Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu

Chương 15




Tiểu Viên uống trà, thấy Mộ Cúc đối với mình thi lễ, vội vàng đứng dậy cười nói: "Chút tài mọn, cũng không có giá trị gì, sao có thể nhận thi lễ lớn như vậy được." Mộ Cúc thấy Tiểu Viên hết sức khiêm tốn lễ độ, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, sao Kim gia kia chỉ là tiểu nông hộ, có một cô gái thủ nghệ tuyệt vời như thế không nói, đối đãi người còn hết sức lễ độ, thật sự kỳ lạ.

Phu nhân sau khi tham dự hôn lễ trở về, chỉ nói Kim tiểu thư kia cũng có dáng điệu, cử chỉ tri lễ, một câu nói khác cũng không có, nhìn theo hành động cử chỉ của nha đầu trước mắt này, dáng vẻ hào phóng, tiểu thư nhà mình cũng không bì kịp, nghĩ tới đây, không khỏi ngơ ngác nhìn Tiểu Viên, chẳng qua là không nói lời nào.

Tiểu Viên đem đống đồ Mộ Cúc ôm ra, tỉ mỉ xem xét, đang muốn nói chuyện với nàng, thấy Mộ Cúc chỉ nhìn mình, tò mò hỏi: "Sao vậy, trên mặt ta có vết bẩn sao?"

Mộ Cúc đằng hắng một tiếng, cười nói: "Chỉ là không biết bao giờ, mới có được tài nghệ như cô nương đây." Tiểu Viên phất qua những vải vóc kia, những thứ đồ này, đều là thượng hạng, xem ra phu nhân đối với Trần tiểu thư là thật sự thương yêu, nghe Mộ Cúc khen mình, mắt khép hờ: "Ta chỉ là biết cái mà mọi người đều biết, nhưng tiểu thư hiểu biết chữ nghĩa, ta cảm thấy không bằng."

Mộ Cúc nghe mấy câu này, không khỏi bắt đầu khen tiểu thư nhà mình , chỉ hận không thể đem tiểu thư nhà mình so sánh với thần tiên, dưới đất không ai sánh bằng, bên ngoài truyền đến thanh âm Trần tiểu thư: "Nha đầu nhà ngươi khá lắm, ở chỗ này mèo khen mèo dài đuôi , muốn truyền tới trong tai người ngoài, bị xem là không biết tự trọng khiêm nhường đấy."

Hướng Lan vén rèm lên, Trần tiểu thư đi vào, vừa đi vừa tự mình cởi áo choàng ra, Hướng Lan vội xông về phía trước một bước: "Tiểu thư, thấy ấm áp đã, rồi hãy cởi ra." Tiểu thư mặc kệ nàng, chẳng qua là vẫn cởi nói: "Đi đường một vòng lớn như vậy, rất nóng, sao ta có thể vẫn mặc cái này." Mộ Cúc vội rót ly trà nóng tới đây.

Trần tiểu thư nhận lấy, mắt nhìn mặt Tiểu Viên, cười nói: "Đêm qua muộn rồi, cũng không ngó kỹ, chỉ thấy là cô nương dáng dấp rất xinh đẹp, ai ngờ hôm nay tỉ mỉ nhìn, cùng người làm trong nhà không quá giống nhau." Vừa nói vừa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười nói: "Nhìn hành động cử chỉ, có chút giống Lan Lăng công chúa đấy."

Lan Lăng công chúa? Mình nhớ là không có tỷ muội nào nhận phong hào này? Thấy Tiểu Viên cau mày, Hướng Lan cười: "Lan Lăng công chúa là muội muội bệ hạ, xuất thân cao quý, tiểu thư ta cũng thế." Câu nói kế tiếp có chứa chút oán trách.

Tiểu Viên nghe lời này, nghĩ đến chính là em gái ruột của Thập Tứ ca ca, hiện thời Thập Tứ ca ca đã lên ngôi vị hoàng đế, nàng kia được phong làm công chúa cũng phải thôi, chẳng qua lời này không thể nói ra, thấp đầu, chỉ dùng việc thêu thùa may vá để che dấu.

Trần tiểu thư nói ra lời này, mình cảm thấy có chút không đúng, thấy Tiểu Viên còn đứng, bảo nàng ngồi xuống: "Ngươi đến là để làm việc thêu thùa, không phải tới phục vụ ta, đứng làm cái gì." Tiểu Viên cũng không từ chối, ngồi xuống, việc may vá trong tay cũng không dừng lại.

Trần tiểu thư nhìn một hồi, thấy Tiểu Viên châm tuyến như thoi đưa, chỉ trong chốc lát, ánh mắt uyên ương đã thêu hảo, ánh mắt kia sống động lung linh, chỉ sợ sẽ từ trên vải nhảy xuống, không khỏi thở dài nói: "Tiểu Viên, ngươi sao lại khéo léo như vậy, ta lấy bút vẽ hình, nhìn châm tuyến này của ngươi, liền không sánh bằng ngươi thêu."

Tay Tiểu Viên may vá vẫn như cũ không ngừng, cười nói: "Ta đây cũng chỉ là một chút tài nghệ, sao lại khéo tay hơn tiểu thư được, người cái gì cũng biết." Trần tiểu thư thấy Tiểu Viên lúc nói chuyện, một ty tuyến (sợi chỉ, sợi tơ) trong nháy mắt liền bị chia nhỏ thành mười hai sợi tơ bằng nhau, miệng kinh hãi cũng không khép lại được, nửa ngày mới nói: "Ta thường ngày đọc sách, nói phi tử Ngụy Văn Đế ngày trước, có thể ở bên trong màn, không cần ánh đèn, có thể chia hoàn các sợi tơ, còn tưởng là nói bậy, ai ngờ hôm nay gặp ngươi, động tác nhanh chóng như thế, nghĩ đến nói về nàng ấy cũng không sai.”

Tay Tiểu Viên châm tuyến có chút ngưng lại, còn tưởng là mình đang ở Kim gia, đem kim lấy xuống, ở trên da đầu mài mài, thấy kim trơn rồi, thừa dịp ngẩng đầu cười nói: "Người ấy được gọi là châm thần, nô tỳ chỉ là biết chút may vá, sao dám cùng nàng đánh đồng?"

Mộ Cúc thấy Tiểu Viên đem kim lên đầu mài mài, vội đưa cây kim mới cho nàng, Tiểu Viên nhận lấy, tiếp tục làm việc may vá. Trần tiểu thư nâng má nhìn hồi lâu, Hướng Lan lúc này đem một vật đưa cho Trần tiểu thư: "Tiểu thư của ta, Tiểu Viên cô nương là tới dạy người thiêu thùa may vá, sao người lại chỉ lo nói chuyện, chẳng lẽ còn không muốn học sao?"

Tiểu Viên thấy Trần tiểu thư mặc dù nhận lấy đồ thêu thùa, nhưng ngay cả kim cũng không luồn chỉ vào được, khó lắm mới luồn được chỉ vào, nhất châm đi xuống liền sai lệch, vội lấy tới, dạy nàng làm sao làm, Trần tiểu thư học hồi lâu, chấn nản nói: "Ta chỉ hay xem sách, chuyện trên đời chưa chắc có chuyện ta không biết, thế nào công phu châm tuyến này học lại khó khăn như vậy?"

Tiểu Viên đang muốn nói chuyện, bên ngoài truyền đến thanh âm nam tử: "Muội muội, sao lại ngồi ở đây cảm khái gì vậy?" Trần tiểu thư nghe thanh âm này, mắt lập tức sáng lên, ngồi thẳng lên: "Tam ca ca trở về sao?"

Một nam tử vén rèm lên, bước nhanh đi tới, lúc hắn đi vào, Tiểu Viên đang chuyên tâm thiêu thùa may vá, nghe Trần tiểu thư lời này so bình thường tăng thêm vui sướng, không khỏi ngẩng đầu lên, lại gặp gỡ ánh mắt một nam tử. Nam nhân này rất đẹp mắt, mày kiếm mắt sáng, mặc một bộ trường sam màu lam nhạt, trên eo đeo ngọc đái, mang theo chỉ một cái túi hương, túi thơm kia nhìn có chút quen mắt.

Tiểu Viên vẫn còn đang suy nghĩ thời điểm, Trần tiểu thư đã lôi kéo tay của hắn làm nũng: "Tam ca ca, người đi ra ngoài một chuyến, có mua cho ta vật gì tốt không vậy?"

Người tới sủng ái cười cười: "Ngươi a, chỉ muốn đồ tốt của ca ca, sang năm sẽ phải xuất giá rồi, còn tính trẻ con như vậy." Trần tiểu thư hì hì cười một tiếng: "Này ở nhà, còn quy củ như vậy làm gì, ngươi nghĩ xem, chờ ta gả đi rồi, ngươi có muốn để cho ta làm nũng, cũng không được."

Nam tử nghe lời nói của Trần tiểu thư, ha ha cười ra tiếng, ánh mắt lại tùy ý liếc nhìn một nơi khác, Trần tiểu thư thấy, vội đối với nam tử kia nói: "Ca ca, đây là người dạy thêu thùa mẫu thân tìm cho ta, nàng có công phu châm tuyến tuyệt diệu nha." Nói xong đối với hắn hất cằm lên: "Ngươi còn nói túi thơm này của ngươi, trên đời không có ai có thể làm tốt hơn, Tiểu Viên có thể làm tốt hơn nhiều."

Nam tử nghe lời này, tay không tự giác chạm vào túi thơm bên hông, trong mắt thoáng qua vẻ cô đơn, ngay sau đó lại cười, đối với Trần tiểu thư: "Ngày khác ngươi làm cho ta một chiếc, ta liền phục ngươi." Lúc này Hướng Lan dâng trà lên, thấy Tiểu Viên đứng ngốc ở đó, không biết hành lễ thế nào, tiến lên đem mâm trà để xuống, thi lễ nói: "Tam gia uống trà."

Đối với Tiểu Viên nói: "Tiểu Viên, đây là Tam gia." Tiểu Viên vội vàng hành lễ: "Nô tỳ gặp qua Trần Tam gia." Trần tiểu thư vỗ vỗ cái trán: "Tiểu Viên, đây là đang trong phòng ta, không cần thi lễ phức tạp, chỉ cần gọi một tiếng Tam gia là tốt rồi." Ai dám chỉ gọi một tiếng Tam gia chứ. Trên mặt Trần Tam gia có nét cười, hết sức ôn hòa, chẳng qua là loại này ôn hòa, lại làm cho người ta không dám thân cận, nghe được lời này của Trần tiểu thư, cười nói: "Tú nương, ngươi theo muội muội ta là tốt rồi, nàng từ trước không thường giữ quy củ, chẳng qua là ra khỏi cửa phòng này, lại không thể làm càn như vậy."

Tiểu Viên nghe mấy câu nói phía sau, mơ hồ có ý cảnh cáo, vội đáp vâng, Trần Ngang nói chuyện nhiều, liền đối với Trần tiểu thư nói: "Mau tới nhìn một chút ta mua cho ngươi cái gì." Trần tiểu thư còn có chút tính tình trẻ con, hưng phấn gật đầu liên tục, đi theo hắn đi.

Mộ Cúc chờ bọn hắn đi, mới ngồi xuống nói: "Tam gia và tiểu thư cùng một mẹ, ngày thường rất tốt với nhau." Rồi nói chuyện tình của Trần Ngang. Mộ Cúc chỉ cho là nói chuyện phiếm, Tiểu Viên lại lắng nghe rất chăm chú, thì ra là Trần Ngang cũng là con vợ cả, hiện thời lại được Thánh thượng coi trọng, lúc nào cũng bôn ba bên ngoài.

Nghe thấy hắn được Thánh thượng coi trọng, lòng Tiểu Viên bùm bùm nhảy rất nhanh, lại không biết hắn có thể giúp mình hay không, để cho mình đi gặp Thập Tứ ca ca.

Tiểu Viên thầm nghĩ, Mộ Cúc nói một hồi, miệng khô rồi, uống hai hớp trà, đột nhiên hỏi: "Tiểu Viên, thế nào uyên ương này, lại không dùng tơ hồng?" Tiểu Viên vội nhìn xuống, mình lại dùng tơ màu xanh biếc thêu thân thể uyên ương, chất vải này vô cùng nhẵn mềm, nếu gỡ ra chỉ đã thêu, càng không dễ nhìn.

Nghĩ ngợi một hồi, Tiểu Viên đổi chỉ, đối với Mộ Cúc cười nói: "Uyên ương này màu xanh biếc, thân thể sẽ nhìn đẹp hơn." Vừa nói liền thêu tiếp, Mộ Cúc có chút nghi ngờ, chỉ là thấy Tiểu Viên nói nghiêm chỉnh, cũng chỉ cười cười, thật may là Tiểu Viên thêu tơ xanh biếc không nhiều lắm, nàng lại dùng tơ hồng thêu, đã đem màu xanh biếc bên kia trộn lẫn một đoạn, cũng nhìn không ra khác thường .

Đến Trần gia mấy ngày, ban ngày Tiểu Viên ở trong khuê phòng trần tiểu thư, buổi chiều trở về chỗ Ngô mụ. Trần gia trong ngoài rõ ràng, Tiểu Viên lại không phải ra cửa, lại càng không nhìn thấy Trần Ngang, trong lòng gấp gáp, nhưng cũng không dám nói ra, an tâm làm công việc mà thôi.

Trần tiểu thư đối với nàng rất tốt, bọn Hướng Lan cũng không khi dễ người, buổi chiều Ngô mụ thường cùng nàng nói chút việc nhà, Tiểu Viên thấy Trâm Nhi sang năm sẽ xuất giá, rảnh rỗi dạy cho Trâm Nhi vài thủ pháp châm tuyến. Trâm Nhi rất thông minh, chỉ cần dạy mấy lần, liền làm rất tốt, Ngô mụ thấy nữ nhi may vá so ban đầu tinh tiến nhiều, càng là đối với Tiểu Viên hảo.

Bất giác đã qua hai tháng, Tiểu Viên mặc dù không thấy Trần Ngang, nhưng cũng nghĩ tới, ở chỗ này càng lâu, cơ hội nhìn thấy vẫn có, thì càng thêm an tâm, trừ làm việc thêu thùa vài đồ, cũng dạy Hướng Lan Mộ Cúc may vá. Trần tiểu thư tuy không nói ra, nàng đối với thêu thùa, thật sự là không có hứng thú, mới vừa cầm kim lên, liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Tiểu Viên cũng có chút nghi ngờ, thời gian dài, tự nhiên biết nguyên do, thì ra là Chu phu nhân thấy Trần tiểu thư lúc nhỏ, chỉ thích đi học viết chữ, làm thơ vẽ tranh, giống mình mười phần. Chu phu nhân tuy có hai đứa con trai, nhi tử không thể thân cận bằng nữ nhi được, khó tránh khỏi phóng túng chiều chuộng, hận không thể đem tất cả truyền thụ cho nàng, Trần tiểu thư cũng không cô phụ kỳ vọng của Chu phu nhân, đến mười lăm tuổi, tài danh vang dội, hôn sự đã định tốt lắm, đều là ngang hàng đại tộc, nữ hài đã đính hôn, theo quy củ Giang Đông, cũng muốn tự tay mình chuẩn bị chút việc thêu thùa, làm bộ quần áo cho phu quân tương lai.

Đến thời điểm này, Chu phu nhân mới phát hiện nữ nhi này, mọi thứ đều tốt, chính là nàng lại không biết thêu thùa may vá, là khuyết điểm của Chu phu nhân, ngày đó Trần phủ không có xoi mói bắt bẻ chuyện đó, Chu phu nhân xuất giá cho phu quân, việc thêu thùa đều là nha hoàn thay mặt làm. Chu phu nhân cũng liền nghĩ, thân gia (thông gia) nơi đó, cũng sẽ không bắt bẻ chuyện này.

Ai ngờ thân gia phu nhân lại nói, nữ nhi nhà này, tốt thì tất nhiên tốt, chẳng qua là nữ nhi nhà này quần áo cũng sẽ không làm, nói ra sẽ thành chuyện cười, nhất định Trần tiểu thư phải tự mình làm, nha hoàn không thể thay mặt làm.

Chu phu nhân nghe lời này, mặc dù cảm thấy thân gia phu nhân quản quá nhiều, nhưng cũng không dám thất lễ, vì nữ nhi ngày sau gả vào nhà chồng suy nghĩ, cần phải tìm người dạy nữ nhi may vá. Dầu gì bộ quần áo cho cô gia phải do Trần tiểu thư làm mới phải, về phần sau khi gả đi vào, khi đó người làm thêu thùa cũng nhiều, nên cũng không quản.

Thân gia là từ phía Nam mà đến, yêu thích châm tuyến Lạc Kinh, tay nghề ở Giang Đông lại không tốt, chuyện này rất cấp bách, đi đâu tìm tú nương Lạc Kinh có châm tuyến tuyệt diêu đây, hay là đi Kim gia, Chu phu nhân ngày đó tỉ mỉ để ý, lại hỏi qua Ngô mụ, biết đây là do người Lạc Kinh thêu thùa, còn sợ không ổn, lại cho người đi nghe ngóng, thật ra là một nữ tử tới từ Lạc Kinh, Chu phu nhân lúc này mới nhẹ nhõm, tới Kim gia xin mượn Tiểu Viên.