Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 87




Edit: Chung Minh

Beta: Wall

Sở Nhứ nhi sửng sốt một chút, nàng gầy, người cũng tiều tụy.

“Nương tử!”

Vừa hô to một tiếng, Sở Nhứ Nhi nhìn nàng đã chạy về phía bản thân, lúc này mới định thần lại, xoay người đi vào trong phòng, vốn định phơi nắng, không nghĩ tới đi ra phơi nắng lại gặp nàng.

“Nương tử, chờ ta một chút!”

Hà Chính Khiêm gọi nương tử, khiến cho gia đinh đầu óc choáng váng, sao lại gọi nương tử, chẳng lẽ người này không đến xem bệnh?

Sở Nhứ nhi nhanh chân quay về sương phòng, đóng cửa lại, tâm tư rối bời, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

“Nương tử, là ta.”

“Ta sai rồi, ngươi mở cửa ra, nghe ta nói.”

“Nhứ Nhi, ngươi không gặp A Khiêm sao?”

Hà Chính Khiêm ở ngoài cửa cũng đau khổ một bên nước mũi một bên nước mắt, bất quá nàng còn chưa đau buồn được bao lâu, liền bị hai người bên cạnh lôi dậy.

“Ngươi còn có mặt mũi tới! Đem người này mang ra ngoài cho ta!” Thanh âm tức giận của Sở Huyền Đông vang lên bên tai “Nữ nhi của ta tốt như vậy, ủy khuất cắm trên đống phân trâu như ngươi, ngươi dĩ nhiên còn không biết quý trọng! Lão phu thực sự là mắt bị mù!”

“Nhạc phụ, ta sai rồi, ngươi đánh ta mắng ta đều được, nhưng mà đừng đuổi ta đi!” Hai tay Hà Chính Khiêm nắm chặt cửa vào, móng tay bị gỗ đâm vào chảy máu cũng không buông tay.

Cảnh Dương cùng Sở Thương ra ngoài đi chợ, bước chân vừa mới bước tiến vào đại viện, thì thấy mốt màn như thế.

Ngực Cảnh Dương lộp bộp một tiếng, vừa định đưa tay ra giữ chặt nàng, nhưng người này đã nhanh chóng vượt lên phía trước “Sở thương!”

“Bất thị oan gia bất tụ đầu (*), chúng ta rốt cuộc lại gặp gỡ! Hôm nay ta cần phải thay Nhứ Nhi giáo huấn ngươi một chút!” Lời Sở Thương còn chưa dứt, kéo thân thể của nàng qua, một quyền liền đánh xuống.

*ko phải oan gia thì ko gặp nhau

Hà Chính Khiêm cúi mặt xuống, thân thể ngoài dự liệu, tay đỡ cũng không đỡ, tùy ý một quyền này đánh trúng bản thân.

Cảnh Dương đi theo phía sau Sở Thương, tay vẫn dắt nàng, nhưng người này dường như ăn thuốc tăng lực, đột nhiên trở nên lực lớn không gì sánh được, gỡ thế nào cũng gỡ không được.

“Biểu ca!” Cửa phòng mạnh mẽ mở ra, người ở bên trong lao ra liền nhào tới trên người Hà Chính Khiêm, bảo vệ nàng “Đừng đánh.”

“Ngươi!” Nắm tay Sở Thương dừng ở giữa không trung “Tên này phạm nhiều tội với ngươi, bây giờ còn bảo vệ nàng nàng, ngươi có nhớ hay không!”

Sở Nhứ Nhi lắc đầu, cũng không nói, chỉ là chăm chú bảo vệ Hà Chính Khiêm ở sau người, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Đừng khóc, đừng khóc.” Giọng Hà Chính Khiêm có chút run, tuy rằng Sở Thương không có tập võ qua, nhưng lực trên tay cũng không nhỏ, mấy quyền đánh xuống, cũng đánh nàng đến hồ đồ.

“Hừ.” Cảnh Dương một vỗ nhẹ tay nàng”Ta thực sự là xem thường ngươi, lúc này dĩ nhiên lại học đánh người?” Cảnh Dương tức giận cắn chặt răng, tiến lên véo cánh tay Sở Thương một cái “Có cái gì muốn nói, ngươi không thể nói được a, cần gì phải động thủ! Ngươi xem đánh người ta thành cái dạng gì!” Tốt xấu gì cũng là phu quân Nhứ Nhi.

“Đau không?” Lúc này nước mắt Sở Nhứ Nhi ngừng rơi, bộ dáng cô đơn, xoa nhẹ chỗ bầm trên khóe mắt Hà Chính Khiêm.

“Không đau, tê!” Hà Chính Khiêm chịu đựng đau đớn “Nương tử, ngươi đừng tức giận được không.”

Tay Sở Nhứ Nhi dừng động tác, nghiêng thân qua chỗ khác “Ngươi vừa nãy nên tránh một chút.”

“Ta không tránh, ta đáng bị đánh.”

Sở Nhứ Nhi không nói chuyện, chỉ thở dài một hơi, làm tim Hà Chính Khiêm run lên, lập tức cầm tay nàng, giọng nức nở nói: “Nương tử, ngươi đừng lạnh lùng với ta như thế, trong lòng ta rất khó chịu, ta biết sai rồi, ngươi nghìn vạn lần đừng rời xa ta, mấy ngày này ngươi không ở nhà, ta cũng muốn đi chết cho xong.”

Sở Nhứ Nhi mặt không đổi sắc rút bàn tay đang bị nàng nắm, hé miệng nói: “Đừng động tí là nói chết, ta ly khai mấy ngày này, không phải ngươi cũng sống tốt sao, trên đời này không có ai rời xa nhau mà không thể sống.”

Hà Chính Khiêm một tay ôm Sở Nhứ Nhi vào trong ngực “Ta không cho phép ngươi nói như vậy! Không có ngươi, ta sẽ không sống được! Trước đây đều là ta không tốt, ta hỗn đản, nhưng ngươi tin tưởng ta, từ sau khi có ngươi, ta cũng không có tâm tư khác, tâm tâm niệm niệm tất cả đều là ngươi!”

Sở Nhứ Nhi không thoát được cánh tay của nàng, chỉ có thể tùy ý nàng ôm, không lâu sau liền cảm giác người này hơi run, nàng khóc.

“Nương tử, ngươi đừng bỏ ta.”

Nhẹ nhàng thở dài, đúng là tâm vẫn còn.....

“Đừng khóc.” Bàn tay nhẹ vỗ về sau gáy người này.

Tại một gian phòng khác, Cảnh Dương tức giận ngồi ở ghế trên, đưa lưng về phía Sở Thương.

“Nương tử, ngươi đừng tức giận.”

“Không phải do ta sốt ruột, lúc hoảng lên thì quên hết tất cả sao.”

“Ngươi sốt ruột cũng không thể đánh người a, đánh có khả năng giải quyết vấn đề gì, nếu như ngươi đánh chết nàng, đau khổ không phải là Nhứ nhi sao.” Cảnh Dương đối với việc này đầy sốt ruột, chỉ bằng cách nàng bảo vệ Hà Chính Khiêm trong lòng, là có thể nói rõ tất cả.

Lại xoay người nhìn về phía Sở Thương “Lần sau nghìn vạn lần không thể lỗ mãng như vậy, nếu như vừa nãy Hà Chính Khiêm cũng động thủ, ngươi có khả năng đánh thắng được nàng sao?”

Sở Thương bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng ngoác tới mang tai, ngồi xổm xuống, bế Cảnh Dương lên, cười nói: “Hóa ra nương tử quan tâm ta a.”

“Bớt ảo tưởng.”

Cảnh Dương tức giận chọt chọt gáy nàng, ngay sau đó lấy tay che miệng ngáp.

“Sao lại mệt nhọc? Còn chưa đến trưa mà.”

“Ta cũng không biết mấy ngày nay là chuyện gì xảy ra, luôn muốn ngủ, ban ngày cũng không có tinh thần, rất mệt.”

Sở Thương đứng dậy ôm Cảnh Dương tới bên giường, miệng còn không ngừng lẩm bẩm, hình như là tính toán lại thời gian, lại đặt ngón tay lên trên cổ tay Cảnh Dương.

“Nương tử ~” Đột nhiên giọng Sở Thương run lên lợi hại.

“Làm sao vậy?” Cảnh Dương nhìn nàng, trong lòng cả kinh, không phải là bị bệnh nặng chứ?

Sở Thương vừa khóc vừa cười ôm lấy nương tử nhà mình “Ngươi là một tiểu ngu ngốc.” Tay đặt lên bụng Cảnh Dương, ngẩng đầu nói: “Ở đây, có con của chúng ta!”

“Có?” Cảnh Dương cũng bất ngờ, nhìn theo tay Sơ Thương, hạnh phúc đột nhiên tới quá nhanh, nhượng nàng có chút không chống đỡ được, cả người đều ở trạng thái ngu ngốc, một lát sau, mới phản ứng, trên mặt cũng là đầy nước mắt.

“Ta đã làm cha!! Ta đã làm cha!!” Sở Thương hô to đứng lên, ở trong phòng nhảy nhót lung tung.

“Có choáng váng hay không, lớn tiếng như vậy làm gì, sợ không ai nghe thấy sao.” Cảnh Dương ngoài miệng oán trách, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.

“Cho mọi người nghe thì làm sao, đây là việc vui của cả thiên hạ, ta còn sợ người khác không biết đấy!” Sở Thương lại đi tới bên người Cảnh Dương, ôm lấy nàng, đầu ghé vào trên bụng của nàng “Hài nhi, ta là cha ngươi.”

“Hiện tại nàng không thể nghe thấy.” Cảnh Dương nhẹ nhàng véo tai nàng.

“Nghe thấy, sao lại nghe không thấy, hài nhi của chúng ta khẳng định là thông minh nhất!”

Cảnh Dương không thèm nói lại, chỉ nghe nàng nói, khóe miệng hơi cong lên đã nói hết tất cả, tại thời điểm các nàng trở thành phụ mẫu cảm thấy rất vui sướng.

Thời gian dùng ngọ thiện, Hà Chính Khiêm ngồi bên cạnh Sở Nhứ Nhi, ánh mắt Sở Huyền Đông lạnh lùng muốn làm da đầu nàng tê dại, bất quá vì nương tử còn sợ cái gì, chỉ cần nàng hồi tâm chuyển ý, cái gì cũng không quan trọng.

Cảnh Dương được Sở Thương đỡ đi ra, việc này trông rất khác thường a “Nhìn bậc thềm dưới chân, chậm một chút.”

“Được rồi, đừng có khoa trương như vậy.” Cảnh Dương thật sự là nhịn không được trắng mắt liếc nàng, có phải người này khẩn trương quá mức hay không, từ nãy đến giờ cũng không buông cánh tay của mình.

“Hiện tại ngươi là người có thai, nên chú ý.”

Thật vất vả đi tới nhà ăn ngồi xuống, Sở Thương nhìn mọi người đang ngồi, trước hết hắng giọng một cái, mặt hồng nhuận tuyên bố: “Ta có một chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố một chút, Cảnh Dương nàng có thai.”

“Thảo nào biểu ca khẩn trương như thế, thực sự là phải chúc mừng biểu tẩu.” Sở Nhứ Nhi là thật tâm vì nàng vui vẻ, lần trước ở trong phòng, Cảnh Dương cùng nàng nói cũng không biết lúc nào thì hoài thai, không nghĩ tới hiện tại có.

“Nàng khẩn trương vô cùng, kỳ thực cũng không là việc gì lớn.” Cảnh Dương cười, quay đầu lại nhìn phu quân nhà mình.

Vừa nói đến cái này, Hà Chính Khiêm liền có chút ngồi không yên, quay đầu nhìn Sở Nhứ Nhi, dược kia các nàng cũng đã thử qua, như vậy xem ra có thể Nhứ nhi cũng có hay không?

Sở Nhứ Nhi đương nhiên phát hiện ánh mắt người này, bất quá nàng không dám nhìn.

Sau khi ăn xong Hà Chính Khiêm lại hấp tấp đi theo phía sau Sở Nhứ Nhi.

“Theo ta làm cái gì?” Sở Nhứ Nhi đứng ở cửa sương phòng chặn nàng.

Hà Chính Khiêm dừng một chút nhìn cửa phòng “Ta, ta muốn về phòng a.”

“Phòng trong nhà có nhiều rất, ngươi muốn ở gian nào, tự đi gọi hạ nhân thu xếp.”

“Ta không!” Cúi thấp đầu, sợ hãi rụt rè nói “Ta không ở chỗ khác, nương tử ở đâu, ta ở đó.” Nói xong cũng không để ý Sở Nhứ Nhi, kéo cánh tay nương tử nhà mình mà đẩy cửa tiến vào.

“Tên này, da mặt thế nào lại dày như vậy!” Sở Nhứ Nhi oán hận nhìn nàng, sớm biết có hôm nay, hà tất lúc trước làm như vậy!

Hà Chính Khiêm có thể đi vào cửa phòng đã may lắm rồi, ngực cũng không dám hi vọng cái khác xa vời, bình tĩnh đứng ở bên cạnh bàn tròn “Ta không quấy rối ngươi, đứng ngay đây thôi, ngươi đừng đuổi ta đi ra ngoài, nếu không gặp ngươi, lòng ta bất an.”

Sở Nhứ Nhi mặc kệ “Tùy ngươi.” Nện bước vào phòng.

Hà Chính Khiêm cũng nói được thì làm được, nói đứng thì đứng, chỉ là thỉnh thoảng nhìn vào buồng trong vài lần, mũi đau xót, nàng đã nhiều ngày không ôm nương tử nhà mình đi ngủ.

Sở Nhứ Nhi cùng Cảnh Dương như nhau, từ khi có thai, mỗi ngày ngủ cũng là ngủ không đủ, vốn định là ở trên giường ngồi một hồi, không ngờ vừa kề đầu vào gối thì cơn buồn ngủ lại ập đến, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.

Hà Chính Khiêm loáng thoáng nghe bên trong có thanh âm truyền ra, hơn nữa hình như là đang kêu mình, vô ý thức chạy ào vào buồng trong.

Đây là nằm mơ? Hà Chính Khiêm nhìn người còn đang ngủ say trên giường, lại gần hơn một chút, trong lòng giống như là bị ai hung hăng đâm một đao, này tất cả đều do bản thân, rõ ràng đã có gia thất, lại đi quản việc ở thanh lâu, làm hại hiện tại đến nương tử cũng không thể thân cận, Hà Chính Khiêm hối hận ruột đều muốn đứt.

“Là ta không tốt, đều do ta.” Trong mắt Hà Chính Khiêm tất cả đều tràn ngập đau lòng, ngón tay nhẹ nhàng xoa vuốt giữa chân mày Sở Nhứ Nhi “Cho ta một cơ hội nữa, ta bảo đảm về sau sẽ không khiến ngươi tức giận khổ sở.”

Chân mày Sở Nhứ Nhi vốn đang nhíu chặt chậm rãi dãn ra, như là cảm thụ được khí tức khiến bản thân an tâm, thân thể trở mình một cái, đã ôm chặt Hà Chính Khiêm vào trong lòng mình, khóe miệng cũng hơi hơi nhếch lên.