Công Chúa Thời Tiết

Chương 77




Ngoài trời đang mưa lớn,em lên phòng ytế trước đi.Thầy nhất định sẽ tìm được Thiên về ngay thôi.Đừng lo lắng quá.

Anh xoa đầu nhỏ cực kì dịu dàng.Hành động này của anh đối với đám tiểu quỷ thì không sao nhưng lọt vào mắt ông thầy bụng phệ thì nó lại thành ra một việc cực kì mờ ám.

-Không,em cũng muốn đi tìm Thiên nữa.

-Được rồi,thầy và Thiên Hà sẽ đi tìm Thiên,các em hãy ngồi tại lớp học bài.

Ngữ khí anh cực kì lạnh lùng như một mệnh lệnh bắt buộc đối phương phải tuân theo.Dứt lời,anh cùng nhỏ khẩn trương rời khỏi lớp học.

Ông thầy sau vài phút ngẩn tò te thì bắt đầu cảm thấy vô cùng tức giận.Anh làm như thế thì khác nào khinh thường ông chứ.Đúng là cái thứ kiêu ngạo.

-Thôi được rồi,chúng ta tiếp tục học bài nào.

Bàn tay hắn đột nhiên nắm chặt lại,hắn ngang nhiên chống lạng tập tễnh rời khỏi lớp học.Mặc kệ sự tức giận,những câu quát tháo của ông thầy bụng phệ.

Đám tiểu quỷ lúc này cũng lần lượt chạy đi tìm cô.Trực tiếp bỏ rơi ông thầy.Công chúa nhỏ của lớp đang gặp chuyện họ đâu còn có tâm trạng nào mà ngồi học chứ.Chỉ cần tìm được cô thì dù có phạt nặng đến mấy, họ cũng chấp nhận.

*

-Mưa rồi,không biết con nhỏ đó có lết xuống được không nữa.Nhìn thấy nó có vẻ đau lắm.

-Công nhận chị hai xuống tay lần này hơi nặng.Mà con nhỏ đó cũng lì lắm cơ.Nếu là tao thì tao đã quỳ xuống cầu xin rồi,ngoan cố làm gì để rồi rước họa vào thân.

-Thì thế,ngu thì ráng chịu vậy.

Hắn chợt khựng lại khi nghe thấy đoạn đối thoại này.Người mà hai nhỏ đó đang nói tới không phải là cô đấy chứ.

-Người mà hai chị đang nói tới rốt cuộc là ai.

-H..O..À..N..G

Mặt của hai con nhỏ đó tự dưng tái mét.Lắp bắp mãi mới thốt ra được tên của hắn.

-Mau nói,trước khi tôi còn còn đang bình tĩnh.

Hắn lạnh lùng,đôi môi khẽ nhếch lên như kiểu ác quỷ làm cho hai nhỏ đó cực kì sợ hãi.

-Là...là một con nhỏ tên Thiên..

-Cô ấy đang ở đâu.Nói!

Đến lúc này hắn thật sự mất hết bình tĩnh rồi.Hắn đanh giọng quát.

-Nhỏ đang ở trên tầng thượng của dãy nhà cũ đó.

-Nếu cô ấy có xảy ra chuyện gì thì các người cứ chờ lãnh hẫu quả đi.

Bỏ lại câu này hắn tập tễnh chạy đi,hướng tới dãy nhà cũ.Dù đau đớn ở cái chân chưa khỏi truyền tới làm cho khuôn mặt hắn trở lên trắng bệch nhưng hắn cũng mặc kệ.Lúc này thứ hắn quan tâm nhất chính là cô,cầu trời là cô không có xảy ra chuyện gì nếu không hắn nhất định không thể tha thứ cho bản thân.