cho nàng, một lúc sau khi số tấu trương đã dân hết thì ba tên thái giám phải cầm tận 4 chiếc khay mỗi khay đều có số tấu trương cao gần nữa mặt bọn họ.
"Các khanh có chuyện cứ việc bẩm báo, không có việc thì bãi triều."
Nghe nàng nói thế cả đám liền đưa mắt nhìn nhau, lúc này thừa tướng chủ động đại diện mà đứng ra cung kính cuối đầu.
"Khởi bẩm điện hạ thần có việc muốn bẩm báo"
Nghe vậy nàng liền cho ông ta nói, ông ta nghe vậy cũng liền không ngần ngại đáp "Khởi bẩm điện hạ, tiên đế trước kia từng tăng thuế của dân khiến người dân không ít nơi lầm thang, nay khẩn xin điện hạ bãi bỏ những tô thuế cao để người dân có thể quay về cuộc sống như trước kia."
Nghe thế nàng hơi cau mày sau đó thở dài "Chuyện khanh vừa nói bổn cung lúc vừa quay về đã có nghe qua, vốn sẻ định giải quyết việc này trước thế nhưng biến cố lại bất ngờ đến.

Chuyện tô thuế cứ quay về như trước kia là được, tiền thuế hai tháng tiếp theo sẻ được miễng toàn bộ."
Nghe thế nét vui vẻ trên khuôn mặt của thừa tướng và những người khác đều không thể giấu được.
Lúc này các quan viên lại lần nữa đồng loạt cuối đầu đứng để tạ ơn nàng.
Một lúc lâu sao những việc mà hổn độn mà trước kia Trác Quân vô tình gây ra cũng được đưa ra vào dùng những phương án ổn thỏa để dần giải quyết.
Vốn cho rằng buổi chiều sáng cứ như thế mà kết thúc, ai ngờ Trác Phù đã nhịn không được mà đứng ra.
"Hoàng muội khoang hãy vội mà bãi triều, bổn vương có vài lời muốn nói."
Nghe hắn nói thế nàng không khỏi hơi nhướn mày khóe môi cũng hơi nhết lên, điều nàng đợi từ sớm đến giờ cuối cùng cũng đã đến.
"Hoàng huynh có việc quan trọng xin cứ nói"
Lúc này Trác Phù liền lập tức dõng dạc lên tiếng "Hoàng muội tuy đã được hoàng huynh phong làm Trấn Quốc công chúa nhiếp chính mọi việc, thế nhưng muội vẫn là thân nữ nhi hơn nữa còn đã gã đi nếu cứ nhiếp chính trong thời gian dài e là không hợp lý."
Nghe thê nụ cười trên môi nàng càng lúc càng đậm thêm "Nếu muội nhiếp chính thời gian dài không hợp lý vậy làm sao mới hợp lý?"
Nghe thế Trác Phù lập tức mĩm cười "Hoàng tử lớn nhất của hoàng huynh đã gần hai tuổi, lập tức sắc phong thái tử để thái tử đăng cơ."
Nghe thế nàng không khỏi muốn cười lớn, Trác Duệ lúc này cũng đang nén cười lại ngồi trên cao nhìn xuống nàng có thể thấy được hay vai hắn đang rung lên vì nén cười..