Công Chúa Thời Tiết

Chương 164




-Sao có thể chứ!Anh tới đây là vì nàng mà.Hãy đồng ý lấy anh đi!

Tên đó nhìn cô cười típ mắt,đôi mắt khẽ ánh lên hai ngọn lửa tình dữ dội.Hắn từ từ tiến lại gần cô.

-Anh bị thần kinh hả?Cút xa ra cho tôi!Có ai không,cứu tôi với.

Cô lùi lại hai bước,mở miệng kêu cứu nhưng chẳng có ai trả lời cô cả.Đây là đỉnh núi,sẽ không có ai điên rồ mà mùa đông còn lên núi ngắm cảnh đâu.Cô chỉ còn cách nhìn tên kia đề phòng.

-Thiên,anh thích nàng.Thích từ cái nhìn đầu tiên.

Tên đó lao tới ôm chầm lấy cô,mặc cho cô kháng cự như thế nào thì hắn cũng phải quyết có được cô.Với sức lực của thanh niên trai tráng,cô chỉ biết dãy dụa,và né tránh thôi.

Hắn ép cô vào cánh cửa chính,một tay giữ lấy hai tay cô còn tay kia bắt đầu tháo khăn,cởi khoá áo khoác của cô.

-Rầm!

Tên kia đang tính chiếm đoạt cô thì bị một sức mạnh nào đó túm từ đằng sau quăng vào góc nhà,đập đầu vào cột ngất xỉu tại chỗ.

Cô hoảng sợ chỉnh lại áo khoác,vơ lấy cái khăn quàng rồi mở cửa bỏ chạy ra ngoài.Khoá cửa đã được ai đó mở ra rồi.

-Thiên,đừng sợ!Tớ là Bảo Hiếu đây.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau cô chợt dừng bước.

Cô quay lại ôm chầm lấy cậu khóc như một đứa trẻ con.Cậu chẳng biết làm gì hơn ngoài việc xoa đầu chấn an cô.Lần này là lỗi do cậu,Thiên Hà trước khi rời đi đã nhờ cậu bảo vệ Thiên thật tốt,vậy mà cậu lại để Thiên gặp phải chuyện tồi tệ này.Nếu ban nãy cậu tới muộn dù chỉ một chút thôi thì không biết là hậu quả sẽ như thế nào nữa?Lúc ấy cậu thật không biết là nên đối mặt với Thiên Hà thế nào nữa.

Ánh mắt xanh lá khẽ loé ra tia sáng lạnh lẽo.Vương Hải Anh,cô sẽ phải trả một cái giá thật đắt cho việc dám xem thường lời cảnh cáo của tôi.

-Thiên nhi!Là ai đã ăn hiếp muội.

Anh xuất hiện vừa tầm nhìn thấy cảnh cô đang ôm cậu khóc tới thảm thương.Anh mạnh mẽ đẩy cậu sang một bên,giọng nén đầy tức giận hỏi cô.

Cô vùi đầu vào ngực anh mà khóc.Liên tục lắc đầu.

Bàn tay anh khẽ nắm chặt lại thành quyền.Thương tiểu muội,và hận kẻ đã gây ra chuyện này.Anh thề sẽ bắt kẻ đó phải trả giá,phải sống không được mà chết cũng không xong.

Khi anh nhận được tin nhắn của cô thì có linh cảm rằng cô sắp gặp phải chuyện xấu gì đó,cố liên lạc lại nhưng kết quả toàn là ngoài vùng phủ sóng.Cũng may là nhờ có "đinh đang kết"mà cô đeo trên tay nên anh mới có thể tìm được nơi mà cô đang ở.Thực không ngờ là anh lại tới trễ như vậy.Tất cả cũng là tại anh!