Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 111: Chương 111





Nàng nàng lại cũng không lâu chỉ vài phút trôi qua nàng đã ra khỏi căn phòng đó mà đi vào căn phòng tân hôn bên cạnh.
Bên này đèn đã được thấp dù bên ngoài trời vẫn còn sáng, trái cây bánh mức đều được để ở trên bàn bức tường sau lưng nó còn dán một chử hỉ cực lớn.
Toàn bộ chăn đệm và những thứ như màng hoặc khăn trải bàn đều là màu đỏ, từ sáng đến giờ nàng nhìn thấy toàn màu đỏ giờ nhìn thấy mấy thứ này liền hơi hoa mắt.
Nàng nhíu mái khó chịu nói "Hoa nhi, ngươi đi tìm người lấy mấy món như khăn trải bàn cùng đệm mền màu khác cho ta"
Hoa nhi nghe nàng nói thì vội vàng rời đi, Thu nhi lúc này cũng tiếng lên đở lấy tay nàng lo lắng nỏi "Điện hạ không sao chứ, nếu người không khỏe chổ nào phải nói với thuộc hạ để thuộc hạ sai người gọi ngự y đến"
"Không sao, chỉ là nhìn thấy màu đỏ quá nhiều liền có chút hoa mắt ngươi đở ta ra ngoài ngồi chút là được" nàng hơi lắt nhẹ đầu nói.
Thu nhi nghe vậy cũng hơi thở phào nhưng cũng gất nhanh tróng dìu nàng ra ngoài đến xích đu dưới tán cây ngồi tạm, chưa được bao lâu Hoa nhi đã quây về hơn nữa còn dẫn theo quản gia theo cùng một đám nô tỳ đến trên tay bọn họ mang theo mấy thứ mà lúc nãy nàng yêu cầu.
Quản gia đi đến trước mặt nàng nhưng không có ngẫn mặt lên, đầu ông ta cuối thấp án mắt lúc này chỉ đặt ở phía mũi giày của mình.
Lúc này ông ta vô cùng cung kính nói "Tham kiến vương phi, chuyện vương phi căn dặn lão nô nhất định sẻ hoàng thành phiền vương phi đợi đôi chút"

Nàng nghe vậy thì bình thản đáp "Vậy phải đa tạ quản gia rồi"
Nghe vậy quản gia lại vội vàng lên tiếng "Chuyện lão nô nên làm, vương phi không cần phải cảm tạ"
Lúc này cả đám nô tỳ ở phía sau hơi cuối nhẹ người với nàng sau đó hướng về phía căn phòng tân hôn mà đi vào, hơn năm phú cả đám lại quay trở ra trên tay còn mang đi những thứ màu đỏ sặc sở.

Bọn họ lúc đó đã cố gắng thay đi những thứ có thể còn những thứ không thể đổi thì bọn họ cũng đành chịu.
Sau khi mọi thứ đã được đổi xong nàng cũng chẳng ở bên ngoài làm gì liền vào phòng mà thay bỏ bộ hỉ phục trên người, mặc dù chuyện này rất không hợp lẻ thường nhưng ngay cả chuyện nàng đổi toàn bộ đồ trong phòng nàng cũng đã làm thi chuyện này có là gì chứ.
Lúc này trái ngược với sự ồn ào ở bên ngoài, trong biệt việc lại vô cùng yên tỉnh nàng nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, mãi đến khi đến tận tối muộn Bách Lý Khanh vẫn chưa chở về thì nàng đã hiểu hắn giờ này chắc đã bị chuốc rựu say tới mức không biết trời trăng gì nữa rồi.
Cũng chẳng đợi hắn làm gì nên nàng quyết định trùm trăng mà đi ngủ, lúc nàng đang mơ mơ hồ hồ mà chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy có tiếng đẩy cửa đi vào cùng mùi rựu nồng nặt đang lởn vớn trong không khí tuy nàng rất muốn ngũ nhưng lúc này đây lại bị mùi rựu làm tỉnh hết cả người.
Nàng không khỏi ngồi dậy từ giường đưa mắt nhìn người nam nhân đang bận trên người bộ hỉ phục đỏ tươi, mặt cũng đỏ nốt đang mắt nhắm mắt mở liu xa liu xiêu mà đi vào, miệng giường như đang lẫm nhẫm nói gì đó do khoản cách khá xa cùng với việc lời nói phát ra từ một người say rựu nên dù có nghe nàng cũng chẳng thể hiểu.
Mắt thấy Lý Khanh đi mà xém ngã vài lần nàng cũng hết cách mà đứng dậy khỏi giường định bước đến đỡ hắn một tay, nhưng khi bước đến cạnh hắn nàng chỉ mới đưa tay chưa kịp đỡ thì đã bị hắn nắm lấy mà kéo vào lòng ôm chặt lấy.
Nàng lúc này bị động tác của hắn làm cho giật mình nhưng cũng không đẩy hắn ra cứ để vậy cho hắn ôm lấy, mãi đến khi nàng chịu không nỏi mùi rựu trên người hắn nữa mới nhỏ giọng mà dụ dỗ "Lý Khanh, người chàng hôi quá chàng mau buôn ta ra chúng ta đổi một bộ y phục khác rồi lên giường cùng ngủ có được không?"
Lý Khanh tuy say nhưng mai mắn hắn vẫn còn nghe hiểu được lời nàng, mới đầu hắn nghe nàng chê hắn hôi thì có chút tủi thân nhưng sau khi nghe được việc có thể ngủ cùng nàng thì cái sự tủi thân mới được tích góp trong phúc trốc đều bay sạch cả.
Nhưng vì để chắc chắn bản thân không nghe nhầm hắn liền làu bàu hỏi lại "Thật? Nàng không lừa ta chứ?"
"Thật, ta không lừa chàng.

Nhành thay y phục, lúc nãy quản gia đã sai người mang đến sẵn cho chàng rồi đấy" Nàng vừa noi vừa tránh khỏi vòng tay của hắn.
Hắn thấy lúc này trong long tróng rỗng liền có chút không vui nhưng nghĩ lại lời nàng nói lúc nãy tâm trạng không vui đều biến mất, lúc này hắn cũng phối hợp theo lời nàng nói mà đưa mắt nhìn bộ y phục trên bàn, do là đồ ngủ nên màu có chút tối hắn cố mở mắt nhìn thật kỉ nhưng cũng chẳng nhận ra đó là màu gì.
"Mau thay đi, ta về giường trước" vừa nói xong nàng liền cất bước rời đi, nhưng mới đi được hai ba bước liền bị hắn gọi lại.

Lúc này hắn hơi nhỏ giọng cuối đầu nói "Ta hình như không tỉnh táo, nên không thấy đường để thay.

A Yên, nàng giúp ta có được không?"
Nàng nghe vậy thì mĩm cười mà nói với hắn "thật ngại quá ta từ trước đến nay không làm qua việc này, nên cũng chẳng biết phải làm như nào, hay ta gọi người đến giúp chàng có được không?"
Nghe nàng nói hắn mới hơi giật mình, lúc hắn không tỉnh táo vậy mà yêu cầu nàng thay y phục cho mình thân thể nàng tôn quý như vậy ngày nào cũng có người hầu hạ thì sao có thể biết làm mấy cái này cơ chứ.
Nói xong lời cần nói nàng cũng chẳng quan tâm hắn nghĩ gì mà liền một mạch quay về trên giường trùm trăn.

Năm gần hai mươi phút nàng mới thấy hắn từ từ bước về phía này trên người đã được đổi một thân y phục khác, tướng đi lúc này tuy vẫn còn xiu vẹo nhưng lại vững hơn khi hắn mới vào phong lúc nãy rất nhiều.
Hắn nhìn nàng đang nằm ở trên giường thì có chút không tin được, hắn đến bây giờ vẫn còn không dám tin việc mình thật sự cưới được nàng, việc này thật giống như ảo tưởng của hắn nó có chút không chân thực rồi.
Nàng nhìn hắn vẫn đứng cạnh giường hơn nữa lại còn nhìn mình trầm trầm như vậy liền nhướn mài hỏi "Lại sao vậy? Không muốn ta ngủ ở đây à?"
Hắn nghe thế thì vội lắc đầu rất muốn nói với nàng rằng hắn muốn, đây chính là ước muốn lớn nhất đời hắn lúc này hắn cũng không chần chừ mà leo lên giường.
Nàng thấy hắn ngốc như vậy cũng có chút buồn cười, từ lúc nàng gặp hắn đến giờ thì chỉ thấy hắn có bộ dáng ngốc nghếch còn cái sự oai nghiêm mà người ta đồn thổi nàng vẫn chưa được thấy qua.

Lúc này hắn nghiên người mà nhìn nàng thấy vậy nàng cũng lấy tay tróng lên mà nghiên người sang hướng của hắn, miệng cười hỏi "Sao vậy, mặt ta đang dính gì à?"
"Không, ta chỉ thấy nàng rất đẹp đẹp đến mức chỉ cần nhìn một lần cũng đủ để nhớ kỉ cả một đời" vừa nói hắn vừa đưa tay lên để chạm vào gương mặt nàng tay cũng nhẹ nhàng mà vuốt v e.
Nàng thấy vậy thì hơi mĩm cười cũng không đẫy tay hắn ra mà cứ để cho hắn vuôt ve vậy "Ta đẹp như vậy, vậy mà chàng cũng nở nhẫn tâm uống say bỏ ta một mình đợi đến tận khuya mới về." lúc này ngay cả giọng nói và lời nói của nàng đều mang theo sự giận dỗi.
Hắn nghe vậy liền luống cuống mà giải thích "Là do từ Kha, do hắn cứ kéo ta lại không cho ta rời đi mấy quan viên trong triều cũng cùng phe với hắn, bọn họ đều không muốn cho ta về với nàng" những lời này nghe cũng rất giống đang tố cáo kẻ khác.
Đến đây hắn cũng như nhở đến gì đó mà hừ hừ mấy tiếng rồi nói tiếp "A Yên hình như chúng ta vẫn chưa uống rựu giao bôi"
Nàng nghe vậy cũng không phản ứng gì lớn mà nói "Chàng đã say như vậy rồi cũng không cần uống nữa, để hôm khác uống bù cũng được mà"
Nghe đến đây hắn cũng đồng ý, bởi hiện tại hình như hắn cũng chẳng ngồi dậy nỗi nữa hai mắt đã mơ hồ sau đó hắn chẳng thể nói gì nữa, hiển nhiên hắn đã ngủ.

Thấy hắn ngủ như vậy nàng cũng xoay người đưa lưng về phía hắn mà ngủ..