Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 104: Chương 104





Tin nàng gã đi đã chuyền đi các nước, ai nghe tin tức này cũng bất ngờ vì không nghĩ rằng hoàng đế Sở quốc sẻ đồng ý gã người muội muội của mình đi.
Có người bất ngờ cũng có kẻ tiếc nuối và tức giận, bọn họ tiếc nuối vì người cưới được nàng về không phải là bọn họ tức giận là vì có người cưới được mỹ nhân của thiên hạ.

Sự tiếc nuối và tức giận ấy dường như đang mâu thuẩn với nhau vậy, cũng có người tâm bắt đầu nỗi lên sát ý ấp ửu âm mưu diệt quốc đoạt người, nhưng đối tượng thành hôn lại là Thuần vương Chu quốc nên âm mưu chưa kịp triển khai đã phải dẹp bỏ.
Sở Chu, hai nước đứng đầu thiên hạ nay lại liên hôn nếu như những nước khác thật sự muốn diệt quốc đoạt người vậy chẳng khác nào đang dơ cao ngọn cờ tuyên chiến với hai bên.
Bọn họ yêu thích cái đẹp nhưng cũng chưa có điên tới mức vì một nữ nhân mà đưa chính đất nước của mình lên đâu sống ngọn gió.
Bên phía Lý Khanh từ lúc hắn về Chu quốc đã gắp gáp chuẩn bị rất nhiều thứ cho hôn lể, cả kinh thành thấy vậy thì cũng chẳng mấy ngạc nhiên vì từng nghe qua hắn có một vị vương phi chưa vào cữa.
Nay tổ chức lễ cưới bất quá cũng chỉ là tuyên bố với người khác rằng mình đã chính thức thành hôn.


Đám người trong kinh còn đang đoán xem là quý nữ của nhà nào mà giấu kỉ tới mức cả kinh không biết nên bọn họ muốn chờ xem có nhà nào chuẩn bị lễ cưới hay không nhưng chờ mãi chờ mãi cũng chẳng thấy nhà nào thì bọn họ còn tưỡng là nhà của vị vương phi kia không ở trong kinh, nên liền lén lúc cho người điều tra.
Đến mãi khi dùng 7749 cách để tra ra thì lại phát hiện vương phi kia không phải là người Chu quốc mà lại là An Quốc công chúa Sở quốc, danh sưng mỹ nhân thiên hạ.

Nhất thời cả kinh thành Chu quốc bắt đầu nhốn nháo cả lên bọn họ thật không ngờ vậy mà vương gia có thể cưới mỹ nhân thiên hạ về, vậy cái vị vương phi chưa chính thức lúc trước nếu không có gì sai sót thì cũng chính là người này.
Mắt thấy ngày thành hôn sắp đến gần, đoàn đội đón dâu bắt đầu xuất phát lần này cả kinh thành lại xôn sao thêm lần nữa vì bọn họ thấy đích thân vương gia dẫn đoàn đi đón dâu hơn nữa lại dùng mười dặm hồng trang làm sính lễ, nhất thời cả một đoạn đường đều bị màu đỏ bao phủ.
Có người nhìn thấy số lượng sính lễ này thì bị làm cho qua mắt tróng mặt, nữ tử khi nhìn thấy thì đa số đều đều tiết hận đến nghiến răng, bọn họ hận vì sao người mai mắn đó không phải là bọn họ.
Nếu nói nỗi hận của đám nữ nhân trong kinh thành cao đến ngập trời thì có lẽ nỗi hận của Nguyên Gia Liên chiếm hơn một nữa số trong đó.

Từ ngày tin tức Lý Khanh bắt đầu chuẩn bị hôn lễ truyền ra nàng ta đã tức giận đến mức đập toàn bộ những thứ được bài trí trong phòng mình, đánh gần chết hai nô tỳ.
Lúc đó nàng ta cảm thấy mình sắp điên tới nơi rồi, rõ ràng là nàng ta yêu hắn như vậy mà hắn lại phớt lờ cho qua rõ ràng người gặp hắn trước là nàng ta, nhưng tại sao ngay cả ánh mắt của hắn cũng không thể nào nhìn nàng ta dù chỉ một lần.
Lúc nàng ta nghe tin hắn sắp cưới công chúa Sở quốc thì hơi bình tỉnh lại một chút, nàng ta cho rằng hắn sẻ cưới nữ nhân lần đó mình đưa về phủ, nàng ta còn nghĩ nếu như người khác có cơ hội thì nàng ta cũng sẻ có cơ hội phải hay không?
Nhưng rất nhanh ảo tưởng của nàng ta liền bị dặp tắt, tin tức về người mà trước đây hắn đưa về phủ là công chúa Sở quốc như một đoàn tâm lý mạnh mẽ dán vào người nàng ta làm cho nàng ta tan vỡ hoàn toàn.

Lúc đó nàng ta mới nhận ra hình như bản thân ngay từ đầu đã thua rồi, thân phận và địa vị không bằng người ta, ngay cả thứ nàng ta tự tin nhất chính là khuôn mặt cũng chẳng bằng người ta.


Tình cảm của vương gia ngay từ đầu cũng chỉ đặt duy nhất ở một chổ chưa từng thay đổi vậy thì nàng ta lấy cái gì để tranh đoạt với người ta đây?
Yêu một người không yêu mình chính là chuyện ngu ngốc nhất trên đời này, đơn phương lại ảo tưởng bản thân có thể cùng người yêu ở bên cạnh nhau chính là ngu ngốc trong ngu ngốc.
Thời gian chậm gãi trôi qua đoàn đón dâu đã đến được Sở quốc sớm hơn một ngày, ngày hôm ấy cả kinh thành Sơ quốc đều bị số sính lễ dọa cho giật mình nhưng rất nhanh bọn họ đều bình tỉnh lại, dù sao đây cũng là cưới vị công chúa tôn quý nhất Sở quốc sính lễ mang đến sau có thể tầm thường được cơ chứ.
Do đoàn đoán dâu đến sớm một ngày nên được sắp sếp ở tại một dịch trạm tương đối rông ở kinh thành, hơn nữa nơi này cũng rất gần hoàng cung tiện cho việc vào cung để bái lễ.
Thông thường thì phò mã Sở quốc khi thành hôn phải vào từ đường để thắp nhan trong đó, giống như thủ tục để ra mắt tổ tiên ông bà, và các nghi thức khi thành hôn.

Mặc dù hiện tại nàng gã đến Chu quốc nhưng toàn bộ lễ nghi đều không thể thiếu cái nào.
Hiện tại đã đến Sở quốc Bách Lý Khanh hy vọng thời gian mau trôi qua một chút để có thể đến gặp nàng cùng nàng danh chính ngôn thuận mà trở thành phu thê, như thế hắn mới có thể thở phào mà dẹp đi lo lắng trong lòng suốt thời gian qua.
Nếu ở Chu quốc có Gia Liên hận ngập trời thì ở Sở quốc này cũng có kẻ phải đỏ cả mắt vì nàng.


Chu Tuấn hiện tại không ổn chút nào từ cái ngày mà nàng nói mình sẻ gã cho kẻ khác hắn đã khóc, đúng vậy hắn thật sự đã khóc rất nhiều người ta thường nói nam nhân không thể dễ dàng mà rơi nước mắt nhưng hắn cho rằng không phải như vậy, nam nhân cũng là con người mà vui thì cười buồn thì khóc.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân mình thất bại đến như vậy, từ nhỏ tới lớn chỉ cần thứ hắn thích hắn đều cố gắng hết sức có thể để có được, nhưng lần này hắn cố gắng đến mấy cũng chẳng thể khiến nàng để tâm, nếu như biết trước có kết quả như vậy thì ông trời tại sao lại cho hai người gặp mặt lần đó? Nếu hắn không thể ở cạnh nàng thì cớ sao ông trời lại để hắn yêu nàng cơ chứ?
Hắn thang trời trách đất rất nhiều lần nhưng hắn của biết chuyện tình cảm của hắn không thể trách ông trời mà chỉ có thể trách hắn, trách hắn vì sao lại động tâm mà yêu nàng.
Nhưng nếu ông trời có cho hắn cơ hội để làm lại thì chắc chắn hắn vẫn sẻ yêu nàng như vậy, tình yêu đôi khi không cần làm gì nó cũng tự sinh sôi mà nãy nỡ dù có đau khổ vẫn cam tâm.

Giống như khi nhìn thấy một bông hoa mà mình yêu thích dù trên người nó có đầy gai thì cũng vô tri vô giác mà nắm lấy, đến cuối cùng không thể nắm được bông hoa trong lòng bàn tay nhưng lòng bàn tay ấy lại chi chích vết thương do bông hoa ấy mang lại..