Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 35: Nụ hôn đầu




Editor: Chuột Christance

Beta: Wall

======================================

“Ngươi muốn làm gì?” Cảnh Dương thấy thân thể của Liễu Không đột nhiên gượng dậy, còn kéo tay của mình qua, nhất thời không hiểu được hỏi.

Hơn nữa người của Liễu Không đều dựa vào người của Cảnh Dương, vươn hai ngón tay của mình cầm lấy cổ tay của Cảnh Dương nói:

“Đừng nhúc nhích, để ta xem mạch cho ngươi! Hôm nay ngươi có uống thuốc không?”

Lúc này Cảnh Dương mới chợt hiểu, hóa ra hắn vẫn đến nhớ sức khỏe của mình. một dòng nước ấm từ ngực xong thẳng lên mắt, tất cả đều hóa thành một giọt nước mắt.

“Ngươi thực sự là oan gia của ta! Kiếp trước, rốt cuộc ta đã thiếu ngươi bao nhiêu? Đến kiếp này, ngươi muốn bắt ta trả nợ thế nào mới đủ?” Cảnh Dương thự sự là hận người trước mắt, bản thân bị thương đã muốn thành như vậy mà còn đi bắt mạch cho nàng?

“Sao ngươi lại khóc?” Liễu Không quay đầu lại hỏi Cảnh Dương, đột nhiên che ngực mình “Ai nha” Một tiếng.

“Ngươi làm sao vậy?” Cảnh Dương thấy Liễu Không như vậy đều sợ đến môi trắng bệch, nghĩ vết thương của Liễu Không lại bị động đến nên lo lắng nói: “Ngươi ở đây chờ ta, ta đi gọi người đến!”

“Không cần gọi người tới, ta không sao!” Liễu Không kéo tay Cảnh Dương lại, khẽ vuốt ngón tay mảnh khảnh của nàng “Ngươi lấy cho ta một chén nước là tốt rồi, ta có hơi khát!”

Cảnh Dương vẫn còn lo lắng nhìn Liễu Không hỏi lại:

“Ngươi thực sự không cần gọi người đến sao?”

Liễu Không nghe vậy chỉ mỉm cười, lắc lắc đầu trả lời: “Thật sự không cần!”

“Vậy để ta đi lấy nước cho ngươi uống, nếu có gì khó chịu trong người phải nói cho ta biết, nghìn vạn lần đừng cố chống đỡ!” Dứt lời, Cảnh Dương đỡ lấy Liễu Không, chèn gối đầu vào sau lưng nàng, để nàng dựa vào.

“Sao không uống nhiều một chút?”

Liễu Không cũng không phải thực sự khó chiu, cũng không muốn uống nước. Nàng chỉ nhìn thấy Cảnh Dương khóc, không biết nên làm cái gì mà thôi! Uống được hai ngụm xong liền quay đầu đi, không uống nữa.

“Có khó chịu ở đâu không?” Cảnh Dương là lần đầu tiên giúp người ta uống nước, nước đều tràn xuống cổ Liễu Không.

“Đây là cái gì?” Liễu Không vươn tay vuốt khẽ vệt hồng bên cạnh nơi khóe môi của Cảnh Dương.

Cảnh Dương thấy được trên tay Liễu Không là một vệt hồng, đầu tiên là sửng sốt sau đó thì nghiêng đầu, không nhìn tới Liễu Không nói: “Là yên chi, tô quá vội nên như vậy...”

“Yên chi?” Liễu Không ngơ ngác nhìn ngón tay vươn chút vệt hồng, càng xem càng thấy đẹp đẽ thơm ngon, vô thức đưa vào miệng mình.

Hành động si si ngốc ngốc của Liễu Không nhất thời làm mặt Cảnh Dương đỏ bừng, nàng nhìn Liễu Không mắng:

“Đăng đồ tử*!”

*đăng đồ tử dùng để chỉ những người háo sắc, dê xồm, không đứng đắng, bla bla...

Bất quá Liễu Không ngược lại không hiểu gì, chỉ hứng thú ngậm trong miệng, thỉnh thoảng còn phát ra một chút âm thanh.

“Ngươi đủ chưa!” Âm thanh này, làm Cảnh Dương không có biện pháp không thèm để ý nữa “Yên chi của nữ nhi, ngươi ăn làm cái quỷ gì a!” Mắt hạnh trợn tròn, e thẹn không ngớt.

Lúc này Liễu Không mới hậm hực rút tay từ trong miệng ra, rụt cổ nhìn ngón tay bị mình ngậm đến lấp lánh, vệt hồng trên đó đã biến mất.

Giương mắt nhìn đôi mắt của Cảnh Dương, Liễu Không có chút đần độn nói:

“Thơm!” Chỉ một chữ cũng đủ bộc lộ bản tính của Liễu Không --- sắc a!

Cảnh Dương cắn môi vươn ngón tay của mình búng vào trán Liễu Không “Thơm cái gì mà thơm? Cũng không biết ngươi từ đâu học mấy chuyện hồ đồ này!”

Càng ở chung lâu, Liễu Không lại càng làm càn đối với Cảnh Dương, cũng nắm được tính tình của nàng, biết nàng không phải thật sự tức giận, chỉ khi nào xấu hổ mới như vậy! Đưa tay lau nước bọt vào chăn, Liễu Không vui vẻ đưa mặt đến trước mặt Cảnh Dương, không biết xấu hổ nói: “Thơm thật mà, vị hoa hồng nhàn nhạt, nhưng mà...” Liễu Không dừng một chút, liếm liếm môi cả nửa ngày cũng không hé răng.

“Nhưng mà cái gì?” Cảnh Dương nhìn mặt củ nang, nghĩ người này lúc nào cũng biết thừa nước đục thả câu.

Thần sắc Liễu Không nghiêm túc, lại trộm nhìn Cảnh Dương vài lần, hằn giọng một chút mới nói: “Không thơm bằng ngươi!”

“Ngươi một chút cũng không đúng đắn! Bị thương thành như vậy mà còn chọc ghẹo ta! Ta xem đánh ngươi thêm vài chưởng cũng không quá đáng!” Cảnh Dương thẹn quá hóa giận, thật sự giơ cánh tay lên muốn đánh Liễu Không.

“Ta vẫn còn đau mà!” Đôi mắt Liễu không mở to vụt sáng, làm ra bộ dáng thực sự đáng thương.

Cảnh Dương trước giờ rất nhẹ dạ, Liễu Không vừa nói đau, cái gì nàng cũng quên hết.

“Đã kêu ngươi đừng lộn xộn, có phải đụng trúng ngực rồi không?”

Liễu Không thấy Cảnh Dương ôn nhu với mình liền thuận thế đem tay đang giơ lên của nàng nắm trong lòng bàn tay mình.

“Thời gian ngươi không đến, ta thực sự rất đau! Ngươi vừa đến, ta lập tức tốt hơn phân nửa. Nếu bây giờ ngươi hôn ta, ta lập tức sẽ khỏi hẳn.”

Cảnh Dương: “Ngươi....”

“Ta nói thật, không hề nói đùa! Ta nghĩ đến những ngày tháng sau này có ngươi bên cạnh, đừng nói là bị thương, cho dù muốn Liễu Không ta nhảy vào hố lửa ta cũng cam lòng”

“Ai kêu ngươi nhảy vào hố lửa? Suốt ngày chỉ biết nói linh tinh!” Cảnh Dương mới trách cứ Liễu Không chưa được hai câu thì lại mềm lòng nói thêm: “Sau này cùng một chỗ. Chúng ta, ai cũng sẽ không rời xa đối phương!”

“Ngươi nói thật?” Trong lòng Liễu Không đều hạnh phúc đến nở hoa, liền ôm lấy thân thể Cảnh Dương, nhất thời quên đi vết thương trên ngươi vẫn còn chưa hết, ngực mới vừa bị ép chặt liền xông đến một trận đau nhức.

“Khụ.. khụ... khụ!”

“Ngươi xem ngươi đi, bị thương mà còn như vậy!” Cảnh Dương vội vàng rời khỏi cái ôm của Liễu Không, giúp nàng thuận khí “Ngươi nói đi, là ngươi như vậy là cố ý làm ta lo lắng phải không?”

“Ta là đang vui vẻ... Khụ... khụ, đừng lo lắng, ngươi đừng vỗ nữa!” Liễu Không cầm lấy cánh tay Cảnh Dương “Ngươi đến ngồi trước mặt ta, ta muốn nhìn ngươi thật kỹ!”

Tuy rằng một tay Cảnh Dương bị Liễu Không kéo nhưng tay kia của Cảnh Dương cũng không yên lại vỗ vỗ lưng Liễu Không, vừa vỗ vừa truyền nội lực cho nàng, đến khi không nghe tiếng ho khan của nàng mới quay đầu lại nhìn.

Bởi vì Cảnh Dương vừa truyền nội lực cho nàng, sắc mặt của Liễu Không xem ra đã tốt hơn trước rất nhiều!

Trong ánh mắt hàm chứa ý cười, khóe miệng nhịn không được cong lên, Liễu Không dùng lòng bàn tay đặt lên mặt Cảnh Dương nhẹ nhàng xoa lấy “Tại sao ngươi lại đẹp như vậy?!”

Lần này Cảnh Dương không né tránh Liễu Không, cũng không xấu hổ. Ngược lại, là lần đầu tiên Cảnh Dương cọ cọ lại lòng tay của Liễu Không dịu dàng nói: “Ngươi thích là tốt rồi!”

Bàn tay của Liễu Không bị khuôn mặt trơn mềm của Cảnh Dương cọ vào có chút ngứa ngáy, cánh tay cũng có chút run rẩy, trong hô hấp lẫn lộn vài phần vội vàng xao động.

“Ta, ta...”

Cảnh Dương có chút khó hiểu vì sao Liễu Không lại như vậy, chỉ cần mỗi lần bản thân chủ động, nàng và Liễu Không sẽ trở thành dạng này. Đôi mắt Liễu Không nhìn nàng có chút mê ly, Cảnh Dương không ngừng đưa mặt đến gần Liễu Không.

Lúc này đây, Liễu Không như quên hết tất cả, đôi mắt chỉ chăm chú vào đôi môi đầy mê hoặc của Cảnh Dương. Không biết từ lúc nào, Liễu Không đối với việc hôn Cảnh Dương đã không muốn chỉ dừng lại ở những nơi như mặt, trán mà nàng còn muốn hôn lên những chỗ khác! Bất quá nàng sợ sẽ làm Cảnh Dưởng hoảng sợ nên cho dù có muốn, Liễu Không cũng chưa từng dám làm cái gì quá phận. Thế nhưng với tình cảnh bây giờ, Cảnh Dương chắc hẳn sẽ nguyện ý cho Liễu Không hôn nàng đi? Nếu không phải cũng sẽ không thuận theo tâm ý của mình như vậy.

Cảnh Dương có chút oán trách nhìn Liễu Không, bản thân mình đã biểu hiện rõ ràng như thế mà cái người này làm sao vẫn không hiểu được ý tứ của mình? Muốn mình phải chủ động làm chuyện ngượng ngùng đó sao?

“Ực” một tiếng, Liễu Không ngây ngẩn cả ngươi, vừa rồi là thanh âm của mình sao? Ai nha! Tại sao lại như vậy đây? Trong lòng khẽ mắng thầm chính mình “Ngươi đúng là đồ háo sắc, trước mặt Cảnh Dương lại hành động như vậy!”

“Phốc ~~!” Cảnh Dương thấy Liễu Không như vậy nhịn không được liền cười thành tiếng, không ngờ người này cũng có lúc xấu hổ như vậy! Thấy thế, Cảnh Dương rất hứng thú mà trêu chọc Liễu Không: “Ngươi làm sao vậy?”

Liễu Không cuối đầu xuống, đỏ mặt tía tai, mất hứng ngồi trên giường, không nói chuyện.

Lại một trận tiếng cười như chuông bạc của Cảnh Dương vang lên.

Nghe tiếng cười này, Liễu Không cũng không dám ngẩng đầu lên, lúc này nàng thật sự chỉ muốn chôn đầu ở nơi nào đó, khuôn mặt khổ sở, sợ là sau này Cảnh Dương sẽ nghĩ nàng chính là một đăng đồ tử!

Vừa nghĩ như vậy, Liễu Không chợt cảm thấy cái đầu bóng lưởng của mình bị một bàn tay tinh tế, mịn màng của ai đó vuốt ve, sau đó đầu cũng bị người nâng lên.

Vẻ mặt đầy tiếu ý của Cảnh Dương đập vào mắt nàng, “Liễu Không nhà ta xấu hổ, haha, rất đáng để ta thưởng một chút!” Dứt lời, Liễu Không cảm nhận được một cái hôn rơi trên trán.

“Thích không?” Cảnh Dương dùng chóp mũi của mình cọ cọ nơi vừa hôn.

“Thích.” Liễu Không thật thà nói, thực sự là rất thích. Mà không chỉ là thích, quả thật là vô cùng yêu thích!

“Như vậy thì sao?”

Lại một cái hôn dán lên má trái của Liễu Không.

“Thích”

“Như vậy?” Thêm một cái hôn lên má phải Liễu Không

“Thích!”

Ánh mắt của Liễu Không mang tia mê man, cả người bị Cảnh Dương tác động, nàng chỉ cảm thấy bản thân bị nồng đậm hương khí vây quanh, hít một ngụm thực sâu, liền thấm nhập tâm can mình.

Tựa hồ Cảnh Dương rất thích trò chơi này, môi không ngừng đùa hai bên má của Liễu Không, chạm nhẹ một chút lập tức rời ra.

“Cằm của ngươi thật nhỏ.” Tay Cảnh Dương tùy ý ở trên cằm Liễu Không mà chạy loạn, thỉnh thoảng còn đâm đâm vào.

“Ngứa!” Liễu Không ôm lấy chăn, có chút vô tội giật giật cằm mình.

“Không cho phép nhúc nhích! Ta vẫn còn chưa chơi đủ!” Cảnh Dương thấy Liễu Không nhúc nhích liền giữ đầu của nàng không cho nàng lộn xộn, sau đó lại cười rất xấu xa nói: “Ngứa sao? Ta đây sẽ không làm ngươi ngứa nữa!”

“Ách!”

Cảnh Dương chợt vươn đầu lưỡi của mình, liếm liếm cằm Liễu không.

“Còn ngứa không?” Cảnh Dương nâng cằm Liễu Không, mơ hồ không rõ hỏi.

Cái này mang đến vô cùng kích thích cho Liễu Không, nàng không muốn cũng không để Cảnh Dương ngừng lại, vươn cằm lên, đưa đến gần miệng của Cảnh Dương “Ngứa, ngứa, rất ngứa!”

Tiếng cười vang lên, đôi môi mỏng mang âm thanh êm dịu khẽ mắng “Sắc quỷ!”

Vừa dứt lời, Cảnh Dương lại vưỡn đầu lưỡi ra liếm liếm.

Dần dần, tiếng thở dốc Liễu Không ngày càng nặng, chăn trong tay cũng bị Liễu Không nắm đến không còn hình dạng. Kích thích ở cằm sớm đã không thể thỏa mãn Liễu Không, nàng muốn nhiều hơn nữa, thân thể cũng vì vậy mà không ngừng giãy dụa.

“Ngươi làm sao vậy?” Cảm giác thân thể Liễu Không không ngừng giãy dụa làm Cảnh Dương có chút bất mãn, rời khỏi cằm của người trong lòng, bĩu môi nhìn Liễu Không.

Liễu Không không giải thích gì với Cảnh Dương, đột nhiên nắm lấy vai của Cảnh Dương, lập tức dán miệng mình đến.

“Ngô ~!” Cảnh Dương mở to hai mắt vô cùng kinh ngạc nhìn hình ảnh Liễu Không phóng đại trước mắt.

Liễu Không còn nhớ rõ vị yên chi kia, tìm kiếm hương hoa hồng liều mạng mút lấy.

Thân thể Cảnh Dương dần dần thả lỏng, vốn bản thân cũng muốn cho hắn, bất quá chưa kịp làm đã bị hắn đoạt trước, đỡ cho bản thân mình cảm thấy khó xử.

Tay Liễu Không nắm lấy vai Cảnh Dương càng ngày càng gấp gáp, hơi thở cũng ngày càng mãnh liệt, đơn thuần hôn môi khiến Liễu Không có chút khó chịu, nhưng lúc này lại không biết đi sâu vào thế nào, đành phải tiếp tục những động tác trước đó.

Tuy rằng liễu không nóng lòng, nhưng trong thô lỗ lại không mất tia ôn nhu, một chút cũng không làm Cảnh Dương cảm thấy không thoải mái, ngược lại Cảnh Dương lại đau lòng Liễu Không trên người còn thương tích, sợ nàng quá mức cố sức, lại động đến vết thương, vì vậy muốn làm cho nàng dừng lại, bất quá nàng đang hưởng thụ một ít thân thiết hiện tại, ngược lại khiến hai người từng bước gần nhau hơn.

Cảnh Dương thật vất vả đợi được Liễu Không thả lỏng một chút, muốn mở miệng kêu nàng chậm một chút nhưng vừa mở miệng thì Cảnh Dương đã cảm thấy được một vật gì đó như một con cá nhỏ chui vào, không ngừng xông loạn trong miệng của mình, đến khi cái kia đụng đến đầu lưỡi của mình, Cảnh Dương mới biết nó là cái gì.

Đây là đúng là đầu lưỡi của liễu không!