- Điều tra kĩ lại cho tôi một cô gái tên Nguyễn Thị Thùy Trâm. Nhất định phải mang thông tin về đây! - Hắn hét qua điện thoại
...
- WEN!!!!! EM ĐI ĐÂU RỒI VẬY HẢ?????? - Hắn lái xe phóng như bay
--------------------
Đến chiều
Một ngôi biệt thự sang trọng bên bờ biển ở vùng ngoại ô thành phố
- Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi đã tìm hết khả năng rồi nhưng không thể tìm được gì nữa cả.
- VÔ DỤNG!!!!! CÁC NGƯỜI CÚT HẾT ĐI CHO TÔI!!!!!!! - Hắn điên cuồng gào thét
Những gì xảy ra tối qua hiện rõ dần lên trước mắt hắn
- Có phải vì thế mà em mới bỏ đi không hả Wen???? - Hắn khóc. Không biết đã bao lâu rồi hắn mới rơi nước mắt. Có lẽ là từ năm 8 tuổi. Đây là lần thứ hai hắn khóc vì sự ra đi của người con gái ở bên cạnh hắn - Anh xin lỗi mà..... Tối qua do anh say không kiểm soát được bản thân..... Anh xin lỗi em.... Hãy về đây với anh đi......
“Đừng tìm vô ích nữa, con bé đã đi rồi.” - Điện thoại hắn reo, tin nhắn mới đến
- ANH GIN! - Hắn điện thoại đến cho người vừa nhắn tin - SAO ANH BIẾT????
- EM HỎI LÀM GÌ??????
- EM.....
- EM CHỈ CẦN BIẾT EM ẤY ĐÃ ĐI RỒI, VẬY THÔI!!!! SÁNG NAY ANH ĐÃ ĐƯA EM ẤY RA SÂN BAY RỜI KHỎI ĐÂY RỒI. GIỜ EM ĐI TÌM CŨNG VÔ ÍCH. BỎ CUỘC ĐI!!!!!
- ANH VÀ CÔ ẤY CÓ QUAN HỆ GÌ????? SAO ANH LẠI ĐƯA CÔ ẤY ĐI HẢ??????
- EM KHÔNG CẦN BIẾT NHIỀU..... SAU NÀY KHI EM ẤY QUAY VỀ, EM SẼ ĐƯỢC BIẾT THÔI. VẬY NHÉ!!!!! TẠM BIỆT EM....
- ANH.... - “Tút... Tút...” Hắn ném chiếc điện thoại đi - AXXXXXXXXXXXXXX!!!!!!!!!!!!! EM Ở ĐÂU HẢ WEN????????
------------------------
Mỹ
- Tổng giám đốc về rồi ạ.... - Vừa nhìn thấy nó bước vào công ty, mọi người lập tức cúi chào
- Mang coffee lên phòng cho tôi....
- Vâng.....
- Em bỏ đi thế này có ổn không???? - Sam bước theo sau
- Không sao đâu chị.... - Nó cười khẽ - Còn nửa tháng nữa là buổi ra mắt bộ sưu tập mới, em nghĩ đến lúc đó chúng nó cũng sẽ biết em quay lại thôi. Nhưng tạm thời phải giấu chúng nó mới được. Em không muốn con Ji làm ầm lên đâu.
- Em không sao chứ???? - Sam ngập ngừng hỏi - Tối hôm qua.... Chị xin lỗi thay thằng Win.....
- Không sao đâu chị.... - Nó mím chặ môi, hai hàng nước mắt bất chợt rơi - Em.... Không sao....
- Em có hận nó không?
- Em.... Cũng không biết nữa.... Có lẽ có.... Nhưng cũng có lẽ là không..... - Nó lắc đầu lau nước mắt - Chị..... Em muốn yên tĩnh một mình... Chị đừng nói nữa.... Được không????
- Ừ....
Cánh cửa thang máy dần dần khép lại
----------
- Em nghe đây.... - Sam vừa tắt chế độ trên máy bay đã thấy 52 cuộc gọi nhỡ và 86 tin nhắn từ David. Chưa kịp hoàn hồn David đã gọi tới.
- EM ĐI ĐÂU RỒI????? - David cũng đang hoảng loạn
- Em về Mỹ giải quyết một chút chuyện. - Sam cười trừ - Đừng có nóng mà....
- NÓNG CÁI GÌ MÀ NÓNG????? - David gầm lên - EM BỎ ĐI KHÔNG NÓI LỜI NÀO LÀ SAO HẢ????? ĐÙA ANH ĐẤY À??????
- BÌNH TĨNH MÀ..... DO CON WEN NÓ ĐÒI ĐI GẤP QUÁ......
- CÁI GÌ????? EM ĐI CÙNG EM ẤY SAO?????
- VÂNG..... NHƯNG ANH GIỮ BÍ MẬT NHÉ!!!!!! KHÔNG ĐƯỢC CHO TỤI KIA BIẾT...... EM MÀ BỊ CON WEN NÓ “XỬ” THÌ ANH CHẾT VỚI EM!!!!!! BIẾT CHƯA?????? - Sam nũng nịu “đe dọa”
- Biết rồi cô nương...... - David thở dài - Thôi em nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm sóc con Wen nữa nhé....
- Anh khinh em không chăm sóc được em dâu à.... - Sam hất hàm Hứ!!!!! Thôi tạm biệt anh.... Anh ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, chăm sóc thằng in giúp em... Bye anh....
- Bye bye vợ yêu.... LOVE YOU!!!!! <3
- Yêu đương cái gì???? - Sam lè lưỡi - Sến rện hà..... Thôi cúp máy nha!!!! Bye!!!!!
-----------
Tình yêu như một viên kẹo, có thể chua, có thể đắng nhưng cũng có thể đượm một chút vị the cay
Căn bản là mỗi người, sẽ lựa chọn cho mình cách như thế nào để ăn hết viên kẹo đó
Nhả ra, vứt đi hay vẫn ngậm ở trong miệng để từ từ cảm nhận được vị ngọt ngào sâu trong đó
>>>>>>>>>>>><<<<<<<<<<<<
p.s: Tự nghĩ ra triết lí
ôiiiiiiiiiiii
thật vi diệu
(đọc lại cũng tự cảm thấy không có hay
m.n góp ý sửa lại triết lí giùm mình với:))))))