Công Chúa Thay Đổi

Chương 47: Xúi giục




Kỳ hạn năm ngày đã đến nhưng Trần Tịch mãi vẫn chưa trở về, Quân Mẫn Tâm như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên. Rạng sáng hôm nay chính là ngày Mục Lặc đi thị sát trường nô lệ rồi, nếu như hắn phát hiện Trần Tịch không có ở đó thì thật phiền toái.

Mỗi lần thân tín của Mục Lặc đi thị sát đều phải đi qua đường lớn trước tẩm điện của Quân Mẫn Tâm. Suốt đêm qua, Quân Mẫn Tâm không hề chợp mắt, sáng sớm đã đội mũ lông chồn hình quả dưa chạy ra ngoài hành lang nhìn ngó xung quanh. Chỉ chốc lát sau, đám người đi thị sát trường nô lệ đến, Quân Mẫn Tâm lo lắng không biết kế hoạch của Cơ Linh có thành công hay không. Nàng trầm ngâm trong chốc lát, cẩn thận quan sát người dẫn đầu, phát hiện quả nhiên đã đổi tướng lĩnh.

Mọi lần người vẫn đi thị sát trường nô lệ là Ba Khắc – thân tín của Mục Lặc nhưng hôm nay đã đổi người. Người dẫn đầu là một nam nhân toàn thân võ phục đỏ thẫm, đứng trong một đám nam nhân Hồ tộc thô kệch lộ ra mấy phần gầy yếu, người này chính là Cơ Linh!

Quân Mẫn Tâm lặng lẽ thở phào. Vì để phòng bất trắc, đêm qua nàng tìm Cơ Linh bảo hắn nghĩ cách làm thế nào để hôm nay Ba Khắc không thể tới trường đầy tớ thị sát. Không ngờ hắn làm được thật!! Đoàn người thị sát đổi thành Cơ Linh, vậy thì có thể trì hoãn thời gian cho Trần Tịch, lừa dối vượt qua kiểm tra!

Quân Mẫn Tâm cắn cắn môi, kéo quần đi ra khỏi tẩm cung, chậm rãi bước xuống thềm đá. Cơ Linh thấy nàng liền cùng đám người phía sau khom lưng hành lễ, nói bằng Hồ ngữ: “Mạt tướng thỉnh an Vương Hậu Tô Cát.”

Quân Mẫn Tâm cười nhạt, ra vẻ hồ đồ nói: “Chắc hẳn vị này là võ sĩ Trung Nguyên được Đại Vương coi trọng, đang định đi đâu vậy?”

“Hồi Vương Hậu, hôm nay thân thể Tướng quân Ba Khắc không khoẻ nên mạt tướng thay ngài ấy đi thị sát trường đầy tớ.” Cơ Linh rất phối hợp, diễn trò thuộc hạng nhất.

“Giúp ta hỏi thăm sức khoẻ của Tướng quân.” Sau đó, Quân Mẫn Tâm khoanh tay, làm như thương cảm, ngưng mắt thở dài sâu kín nói: “Bổn cung thân ở thâm cung, không có năng lực giúp Đại Vương phân ưu nên cảm thấy vô cùng xấu hổ. Không bằng ngươi đưa ta đi thị sát, coi như ta vì Đại Vương ra chút sức mọn, như thế nào??”

“Vương Hậu suy nghĩ cho Đại Vương như vậy quả là phúc của Tô Cát ta!” Cơ Linh làm như rất xúc động, thụ sủng nhược kinh nói: “Trong đám đầy tớ có nhiều tên là tội nhân chạy trốn, thỉnh Vương Hậu theo sát thuộc hạ, tránh để bị thương.”

Quân Mẫn Tâm lại thở dài, gật đầu một cái sau đó chậm rãi đi theo Cơ Linh tới trường đầy tớ.

Trên đường đi, Cơ Linh nháy mắt với Quân Mẫn Tâm. Sắc mặt Quân Mẫn Tâm không đổi, nhỏ giọng nói: “Tuỳ cơ ứng biến.”

Trường đầy tớ giống như một cái chuồng heo lớn, chật chội bẩn thỉu. Trong từng dãy lều cỏ ngổn ngang đơn sơ bị gió lùa chật ních quần áo cũ rách tơi tả, đầu tóc những tên đầy tớ rối bời, khắp nơi trên đất trống chất đầy những bó củi, hòn đá nhưng bọn đầy tớ lại quần áo mỏng manh, ngay cả than sưởi ấm cũng không có. Một cơn gió lạnh mùa đông thổi qua thổi bụi đất bay lên, Quân Mẫn Tâm mặc quần dài lông thỏ, đầu đội mũ lông chồn hình quả dưa, trang phục đầy đủ nhưng vẫn cảm thấy cái lạnh thấu xương… Thật khó tưởng tượng được, thì ra Trần Tịch phải trải qua một cuộc sống trong hoàn cảnh gian khổ ác liệt như thế này, sống không bằng cả heo chó trông coi một đám nô lệ.

Sống mũi Quân Mẫn Tâm đau xót, chưa bao giờ cảm thấy đau lòng như lúc này.

Binh lính lục tục mang đầy tớ chết rét ném ra bên ngoài ốc đảo, mặc cát vàng chôn, dã thú gặm cắn. Cơ Linh xoay một vòng tại chỗ, cố ý trì hoãn một khắc rồi mới cao giọng hét:

“Quản sự đâu? Bổn quan tới kiểm tra theo lệ, trình danh sách lên đây!”

Vừa dứt lời thì bỗng thấy một người đi ra từ giữa những dãy lều, người này trình lên một quyển sổ dầy, nói bằng giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Đây là danh sách, mời đại nhân xem qua!”

Quân Mẫn Tâm ngây người, Cơ Linh cũng ngây người!

Người này mặc áo choàng màu trắng, có mái tóc màu đen và đôi mắt màu xanh, sắc mặt hắn mệt mỏi, trong mắt vằn vện tia máu… Đây chính là Trần Tịch bằng xương bằng thịt!!! Quân Mẫn tâm nơm nớp lo sợ vì hắn, chỉ sợ hắn gặp phải chuyện gì bất trắc nhưng thật không ngờ thì ra hắn đã trở lại từ sớm!

Cũng không biết chuyện kia có thành công không… Đang suy nghĩ thì nghe Trần Tịch nói tiếp: “Trên trường vốn có bốn ngàn ba trăm tám mươi ba đầy tớ, mười một người chết do dựng Vạn Tượng Lâu, mấy ngày gần đây trời đông giá lạnh nên có bảy mươi sáu người chết vì đói và lạnh, còn bốn ngàn hai trăm chín mươi sáu người. Mời đại nhân xem qua!”

Lúc này Cơ Linh mới phục hồi tinh thần lại, nhận lấy sổ sách lật lật vài cái, ngước mắt nói: “Để ta xem kĩ một chút, có chuyện sẽ gọi ngươi!”

Trần Tịch ôm quyền nói “vâng”. Cơ Linh liếc Quân Mẫn Tâm một cái, thấy trong mắt nàng không che giấu được mừng rỡ nhưng bộ dáng lại hết sức kiềm chế liền vừa lật vừa cười nói: “Trần đại nhân, hôm nay Vương Hậu Tô Cát đến đây để hiểu rõ hơn về tình hình trên trường nô lệ, giúp Đại Vương phân ưu. Ngươi mau đưa Vương Hậu đến một nơi an toàn ấm áp rồi hồi báo rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn tình hình mấy ngày gần đây đi!”

Nghe vậy, Trần Tịch nâng đôi mắt vằn vện tia máu lên nhìn Quân Mẫn Tâm một cái sau đó liền rũ mắt, cung kính nói: “Hạ quan tuân lệnh! Mời Vương Hậu đi theo hạ quan.”

Hiểu Cơ Linh đang tìm cơ hội để mình và Trần Tịch có thể ở cùng một chỗ liền gật đầu cảm kích với hắn một cái, sau đó đi theo Trần Tịch vào một lều ở phía trước cách đó không xa. Hiện tại, Quân Mẫn Tâm đã đặt toàn bộ sự chú ý của mình lên người Trần Tịch, sao có thể thấy ánh mắt sáng quắc của Cơ Linh ở phía sau nữa.

Vào lều, Trần Tịch loay hoay tìm đá lửa trong chốc lát rồi đốt than lửa, lúc này Quân Mẫn Tâm mới cảm thấy hơi ấm áp. Thấy bốn bề vắng lặng, Quân Mẫn Tâm vội vã hỏi: “Ta còn tưởng rằng hôm nay chàng không về được, thật không ngờ chàng đã sớm trở lại trường đầy tớ, thật đúng là làm ta sợ bóng sợ gió một hồi! A Tịch, chuyện như thế nào rồi?”

“Ta cũng mới về lúc rạng sáng nay, đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào thì hai người đã tới rồi.” Trần Tịch bảo nàng ngồi xuống thảm lông cừu, bản thân cũng ngồi xếp bằng xuống theo, vẻ mặt nặng nề nói: “Tình huống không tốt, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Quân Mẫn Tâm bị hắn doạ đến kinh hồn bạt vía, mười ngón tay nắm chặt, cắn môi nói: “Chuyện… thất bại?”

Dường như muốn xua đi mệt mỏi, Trần Tịch lung tung xoa mặt một cái, trầm giọng nói: “Không phải, là tám bộ lạc phương Bắc đã liên kết lại với nhau rồi, muốn tuỳ thời khởi binh tạo phản!”

Quân Mẫn Tâm sững sờ, phải một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, vung nắm tay đánh vào ngực Trần Tịch, dở khóc dở cười nói: “Nói vậy là chàng du thuyết thành công? Trần Tịch, chàng dám trêu chọc ta! Làm ta sợ muốn chết!”

Trần Tịch rên lên một tiếng, giữa hai đầu lông mày xuất hiện vẻ đau đớn. Quân Mẫn Tâm nhìn thấy vội hỏi: “Làm sao vậy? Bị thương sao?”

“Không có, đã bốn ngày ba đêm ta chưa chợp mắt nên có chút mệt thôi.” Trần Tịch vuốt vuốt sống mũi, lên tinh thần nói: “Tứ Đại Trưởng Lão ở Bắc Địa không tin ta, thiếu chút nữa thì xảy ra xung đột rồi. Ta dùng lợi ích hấp dẫn bọn họ, nói rằng gần đây Mục Lặc vội vàng luyện binh để xuôi Nam tham chiến, binh lực trong thành mỏng manh, là thời cơ tốt nhất để công thành. Chỉ cần chiếm được Vương thành, cắt đứt lương thảo của Mục Lặc, trong trời đông giá rét như thế này, Mục Lặc chỉ có thể chờ chết. Ta phóng đại sự thật như vậy mấy lão tặc kia mới tạm thời tin ta, chờ đến khi Mục Lặc dẫn binh rời thành xuôi Nam ta sẽ dùng tín hiệu đã giao ước với họ, thông báo bọn họ công thành."

"Tám bộ lạc lớn tổng cộng có bao nhiêu người?"

"Các bộ lạc ở Bắc Địa là dân du mục, binh lực không nhiều lắm, dù có bản lĩnh cũng không đến một vạn. Mà thủ hạ dưới tay Mục Lặc khoảng sáu vạn, thưc sự có sự chênh lệch lớn." Trần Tịch suy nghĩ, nói: "Có muốn ta đi kích động nữa không, cũng có thể kéo bộ lạc Khách Tư Hồ cùng tham gia."

"Từ trước đến giờ, tù trưởng Khách Tư Hồ và bộ lạc du mục ở Bắc Địa bất hòa với nhau, tranh đoạt thủy thảo* nhiều năm liên tục không ngừng, khả năng bọn họ liên thủ với nhau là không lớn." Quân Mẫn Tâm đảo mắt, mím môi cười nói: "A Tịch đừng quên ta cũng hiểu rõ quan ải Tô Cát đến từng chân tơ kẽ tóc. Chỉ cần chúng ta tiết lộ tình hình bố trí binh lực cho các trưởng lão là có thể khơi gợi hứng thú của tám bộ lạc lớn rồi, để bọn họ có đủ thực lực giằng co cùng Mục Lặc, hai bên cùng tổn hại." (Đồng cỏ và nguồn nước)

Trần Tịch gật đầu một cái. Quân Mẫn Tâm thừa dịp hắn không phòng bị, đột nhiên tiến lên phía trước kéo áo hắn ra. Qủa nhiên là vậy!! Ngực Trần Tịch được quấn bằng một lớp băng vải thô sơ, máu tươi đỏ thẫm thấm dần qua từng lớp băng vải, rõ ràng hắn đã bị thương!

Động tác của Quân Mẫn Tâm cứng ngắc, chỉ biết ngơ ngác nhìn vết thương trên ngực Trần Tịch. Trần Tịch có chút lúng túng đưa tay cầm chặt tay nàng kéo lại vạt áo, an ủi: "Trong lúc du thuyết có xảy ra chút xung đột với các bộ lạc nên bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại. Thật!! Cũng may vấn đề được giải quyết nhanh chóng, chỉ là.... Chỉ là Lý Bát và Lão Ngũ đi theo ta đã chết dưới loan đao của bọn họ rồi."

Nói đến đây, khuôn mặt Trần Tịch lộ vẻ đau xót và hối tiếc.

Quân Mẫn Tâm cố nén vành mắt chua xót, tháo bỏ từng vòng băng vải thô sơ trên ngực hắn, sau đó tìm kim sang dược và bông vải sạch sẽ trong ngăn tủ, lấy ấm đồng trên bếp than đổ nước nóng ra, ép Trần Tịch nửa nằm ở trên giường rồi bắt đầu rửa sạch lại vết thương cho hắn.

"A Tịch không cần quá tự trách, Lý Bát và Lão Ngũ là chết trận trên sa trường, đây chính là kết cục tốt nhất của một người lính. Chúng ta nên cảm thấy tự hào vì họ, tự hào vì những ảnh vệ trung tâm cảnh cảnh..." Tuy nói như vậy nhưng lại có một giọt nước mắt không khống chế được tràn ra khỏi khóe mắt, nàng nói: "Tống Thập, Trương Lục, Đoạn Thập Tam, Lý Bát, Lão Ngũ...A Tịch, chúng ta nhất định phải sống sót, kiên cường sống tiếp vì nguyện vọng của họ, một ngày nào đó khi đánh chiếm nơi đây sẽ thu hồi tro cốt của bọn họ, báo thù rửa hận!"

Trần Tịch nhắm mắt lại, nắm chặt tay nàng.

Quân Mẫn Tâm nhẹ nhàng băng bó kỹ miệng vết thương lộ ra da thịt ghê rợn, vừa nâng mắt nhìn thì phát hiện Trần Tịch đã tựa vào giường ngủ thiếp đi từ lúc nào. Nàng lại lấy một chậu nước giúp hắn lau đi phong trần mỏi mệt trong mấy ngày nay. Chăm chú nhìn một hồi, nàng nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cương nghị của hắn, sau đó mới đứng dậy rời đi.

Không ngờ vừa đứng lên thì phát hiện chẳng biết từ lúc nào trong lều có thêm một người, Cơ Linh giống như u linh đứng trước cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn thẳng nàng. Quân Mẫn Tâm chưa từng lúng túng như thế này bao giờ, cũng may Cơ Linh khôi phục lại bình thường rất nhanh, lười biếng cười với nàng một tiếng rồi rời đi.

Đầu xuân, tuyết tan. Mục Lặc mang theo lương thảo, dẫn sáu vạn binh lính xuôi Nam tham chiến. Dưới sự giúp đỡ của Trần Tịch, tám bộ lạc liên minh lại cùng dẫn binh tấn công Vương thành.

Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủn, bốn tòa thành nhỏ xung quanh Vương thành đều bị các bộ lạc chiếm lĩnh, đánh thẳng vào Vương thành!

Đại quân của Mục Lặc còn chưa tới biên cảnh Tĩnh quốc thì bất ngờ nghe tin dữ, lúc này không thể làm gì khác hơn ngoài dẫn binh trở về, bình ổn nội loạn. Không ngờ, Quân Mẫn Tâm đã sớm bí mật lộ tin tức cho tám bộ lạc, để họ nắm rõ tình hình bố trí binh lực trong Vương thành. Vì vậy, tuy nhân thủ bọn họ ít nhưng vẫn giằng co cùng Mục Lặc không ngừng nghỉ, hai bên đánh một hồi dừng một hồi, bất phân thắng bại.

Cứ kéo dài như vậy đến cuối tháng hai, dưới sự dẫn dắt của Đại Tướng quân Quân Nhàn và quân sư Thẩm Lương Ca, đại quân Tĩnh quốc tiến quân thần tốc, đánh bại Khương quốc, từ trong tay Cừu Sơ Chiếu chiếm lĩnh bảy thành U Châu! Mục Lặc thấy Đại Khương rơi vào tình thế bất lợi liền rất thức thời lựa chọn đứng ngoài cuộc, lấy bất biến ứng vạn biến.

Một ngày tới, sinh nhật mười bảy tuổi của Quân Mẫn Tâm đã đến.