Lạc Trường An đứng dưới cổng thành, cũng như trong kiếp trước, hắn nhìn nàng thật lâu, sau đó nói ra câu nói khiến Quân Mẫn Tâm cảm thấy vô cùng châm chọc: “Mẫn Tâm, nàng nguyện ý gả cho Bổn vương?”
Nghe vậy, Quân Mẫn Tâm chỉ cười nhẹ nói: “Lạc Trường An, ngươi điên rồi à?”
Ngữ điệu mỉa mai đập nát ảo tưởng cuối cùng của Lạc Trường An. Quân Mẫn Tâm không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nàng xoay người lấy cung tên từ trong tay thị vệ thủ thành, cầm trong tay áng chừng, đôi mắt cong cong:
“Cửu Vương Gia, đại chiến chưa ngừng, ngươi lấy tư cách gì đứng ở đây nói lời hoang đường như vậy với ta? Ngươi đi đi, lần sau gặp lại tất nhiên là trên chiến trường, khiến ngươi quỳ xuống cầu xin ta!”
Sống lưng Lạc Trường An cứng đờ, cúi đầu trầm mặc không nói.
Quân Mẫn Tâm thật sự không muốn nhìn thấy hắn vào lúc này, suy nghĩ một chút, nàng giương cung lắp tên thờ ơ nói: “Ba, hai…”
Đúng lúc này bỗng Lạc Trường An nâng mắt nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời nhưng không nói chuyện, cứ vậy nhìn thẳng nàng. TMM.LQĐ Quân Mẫn Tâm bị ánh mắt phức tạp và tuyệt vọng đó làm cho run lên. Nàng hoảng hốt nghĩ, có lẽ vào lúc này Lạc Trường An thực sự có suy nghĩ muốn chết.
Không biết tự bao giờ tình cảm yêu hận giữa họ dần phai mờ, phảng phất như mãi mãi bị ngăn cách bởi một con sông, ngăn cách bởi một tầng sương mù mờ mịt, họ vấp phải số phận mơ hồ, không thấy rõ nhau nữa.
Trần Tịch bước lên trước, đưa tay đặt lên bàn tay đang giương cung của Quân Mẫn Tâm, nhẹ nhàng đè đầu tiễn xuống, nhỏ giọng nói: “Mẫn Nhi, ta qua đó gặp hắn.”
Quân Mẫn Tâm buông lỏng cung tên, cười như không cười: “Kỹ năng bắn cung của ta không tốt, hù doạ hắn.”
Cổng thành từ từ mở ra, Trần Tịch áo bào trắng tóc đen, cưỡi Ô Vân Cái Tuyết một người một ngựa đi tới trước mặt Lạc Trường An, gật đầu rồi nói gì đó với hắn. Sau đó, Lạc Trường An ngẩng đầu nhìn Quân Mẫn Tâm trên cổng thành, do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu. TiểuMập.LêQuýĐôn Trần Tịch giục ngựa chạy đi, Lạc Trường An theo sát phía sau, hai người một trước một sau chạy như bay, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt.
Quân Mẫn Tâm không rõ Trần Tịch muốn làm gì, nàng chỉ biết hắn yêu nàng, mà nàng cũng tin tưởng hắn.
Xuống tường thành, Quân Mẫn Tâm thấy một người đi từ phía xa tới, vóc người cao gầy mảnh khảnh, một thân quan bào đỏ thắm lay động trong gió, không phải Thẩm Lương Ca thì là ai?
Quân Mẫn Tâm nâng tay đặt giữa trán che ánh nắng mặt trời, cười nói: “Lương Ca vội vã như vậy là muốn đi đâu?”
Thẩm Lương Ca đi tới trước mặt Quân Mẫn Tâm, khép tay cúi chào, nói: “Công chúa, thần có chuyện muốn thỉnh giáo.”
“Chuyện gì vậy?”
Thẩm Lương Ca hiếm khi nghiên mặt nói: “Hôm kia không lâu, thần tốn hết nhân lực vật lực mua được một con chó ngao từ trong tay thương nhân Tây Vực, thần rất yêu thích nó bèn nuôi nhốt trong nhà. lqđ.tmm Bản tính chó ngao hoang dã khó thuần, thần thật vất vả mới khiến nó thân cận với thần, ai ngờ hôm nay súc sinh kia cắn bị thương mấy con gà mái thần nuôi ở chuồng khác trong nhà! Thần không kìm được tức giận, trước mặt mọi người hung ác đánh con súc sinh kia một trận, không ngờ con chó ngao này lại không nhớ đến thân phận chủ nhân của thần, muốn cắn lại thần. Chó ngao vô cùng hung dữ, hạ nhân trong nhà đều không đánh lại nó, Công chúa nói xem thần nên làm như nào mới được?”
Quân Mẫn Tâm nghe vậy, khẽ “ờ” một tiếng, lập tức hiểu ngay ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Thẩm Lương Ca. Đành thở dài nói: “Đi thôi!”
Thẩm Lương Ca khép tay áo đuổi theo, đổi lại khuôn mặt tươi cười sáng rỡ, biết còn hỏi: “Công chúa đi đâu vậy?”
“Ngự hoa viên.” Quân Mẫn Tâm lườm Thẩm Lương Ca, nén cười: “Ngươi quanh co lòng vòng như vậy, không phải đang nói ta không nên xử phạt Cơ Linh trước mặt Trần Tịch sao? Còn chó ngao gà mái gì đó, mệt cho ngươi nghĩ ra!”
Thẩm Lương Ca duỗi ngón tay sờ chóp mũi, lúng túng cười: “Dù Cơ Linh là người có võ nghệ tuyệt vời, song tâm cao khí ngạo, thường ngày rất ghen ghét đố kỵ Trần đại nhân, Công chúa phạt hắn quỳ ngay trước mặt Trần đại nhân, ngộ nhỡ hắn nuốt không trôi nổi lên tâm tư xấu xa, chẳng phải Công chúa sẽ nhức đầu sao?”
Quân Mẫn Tâm nói: “Cơ Linh cuồng vọng thành thói, không thể để im, bằng không hắn sẽ không biết ai mới là chủ tử! Chỉ là hôm nay phạt hắn ngay trước mặt Trần Tịch, thực ra cũng không phải chủ ý của ta, hắn ngang tàng quá mức, ta nhất thời không kìm được giận mới quên mất điều này. TMM.LQĐ Thôi thôi, phạt cũng phạt rồi, ta đi cúi đầu, cho nhau một bậc thang.”
“Đã vậy, thần cáo lui trước, ngài và Cơ Linh từ từ nói chuyện.” Thẩm Lương Ca cười hì hì, thức thời lui xuống, xoay người đi về hướng ngược lại.
Nha đầu này thật là tinh ý! Quân Mẫn Tâm mỉm cười, xoay người bước vào ngựa hoa viên.
Nhìn qua các loại mẫu đơn tầng tầng nở rộ, Cơ Linh vẫn đang quỳ thẳng tắp trên đất, gió khẽ thoáng qua, thổi tung cánh hoa lê trắng khiến chúng bay khắp trời. Thỉnh thoảng có vài thị nữ mặc áo xuân mỏng manh khom người đi qua, Cơ Linh như dã thú bị nhìn trộm vết thương, nhe nanh múa vuốt quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ai cho các ngươi tới đây! Cút!”
Nhóm tỳ nữ bị doạ đến hoa dung thất sắc, sợ hãi chạy đi.
Vẻ mặt Quân Mẫn Tâm lạnh nhạt, bước lên phía trước, giày thêu giẫm lên những cánh hoa mềm, trong không khí hương thơm say lòng người càng thêm nồng nặc. Nàng đứng trước mặt Cơ Linh, chậm rãi vươn một bàn tay về phía hắn.
Dọc theo đầu ngón tay mảnh khảnh trắng muốt, Cơ Linh chậm rãi nhìn lên, chạm vào ánh mắt tĩnh mịch dịu dàng của nàng, dường như trong mắt hắn thoáng hiện chút thoải mái, nhưng lại quay đầu qua chỗ khác rất nhanh, tự mình đứng lên, không phục hừ lạnh một tiếng rất nhỏ.
Quân Mẫn Tâm biết hắn không còn tức giận nữa, chỉ là mất mặt mũi thôi. LQĐ. TMM Nàng giúp hắn khép vạt áo mở rộng một nửa, sửa sang áo khoác xong, nàng cười nói: “Tính tình thật bướng bỉnh, ban đầu ngươi tới tìm ta nương tựa đã đồng ý với ta những gì, quên rồi à?”
Khuôn mặt Cơ Linh vẫn ngoảnh sang một bên như cũ, chỉ liếc đôi mắt phượng nhìn nàng, trong đôi mắt đen nhánh trở nên tĩnh mịch vô cùng. Trầm mặc trong chốc lát, hắn cười một tiếng quỷ quyệt, hỏi ngược lại: “Ban đầu ta tìm đến nàng nương tựa nàng đã đồng ý với ta những gì, nàng quên rồi à?”
Bàn tay Quân Mẫn Tâm dừng lại, chậm rãi buông lỏng vạt áo hắn ra. Hoa lê rơi xuống làm mờ tầm mắt nàng.
Cơ Linh lẩm bẩm nói: “Khi đó nàng nói, chỉ cần ta thề trung thành với nàng… Nếu nàng có tất sẽ cho ta.”
Hô hấp Quân Mẫn Tâm khẽ ngừng lại, chợt hiểu ra gì đó. Tại một khắc hoảng hốt kia suýt nữa nàng bật thốt lên: “Cơ Linh ngươi đi đi, trái tim của ta, ta không cho được.”
Nhưng cuối cùng nàng khó khăn nuốt lời nói đã đến khoé môi ngược trở vào, chỉ bình tĩnh nói: “Ta sẽ dẫn ngươi lên chiến trường, đến khi đó ngươi lập được công tất nhiên ta sẽ thưởng ngươi vàng bạc mỹ nhân.”
“Nàng biết rõ, có những khoảng trống vàng bạc không thể lấp đầy được!”
“Ngươi cũng biết rõ ngoại trừ những thứ đó, ta không cho được.”
Cơ Linh cắn răng, nói thật nhỏ: “Thật xin lỗi.”
Quân Mẫn Tâm hơi kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu vì sao đột nhiên hắn nói xin lỗi. Cơ Linh ngập ngừng nói: “Một khắc vừa rồi, ta cho rằng nàng sẽ đuổi ta đi.”
Sắc mặt Quân Mẫn Tâm khẽ đổi. Cơ Linh biết mình đoán trúng tâm tư nàng, vẻ mặt ảm đạm, hắn nhẹ nhàng nhưng cố chấp kéo tay nàng, áp lên ngực trái mình, tự giễu cười một tiếng:
“Nhịp đập này, là vì nàng; ấm áp ở đây, cho nàng. Nơi này đau, cũng bởi nàng.”
Một khắc bi thương kia tựa như hoa lê cũng than thở, từng cánh điêu linh, tan nát dưới đất.
Hoảng hốt trở lại điện Sương Mai, ngẩn ngơ một buổi, Mộc Cẩn đi vào nói: “Công chúa, Trần công tử tới.”
Quân Mẫn Tâm thu hồi suy nghĩ lung tung, thấy Trần Tịch vào cửa vội hỏi: “Không bị thương chứ?”
Trần Tịch lắc đầu, cười dịu dàng: “Không, hắn không phải đối thủ của ta.”
Quân Mẫn Tâm “ừm” một tiếng: “Chàng nói gì với hắn vậy?”
“Không nói gì hết, ta giúp nàng đánh hắn một trận.”
Quân Mẫn Tâm cười hì hì, đưa cho hắn ly trà: “Không có việc gì, chàng đánh hắn làm chi?”
Trần Tịch tiếp nhận, một hơi uống cạn, mỉm cười nói: “Không phải Mẫn Nhi không thích hắn sao? Chỉ có điều, Lạc Trường An nói rất nhiều chuyện.”
Bàn tay bưng trà của Quân Mẫn Tâm hơi khựng lại, nàng thổi trà vụn trong chén, hờ hững hỏi: “Hả? Hắn nói gì với chàng?”
“Nói rất nhiều, ngay cả ta cũng cảm thấy mơ hồ.” Trần Tịch nói: “Hắn nói trước kia hắn rất xin lỗi nàng, tuổi trẻ không hiểu chuyện, hại nàng cả đời, bây giờ hắn muốn chuộc tội nhưng không còn cơ hội nữa. Hắn muốn nói một tiếng xin lỗi với nàng, muốn ta chăm sóc nàng thật tốt, đừng như hắn, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, cuộc sống như một câu chuyện cười…”
Bàn tay bưng ly trà của Quân Mẫn Tâm đột nhiên run lên, nước trà sánh ra ngoài thấm ướt y phục mùa xuân màu xanh. Nàng vô cùng kinh ngạc trừng to mắt, đôi mắt chợt co rút lại.
“Mẫn Nhi, nàng sao vậy?” Trần Tịch nghiêng người về phía trước, trên khuôn mặt hiện vẻ lo lắng: “Có phải xảy ra chuyện gì không?”
“Không sao, không sao.” Quân Mẫn Tâm dặt ly trà xuống, hai tay nắm lại, cố gắng áp chế hai tay đang run rẩy, thất thần lẩm bẩm nói: “A Tịch, hình như ta hiểu ra một chuyện. Những đoạn ngắn lẻ tẻ trước kia bắt đầu kết nối với nhau, hình như ta hiểu… Thật đáng sợ, thật sự đáng sợ!”
“Mẫn Nhi…” Trần Tịch không giỏi nói chuyện, không biết mở miệng an ủi như nào chỉ đành ôm Quân Mẫn Tâm vào trong ngực, hôn đỉnh đầu nàng trấn an.
Hai tay quân Mẫn Tâm túm chặt áo Trần Tịch: “Hắn trở lại, giống ta… Thế giới này điên hết rồi, tất cả đều rối loạn.”
Trần Tịch trầm mặc thật lâu, ôm nàng thật chặt. Đối với tính tình trời sinh kín kẽ của hắn, nữ nhân trong lòng khổ sở thì một cánh tay mạnh mẽ chính là an ủi tốt nhất. Trần Tịch chỉ là nam nhân bình thường, hắn cũng yêu mến lo lắng vì nàng, ghen vì nàng, thậm chí rơi lệ… Nhưng phần lớn thời gian sẽ lựa chọn độ lượng tin tưởng, mà sự tin tưởng này vốn là thần giao cách cảm giữa bọn họ.
Tháng năm, khói thuốc súng nơi biên cảnh lại xuất hiện.
Lần này Cừu Sơ Chiếu dẫn theo hai mươi vạn đại quân thế tới hung hãn, Quân Nhàn dẫn đầu đến chiến trường, Quân Mẫn Tâm và Trần Tịch cùng dẫn theo mười vạn nhân mã và lương thực, ngày hôm sau xuất phát từ Vương đô đến chiến trường Tây Nam.
Trước khi đi, Quân Mẫn Tâm và quân sư Thẩm Lương Ca đổi một thân nam trang bình thường, quần áo trong màu xanh nhạt, áo khoác đơn giản, đai lưng màu đen phác thảo eo thon chỉ đầy một nắm tay, chân đi giày hoa văn màu đen, tóc dùng trâm buộc lên, trong tay cầm một chiếc chiết phiến ngà voi, trên dung nhan thanh tú xuất sắc hiện thêm vài phần anh khí, ánh mắt trầm ổn, ngược lại trong thời buổi hỗn loạn tăng thêm mấy phần phong thái nhẹ nhàng của công tử thế gia.
Trước khi đi, Quân Mẫn Tâm lo lắng Mộc Cẩn không thoát khỏi bóng ma, đặc biệt dặn dò Kim Lan khuyên giải nàng. Quân Mẫn Tâm vốn định mang theo Mộc Cẩn cùng ra chiến trường, nhưng Trần Tịch nói chỉ sợ không thể bảo vệ nàng chu đáo nên đành thôi.
Thẩm Lương Ca không biết cưỡi ngựa vì vậy Quân Mẫn Tâm và nàng cùng ngồi xe ngựa với nhau, Trần Tịch và Cơ Linh một trái một phải che chở họ. Trước khi đi, Thẩm Lương Ca hỏi: “Công chúa, tỳ bà của người đâu?”
Quân Mẫn Tâm sững sờ, bật cười: “Chúng ta đi đánh giặc, mang tỳ bà theo làm chi?”
Thẩm Lương Ca cười thần bí, phe phẩy chiết phiến nói: “Theo như thần biết, khúc ‘Thiên quân phá’ của Công chúa được người dày công luyện tập, lần này Lương Ca xuất chinh có thể đánh bại vị sư điệt kia hay không chỉ dựa bào tỳ bà của người!”
Quân Mẫn Tâm nghi ngờ: “Trong hồ lô của ngươi có gì?”
Thẩm Lương Ca chỉ cười không nói. Quân Mẫn Tâm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác đành phân phó hạ nhân chạy về điện Sương Mai, mang tỳ bà tựa máu tới đây.
Lâu rồi không dùng tỳ bà, thanh âm hơi bị biến đổi, Quân Mẫn Tâm chỉnh dây đàn, mắt liếc thấy trên chiết phiến của Thẩm Lương Ca có nét chữ cứng cáp viết chữ “tĩnh”, bèn hỏi: “Chữ trên cây quạt do ai viết vậy?”
Thẩm Lương Ca nhìn mặt quạt, cười nói: “Là sư phụ, lão nhân gia viết. Lúc thần còn nhỏ luôn ăn mặc như tiểu nam tử, vô cùng nghịch ngợm, sư phụ nói tâm quá mức xốc nổi, liền viết chữ này để thần có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân mình. Sư phụ cũng viết cho sư điệt một chữ, trên chiết phiến của hắn viết chữ ‘nhân’.”
Quân Mẫn Tâm gật gật đầu, để tỳ bà xuống, từ rương trong xe ngựa lấy bút lông ra, lại “xoạt xoạt” một tiếng mở chiết phiến, trên mặt quạt viết một chữ “sát” thật đậm.
Thu bút, một chữ “sát” rồng bay phượng múa mang theo sát khí nồng nặc xuất hiện trước mắt, vô cùng khí phách. Thẩm Lương Ca hỏi: “Sao Công chúa lại viết chữ đó?”
Quân Mẫn Tâm tự tin cười: “Để luôn động viên mình, không đánh bại Khương tặc thề không về!”
Song, điều khiến các nàng không ngờ được là ngày đầu vừa tiến vào chiến trường Tây Nam đã xảy ra chuyện lớn khiến người ta trở tay không kịp.
- Hết chương 57 -