Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu

Chương 38: Giết cháu




Thấy nữ nhi ăn diện đi ra ngoài, thần sắc trên mặt có chút đắc ý, không giống vẻ mặt suy sụp khổ sở như ngày bị Vương gia mắng đuổi trở về.

Kim lão gia đánh giá nữ nhi, mặt mày nhăn lại càng nhanh: “Đây là làm sao?” Kim tiểu thư đánh cái ngáp, ngồi vào ghế bên, nói với Vương mụ mụ: “Mau châm trà cho ta, ta khát chết rồi.” Vương mụ mụ vội vàng đem trà cấp cho nàng.

Kim tiểu thư tiếp nhận, uống liền hai chén, rồi nghịch tai chén bằng đá thạch lựu: “Cũng không có gì, bất quá đi thương lượng cùng tiểu cô (em chồng), phao tin cho người trong thành Kiến Khang đồn thổi, Tiểu Viên từ nhỏ đã ở tại nhà ta, không phải người ở Lạc Kinh lưu lạc về đây.”

Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, nguyên lai là Kim lão giá quá mức kích động, đem ghế dựa phá hủy, Kim Phúc tiến lên nâng Kim lão gia dậy, Kim lão gia tức giận không biết nói gì cho phải, chỉ vào Kim tiểu thư, mắng to: “Ngươi sao lại hồ đồ như vậy, làm ra loại sự tình ngu ngốc như thế?” Kim tiểu thư không đợi được phụ thân khen ngợi, mà là bị mắng đau, có chút ngây người, lập tức đứng lên: “Phụ thân, ngươi làm sao vậy, nếu là sự thật, trước mặt ta sao nàng ta không nói ra thân thế của mình, mà lại chạy tới nói cho quan viên nghe, cho nên nhất định là nàng ta là giả.”

Kim lão gia thấy nữ nhi của mình vẫn vô cùng bướng bỉnh, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng theo đó mà tan biến, nguyên bản mong Hoàng Đế nể ân tình nhà mình nuôi dưỡng Tiểu Viên vài năm mà phân thượng, buông tha nhà mình, hiện tại nữ nhi lại gây tại họa như sấm rền như vậy, việc tịch thu tài sản và giết cả nhà đều có thể xảy ra, còn tự cho là đắc ý, nhìn nữ nhi vẫn nhếch cằm lên cao ngạo, nâng tay lên, bàn tay kia sẽ hạ xuống đánh, chung quy Kim lão gia vẫn không xuống tay được, mà là rơi vào trên mặt chính mính: “Ta đây đã tạo cái nghiệt gì a, như thế nào lại sinh ra một cái nữ nhi như vậy, kiếm tiền cho nàng ăn nàng mặc, kết quả nàng lại muốn hại mệnh cả nhà này a.”

Kim tiểu thư chau mày: “Phụ thân, người nói xem, nếu nàng là thật, như thế nào Bệ hạ còn không hạ chiếu thư, huống hồ…” Kim tiểu thư lại nâng cằm lên một chút: “Nàng tiến cung đã hai tháng, cũng không ai tới tìm chúng ta gây phiền toái.” Nhìn thấy Kim tiểu thư một bộ dáng không cho là đúng, Kim lão gia có cảm giác tức tới dậm chân, nữ nhi từ nhỏ chính mình nuôi lớn, cho bạc mời thầy giáo dạy mọi thứ của nữ giới, ai ngờ lại dạy ra cái mặt ngoài nhìn như thông minh nhưng trong thì ngu ngốc.

Vương mụ mụ thấy hai người có dấu hiệu giằng co, bước lên phía trước giúp đỡ Kim tiểu thư ngồi xuống: “Tiểu thư, đứa nhỏ trong bụng người quan trọng hơn, mau ngồi xuống a.” Lại nói với Kim lão gia: “Lão gia, đứa nhỏ trong bụng im tiểu thư chính là của Vương gia, hảm Vương họ Tư Không là ông chú, chẳng lẽ Vương họ Tư Không không nhìn đứa nhỏ này mà phân thượng, không quan tâm tới chúng ta sao?”

Đứa nhỏ, Kim lão gia nhìn bụng nữ nhi hơi nhô nhô lên, thở dài một tiếng, Vương Thắng An kia đã đem hưu nữ nhi của mình, đứa nhỏ này dù có là nam hài thì có tác dụng gì đâu, con vợ kế còn không bằng con trai trưởng của hạ nhân, nữ nhi của mình lại vẫn còn mong nhờ đứa nhỏ để Vương gia thương hại, thật sự là quá ngây thơ rồi, nếu Vương Thắng An thật sự xem trọng đứa nhỏ, như thế nào mọi thứ đều nói ra, hôn lễ chưa xong, con ngòai dã thú…?

Vương mụ mụ thấy Kim lão gia nghe mình nói, rơi vào trầm tư, nhỏ giọng nói với Kim tiểu thư: “Tiểu thư, người cũng mệt mỏi một ngày, ta đỡ người về phòng nghỉ ngơi đi.” Kim tiểu thư gật đầu, dựa vào người Vương mụ mụ đứng lên.

Đầu óc Kim lão gia hỗn loạn, lúc này đột nhiên có một tia ý nghĩ, đứa nhỏ này, đứa nhỏ này dù có sinh ra, cũng không thoát được sự nhục mạ của mọi người, không bằng xóa sạch nó đi, cả nhà cùng chết, thật sự sạch sẽ.

(Mưa nhỏ: gieo nhân nào gặp quả ấy…. thiện tai…)

Kim lão gia một phen đẩy ra Kim Phúc, thuận tay lấy đồ vật gì đó, cũng khống biết là cái gì, đi lên hai bước, đẩy ra Vương mụ mụ, giữ lấy nữ nhi, dùng vật trong tay không đầu không đuôi đánh vào bụng nàng.

Vương mụ mụ cứ nghĩ lão gia tức giận chưa tiêu, chỉ tiến lên quở trách nữ nhi cho hết giận, mặc dù bị đẩy ra, cũng không ngăn cản Kim lão gia, nằm mơ cũng không nghĩ tới, cái lão gia cầm trong tay là cái lư hương bằng đồng, đánh vào bụng Kim tiểu thư.

Vương mụ mụ không nghĩ tới, Kim tiểu thư cũng không nghĩ tới, mới vừa nói một câu: “Phụ thân…” Bụng đã bị đánh trúng, một cái còn chưa đủ, hai cái, ba cái, Kim tiểu thư rất là kinh ngạc cùng sợ hãi, không tin được từ nhỏ nàng đã được Kim lão gia hội yêu thương như chân châu mà nâng niu, nay lại ở đây, tùy ý đánh nàng.

Vương mụ mụ thấy lão gia đánh vài cái, dưới chân Kim tiểu thư đã có máu tươi chảy ra, gấp đến độ trước mắt là một màu đen, quơ quơ, thiếu chút nữa là kinh hoàng, Kim Phúc thấy Kim lão gia cầm cái lư hương, còn không biết lão gia muốn làm gì, cũng vừa thấy một màn, Kim lão gia đánh tới tấp vào bụng Kim tiểu thư, cũng giống Vương mụ mụ, bị dọa cho sững sờ tại đó, nhưng đã tiến lên khuyên giải.

Kim lão gia thân thể cũng suy yếu xuống, tuy rằng phẫn nộ với việc Kim tiểu thư đã gây ra, nhưng chung quy vẫn thương yêu nữ nhi, thấy nàng không nhúc nhích, đứng dó tùy hắn đánh, đánh được vài cái, liền làm rơi mất lư hương, thở dài: “Ông trời, người vì sao đối với Kim gia như vậy?” Nói xong gục ngã xuống, cũng không nhúc nhích.

Kim tiểu thư chỉ cảm thấy bụng rất đau đớn, giữa hai chân có gì đó ẩm ướt chảy ra, đứng ở nơi đó, động cũng không động, cả người choáng váng, Vương mụ mụ cùng Kim Phúc nửa ngày trời ngốc lăng, đợi cho Kim lão gia ngã xuống, hai người rốt cuộc tỉnh táo lại, Kim Phúc kiểm tra hơi thở của Kim lão gia, cảm giác còn hô hấp, lúc này mới thở ra một hơi.

Vương mụ mụ tự nhiên gắt gao đỡ Kim tiểu thư: “Tiểu thư, người sao rồi?” Đôi môi Kim tiểu thư cắt không còn giọt máu, mặt cũng trắng bệch, nghe thấy Vương mụ mụ gọi, ngây người nói với Vương mụ mụ: “Mụ mụ, ta…” Cả người liền hôn mê bât tỉnh.

Vương mụ mụ cùng Kim Phúc, một người đỡ Kim tiểu thư, một người đỡ Kim lão gia, rối ren lên, sau đó mới vội vã gọi hai gã sai vặt đi vào, đem hai người đến một gian phòng nghỉ ngơi.

Vương mụ mụ đang bận rộn, đột nhiên nghe được thanh âm của Vương đại gia: “Vương mụ mụ, ta đói bụng, như thế nào không thấy bọn họ đem cơm cho ta ăn.” Vương mụ mụ quay đầu, Kim đại gia vẫn là một bộ dáng kia, trong lòng bừng lên một cỗ tức giận, nếu không phải có hắn bao che, Tiểu Viên dù có mấy cái mạng đều đã bị đánh mất, cũng không gây ra tai họa cho hôm nay.

Lúc trước thì nháo lợi hại như vậy, Lục Khởi đang ở trong phòng, Vương mụ mụ phân phó nàng chiếu cố Kim tiểu thư, tiến lên nắm lấy tai của Kim đại gia, đánh một trận : “ Ngươi còn biết ăn, nếu không phải ngươi không cho tiểu thư giết chết con tiện tì kia, thì hôm nay cũng không có tai họa giáng xuống như vậy.”

Kim đại gia bị nàng mắng chửi, mấy ngày nay đều làm sao vậy, đầu tiên là Tiểu Ngọc đối xử không tốt với mình, người trong nhà cũng dần dần ít đi, những thứ bánh thịt mình thích ăn cũng lâu lâu chưa được ăn rồi, đều là cơm tẻ, nhiều khi còn không có cả cơm tẻ,

hai mắt đỏ lên, khóc nháo, Vương mụ mụ thấy hắn thế nhưng còn dám khóc, trong lòng càng tức giận, nhìn Kim tiểu thư trên giường nửa sống nửa chết, tiểu thư của mình từ trước đến nay không ai dám động đến dù chỉ là một cái móng tay, hôm nay thế nhưng lại bị lão gia đánh thành như vậy, không phải hắn nuôi họa hay sao, tay lại tăng thêm lực đánh.

Vương mụ mụ đang hăng say đánh, Kim lão gia suy yếu nói: “Ngươi, ngươi lại đây.” Kim đại gia mặc dù bị Vương mụ mụ đánh, nhưng lại không dám đánh trả, lúc này nghe thấy Kim lão gia gọi hắn, vội chạy đến trước mặt Kim lão gia, nhỏ giọng kêu vài tiếng Phụ thân, Kim lão gia vuốt đầu hắn, đứa con này, là đích tôn duy nhất của Kim gia, nhìn quanh bốn phía, Vương mụ mụ sẽ không đối xử tốt với hắn, Lục Khởi cũng không đáng tin cậy, con dâu kia, cũng đừng nói đến nữa, nhìn tới Kim Phúc, chỉ có Kim Phúc, còn có vài phần trung thành, nước mắt rơi xuống.

Những người khác thấy Kim lão gia như vậy, Vương mụ mụ nhớ tới Kim gia ngày xưa naó nhiệt, nay chỉ còn vài người, càng giương miệng khóc lớn lên, mặc ệ là thật tình hay giả ý, đều khóc kêu, nhất thời tiếng khóc rung trời, giống như nhà có tang sự.

Cửa Chiêu Dương điện bị người mạnh mẽ đẩy ra, một nữ tử xinh đẹp không để ý tới các cung nữ ngăn trở, đẩy ra cung nữ, xông thẳng vào nội thất: “Lục nương, người có biết hôm nay Thập Nhị lại phải hưu thê không?”

Người tới là Vương Như Nguyệt, ngồi sau thư án là Tạ Hoàng hậu, mi nháy nháy một chút, Cừu Phu nhân bên cạnh Tạ Hoàng hậu thấy Vương Như Nguyệt vô lễ như vậy, mới vừa mở miệng: “Tạ tứ phu nhân,.. ngươi…” Đã bị Tạ hoàng hậu đánh gãy: “Cừu phu nhân, người trong nhà tới tìm ta có việc, thỉnh phu nhân trước hãy đi xuống đi.”

Vương Như Nguyệt hôm nay ở nhà, nghe được Tạ thập nhị lang phải hưu thê, Vương tiểu thư bị hắn hưu, khóc sướt mướt chạy đến trong viện mình, cầu nàng hỗ trợ, Vương Như Nguyệt vội vàng phân phó bọn nha hoàn bảo vệ Vương tiểu thư, chính mình liền tiến cung, vì Vương tiểu thư cầu xin chiếu thư của Tạ hoàng hậu, ai ngờ Tạ hoàng hậu bất động như núi, nói với nàng: “Tứ phu nhân, đó là sự nhà Tạ gia, ta cũng chỉ là chi nữ.”

Vương Như Nguyệt bị Tạ hoàng hậu nói chặn cổ họng, cũng không ngồi xuống, mở miệng nói: “Lục nương, thê tử của Thập Nhị lang người cũng đã gặp qua, ta cùng nàng ở trong Trúc lý, thật sự hợp ý, sao hôm nay nàng bị hưu, người lại không nói một câu?” Tạ hoàng hậu lấy tay lật thư án xem xét, nhìn Vương Như Nguyệt, cười lạnh nói: “Miệng lưỡi thị phi, phạm thượng người, ngươi nghĩ người như vậy còn có thể ở lại Tạ gia?”

Vương Như Nguyệt bị Tạ hoàng hậu nói cho á khẩu không trả lời được, ngồi trên ghế thì thào nói: “Nhưng Vương môn có chi nữ…” Vương môn chi nữ, Tạ hoàng hậu nhìn chằm chằm Vương Như Nguyệt, gằn từng tiếng nói: “Họ Tư Không đã nói, Vương môn gia không có huynh muội kia, làm sao có vương môn chi nữ?”

Vương Như Nguyệt nhìn Tạ hoàng hậu, Vương môn không có huynh muội kia, sự tình sao lại biến thành như vậy? Tạ hoàng hậu vừa lật xem thư án, rồi giao thư án cho Vương Như Nguyệt: “Còn tưởng ta ngày thường vô sự hay sao, ngươi lật xem đi.” Nói xong đứng dậy, nói với cung nữ bên cạnh: “Chúng ta đi Dao Quang điện xem.” Vương Như Nguyệt nhìn thư án một cái, lại là nữ giới, hé ra khuôn mặt xấu hổ, chỉ đành đứng lên cung tiễn hoàng hậu.

Tạ hoàng hậu còn chưa tiến vào Dao Quang điện, chợt nghe trong điện truyền ra một trận thanh âm vui cười, cung nữ bên cạnh đã tán thưởng: “Lan Lăng công chúa và Thập Lục công chúa chỉ là biểu tỷ muội, nhưng so với tỷ muội ruột thịt còn thân thiết hơn” Thập Lục công chúa? Nghe cái tên này chẳng ra cái kiểu xưng hô gì cả, tạ hoàng hậu nhíu nhíu mày, lúc này lên cấp Phùng Viện một lễ sắc phong sao, bằng không xưng hô trong cung sẽ không tiện.

Tạ hoàng hậu chậm rãi đi vào trong điện, Lan Lăng công chúa cùng Phùng Viện đang ngoạn dùng sợi tơ thêu hoa cho túi thơm, đây là sở trường của Phùng Viện, nhiều kiểu đa dạng đều là Lan Lăng công chúa chưa thấy qua, Lan Lăng cũng ngoạn sợi tơ nhưng làm xấu lắm, sắc mặt Phùng Viện lúc này thoạt nhìn hồng thuận rất nhiều, miệng mỉm cười, nhưng không nói.

Tạ hoàng hậu thấy màn này, cười nói với Lan Lăng công chúa: “Ngươi thật là không biết thẹn thùng, loại này chơi đùa xấu lắm.” Lan Lăng công chúa quay đầu thấy Tạ hoàng hậu, cũng không hành lễ, tiến đến bên người Tạ hoàng hậu: “Tẩu tẩu (chị dâu), người không biết, Thập Lục tỷ tỷ rất khéo léo, không phải muội làm xấu, mà là muốn Thập Lục tỷ tỷ dạy cho muội a.”

Tạ Hoàng hậu ý bảo Phùng Viện các nàng cứ ngồi xuống, thấy Lan Lăng vừa ngồi ở vị trí trên xong, Tạ hoàng hậu nói: “Tốt lắm, sắp phải chọn Phò mã rồi sao còn làm nũng như vậy?”

Lan Lăng công chúa không khỏi đỏ mặt, cúi đầu, Tạ hoàng hậu thấy, yêu thương tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, Lan Lăng công chúa đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Tạ hoàng hậu: “Tẩu tẩu, muội thấy Tạ Tứ phu nhân nổi giận đùng đùng tiến cung, là ai không may chọc tới nàng vậy?”

Tạ hoàng hậu không dự đoán được Lan Lăng công chúa sẽ hỏi vấn đề này, bản năng liếc mắt nhìn Phùng Viện một cái, cười nói: “Không có gì, bất quá là Thập Nhị lang hưu thê, Tứ tẩu đến nói xin cho nàng ta.” Thê tử của Tạ Thập Nhị lang chẳng phải là Vương tiểu thư sao? Trong trí nhớ của Phùng Viện, đó là người luôn cao ngạo ngẩng đầu, chính mình thấy cô gái ấy, thế nhưng bị hưu?