Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 163-2: Đại kết cục 2




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Hôm nay sao về sớm vậy?” Thẩm Mạt Nương buông khăn đang thêu dở xuống, đứng dậy nói.

“Phải, Vương gia cho ta về thu thập hành trang, hai ngày sau cùng Vương gia đi Kinh thành.” Tiểu Mã tiên sinh trả lời chi tiết.

“Đi Kinh thành?” Thẩm Mạt Nương nghe nói vậy, trong lòng đột ngột nhảy dựng lên, có phải nàng…

“Làm phiền Mạt Nương chuẩn bị hành trang cho ta.” Tiểu Mã tiên sinh lại nói.

“Chỉ chuẩn bị cho chàng? Còn thiếp…” Thẩm Mạt Nương nghe vậy liền biết hắn không đưa mình theo, không khỏi cảm thấy khổ sở. Nàng muốn vào Kinh, có phải nàng sẽ có cơ duyên gặp được Hoàng Thượng hay không?

“Mạt Nương cũng muốn đi Kinh thành sao? Đáng tiếc Vương gia chỉ cho ta theo, ngài nói ta sẽ là tiên sinh dạy vỡ lòng cho tiểu Vương gia, không tiện mang nàng đi theo rồi.” Tiểu Mã tiên sinh thành khẩn nói. Thẩm Mạt Nương là người lạnh nhạt, khó có được một nơi nàng muốn đi, nhưng mà lần này lại không thể.

Thẩm Mạt Nương nghe vậy cũng chẳng nói gì, chỉ xoay người ra ngoài nói với Tẩy Nghiễn chuẩn bị cơm nước, sau đó mới nói: “Đâu có chính sự gì, cũng chỉ là để Vương phi về thăm nhà mà thôi!”

Tiểu Mã tiên sinh trong lòng cười khổ, nếu không phải Vương phi về thăm nhà, thân phận phiên Vương như Vương gia làm gì được hồi Kinh?Vả lại, chuyện Vương phi muốn về thăm người thân cũng đâu có liên quan đến hắn, hắn cùng lắm cũng chỉ là tiên sinh dạy vỡ lòng cho tiểu Vương gia mà thôi, đâu có làm chính sự gì.

“Tiên sinh, phu nhân, mời ăn cơm!”

Tiểu Mã tiên sinh vừa đổi sang y phục thường ngày liền nghe thấy tiếng Tẩy Nghiễn gọi dùng cơm. (MTLTH.dđlqđ)

“Đến đây!” Hắn đáp lại một tiếng, thuận tay khoác áo sam lên bình phong, xoay người đi ra ngoài. Phong thư chưa được mở ra kia liền rơi xuống đất.

Trên bàn cơm cực kỳ yên lặng, chỉ có tiếng bát đũa va chạm vào nhau. Thẩm Mạt Nương khuôn mặt lạnh lùng, tuy Tẩy Nghiễn khờ khạo cũng biết tâm tình phu nhân không tốt, cẩn thận đứng một bên hầu hạ.

“Tẩy Nghiễn, ngươi cũng đi ăn cơm đi! Nhà ta cửa nhỏ nhà nghèo, cũng chẳng có quy củ gì…” Lời Tiểu Mã tiên sinh còn chưa dứt, Thẩm Mạt Nương liền đặt đũa xuống, đi vào trong phòng.

Tẩy Nghiễn chớp chớp mắt, không biết làm sao nhìn Tiểu Mã tiên sinh.

“Ngươi lui đi, không sao.”Tiểu Mã tiên sinh cười khổ một tiếng, khoát tay nói. Nhìn Tẩy Nghiễn phúc thân lui ra ngoài, cũng chẳng có tâm tình dùng bữa, nhọn nhạo ăn hết bát cơm xong cũng đi vào phòng.

Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Thẩm Mạt Nương đứng trước bình phong, trong tay cầm một phong thư, cả người run run trợn mắt nhìn hắn.

“Mạt Nương?” Tiểu Mã tiên sinh tiến lên hai bước, không cần nói cũng biết phong thư kia hẳn là rơi ra từ trong túi áo mình.

Tâm tình Thẩm Mạt Nương lúc này không nói được nên lời, vừa e ngại lại vừa tức giận.

Nàng tuy là phụ nhân đã có chồng, lại dám thư từ qua lại với nam tử khác, như vậy đã là không trong sạch. Nàng xác nhận nàng sợ, nhưng cảm giác tức giận khi bị Tiểu Mã tiên sinh lừa vẫn chiếm phần lớn. (MTLTH.dđlqđ)

“Mã Như! Ngươi giấu thư của ta đi, biết ta muốn đi Kinh thành, lại còn ngăn trở ta, chỉ vì không muốn ta cùng Thánh Thượng gặp mặt, ngươi….vô sỉ!” Thẩm Mạt Nương cả người run run, một tay cầm thư, một tay chỉ thẳng mặt Tiểu Mã tiên sinh mắng mỏ.

“Mạt Nương…nàng nói gì? Đây là thư của Thánh Thượng? Nàng cùng Thánh Thượng, nàng…”Tiểu Mã tiên sinh mở to hai mắt, trong lòng hắn vẫn tự an ủi mình Mạt Nương là một quân cờ Hoàng Thượng bố trí ở Bắc Cương, trước đây nàng cũng thay Vương gia làm qua việc này…

“Hừ! Không phải Hoàng Thượng thì là người nào? Phong thư này do chính tay Hoàng Thượng viết. Nghĩ tới ta cùng Thánh Thượng lưỡng tình tương duyệt, chỉ hận gặp nhau quá trễ…” Nói xong, Thẩm Mạt Nương ấn thư vào ngực, đôi mắt thể hiện sự mê luyến cùng nhu tình, lúc nhìn Tiểu Mã tiên sinh lại sắc bén: “Ngươi! Là ngươi! Nếu như không phải ngươi cường thú ta, ta cùng Thánh Thượng sao phải chịu nỗi khổ tương tư?”

Tiểu Mã tiên sinh nghe vậy, mâu quang chớt lóe, vội vàng la lên: “Mạt Nương, nàng nói đây là thư Hoàng Thượng tự viết?” Hắn đã được nhìn thấy chữ viết của Hoàng Thượng, sổ con từ Bắc Kinh đến Bắc Cương cơ hồ đều do Hoàng Thượng tự mình phê chuẩn, quan viên được tự mắt nhìn thấy chữ Hoàng Thượng không nhiều, vì vậy Tiểu Mã tiên sinh rất quen thuộc với nét chữ của Thuận Khải Đế.

Nếu như hắn không nhìn lầm, phong thư này rõ ràng không phải của Hoàng Thượng. (MTLTH.dđlqđ)

“Mạt Nương, nàng có thể đưa thư cho ta nhìn được không?” Lúc này Tiểu Mã tiên sinh bình tĩnh ngoài dự đoán, hoàn toàn không nổi giận khi bị đội nón xanh, tâm tình của hắn lúc này tựa như huynh trưởng của Thẩm Mạt Nương, tất cả chỉ có lo lắng và đau lòng.

“Ha?” Thẩm Mạt Nương cười lạnh nói: “Mã Như, nếu như thư này là giả, làm sao ngươi có thể biết được?” Dứt lời liền quăng thư vào người hắn: “Ta cũng không sợ ngươi diễn trò, ngươi cứ từ từ mà xem.”

Tiểu Mã tiên sinh cầm thư, cẩn thận mở ra, trên phong thư cùng trong giấy, chữ viết không hề khác nhau, chẳng biết tại sao, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Mạt Nương, đây không phải ngự bút của Hoàng Thượng, nàng bị lừa rồi.”

“Phi!” Thẩm Mạt Nương vẫn nhất quyết: “Ngươi đừng có mà lừa ta.”

“Tại sao ta phải lừa gạt nàng? Mạt Nương, sổ con từ Kinh Thành tới Vương gia đều qua tay ta, nét chữ của Hoàng Thượng làm sao ta có thể nhận sai? Đây chắc chắn không phải mặc bảo của Hoàng Thượng.”Tiểu Mã tiên sinh vội vàng la lên. (MTLTH.dđlqđ)

“Ha.” Thẩm Mạt Nương cười lạnh. “Đây rõ ràng là cái cớ của ngươi để độc chiếm ta!”

“Ta sao phải độc chiếm lấy nàng? Mạt Nương, lời này rất tàn nhẫn!” Sắc mặt Tiểu Mã tiên sinh trắng bệch, hắn chưa bao giờ nghĩ tới một tấm chân tình của hắn rơi vào mắt nàng lại thành ra như thế.

“Chưa từng độc chiếm? Vậy ngươi sao lại nhờ Vương gia quăng vào biệt viện không quan tâm? Đây không phải thủ đoạn của ngươi sao?” Thẩm Mạt Nương ép sát từng câu.

Tiểu Mã tiên sinh than nhẹ một tiếng, trong mắt lộ vẻ bi thương: “Mạt Nương, chẳng lẽ lúc trước nàng đồng ý gả cho ta chỉ vì muốn tìm người bảo hộ? Ta thật chẳng hiểu nối, nếu như nàng không lấy ta, Vương gia chắc chắn sẽ không tha cho nàng!”

Trước đây Vương phi từng sinh ra hiểu lầm giữa Vương gia và Thẩm Mạt Nương, lấy việc Vương gia cưng chiều bảo hộ Vương phi như vậy, sợ là ngài sẽ sinh lòng giận chó đánh mèo, như vậy hẳn sẽ không xen vào việc sống chết của Mạt Nương, nếu không nhờ hắn, nàng hẳn sẽ bị đuổi ra khỏi Bắc Cương.

Thẩm Mạt Nương không nghe hắn nói, chỉ có lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt đều là điên cuồng.

Tiểu Mã tiên sinh hoảng hốt nhớ tới, Vương phi đã từng hỏi qua hắn, hắn cùng Mạt Nương đều không lưỡng tình tương duyệt, chớ để sinh ra một đôi oan gia.

Chính mình khi đó sao lại đầy tự tin như vậy? Nay nhìn lại, thì ra…

Nhìn bức thư này rõ ràng không phải của Hoàng Thượng, chẳng lẽ có người rắp tay hãm hãi Mạt Nương? Hay muốn vươn bàn tay tới Vương phủ? Thân là mưu sĩ phụ tá đắc lực bên cạnh Bùi Nguyên Tu, khó tránh khỏi có người muốn lợi dụng Mạt Nương xuống tay với mình, Tiểu Mã tiên sinh thực sự không thể nghĩ nhiều. Việc hắn có thể làm lúc này, đó là cắt đứt việc này, bảo hộ Mạt Nương, cũng bảo hộ Vương phủ.

“Mạt Nương, thư này….”Tiểu Mã tiên sinh mở miệng, ánh mắt Thẩm Mạt Nương nhìn hắn cực kỳ xa lạ, làm cho người khác cảm thấy giống dã lang, âm lãnh cực kỳ.

Thẩm Mạt Nương lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người đi vào thư phòng.

Tiểu Mã tiên sinh ảm đạm cười khổ…

Ngày hôm sau, hắn tự biết Mạt Nương không muốn nhìn thấy mình liền tự tay thu thập quần áo, những vật dụng thường dùng. Đêm qua nằm trên giường, hắn suy tư hồi lâu, việc này không thể nói cho Vương gia, cuối cũng vẫn quyết định giấu giếm, bởi vì nếu nói, bất luận thiệt giả, Mạt Nương cũng chẳng có quả ngon mà ăn. (MTLTH.dđlqđ)

Vì vậy, nửa đêm hắn dậy, hủy đi tất cả thư từ mà Mạt Nương giấu. Trong hộp trang sức của nàng có một vách ngăn, hắn đã sớm biết, hắn mở ra, quả nhiên là có.

Một ngày này, Thẩm Mạt Nương vẫn luôn ở trong thư phòng, cơm canh đều do Tẩy Nghiễn bưng vào, dù sao cũng là quyết không nhìn Tiểu Mã tiên sinh.

Tiểu Mã tiên sinh thấy vậy, cũng không miễn cưỡng, đợi đến ngày đi liền dặn dò Tẩy Nghiễn phải chăm sóc tốt cho Mạt Nương, sau đó theo Vương gia đi vào Kinh.

Đội ngũ của Tĩnh Bắc Vương gia hơn ngàn người đi hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng đã đến Bắc Giao thập lý trường đình.

“Ngưng!”

Chu Thống lĩnh dẫn đội hét lớn một tiếng, Vương giá chậm rãi dừng lại.

“Hồi Vương gia, Vương phi, nơi Thạch đình phía trước có người chờ đón!”  Chu Thống lĩnh quay đầu ngựa, đến bên cạnh xe ngựa bẩm báo.