" Ôi, vị cô nương này, ngươi không phải đi nhầm chỗ đi? Nơi này của chúng ta là... - " Tú bà chỉ vào bảng hiệu, hai chữ cuối cùng ý vị thâm trường, "... thanh lâu! "
Tuy rằng đội đấu lạp, nhưng Cố Nguyệt Mẫn trang phục như ẩn như hiện dáng vẻ yêu kiều tiết lộ giới tính của nàng.
" Sao? Thanh lâu có quy định không tiếp khách nữ sao? " Cố Nguyệt Mẫn tùy tay lấy ra một thỏi vàng. Thỏi vàng vẽ một vòng cung trên không trung, tú bà vốn xoa tay ngại ngùng ra vẻ, bỗng nhiên nhanh hơn vài phần, vững vàng tiếp được thỏi vàng, ra tay khéo léo.
Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười: " Lão bản cũng là người võ lâm! "
" Vị... khách nhân này, ở Đông Lữ, có mấy thanh lâu trên dưới không có chút công phu? " Tú bà bất động thanh sắc thu hồi thỏi vàng, mặt cười nịnh nọt, " Ngài là muốn nghe hát hay muốn bồi rượu? "
Cố Nguyệt Mẫn lại lấy ra một thỏi vàng: " Ta muốn mời cô nương đánh đàn tốt nhất ở thanh lâu các ngươi bồi ta tâm sự. " Vào cửa liền ra tay, cãi nhau, đó là thủ đoạn Ngọc Lâu chủ đại nhân thích. Minh Huy Công chúa Điện hạ thời điểm nào cũng không mất phong độ.
" Không thành vấn đề! Ta lập tức gọi Tiêu Tiêu - nhạc công tốt nhất Như Ý Lâu! Tiêu Tiêu nhà chúng ta có danh tiếng khắp Đại Lữ, sẽ khiến ngài vừa lòng! "
Tú bà từ khe hở đấu lạp mơ hồ thấy được nửa khuôn mặt nàng, vẻ mặt tiếc hận - cô nương tươi ngon mọng nước, sao lại có thú vui này?
Giá khác nhau buôn bán khác nhau, ngươi nếu có thể trả giá cao, dù ngươi ở sau viện mở đại hội võ lâm cũng không ai cản ngươi.
-----------
Nếu hỏi Đông Lữ nổi danh nhất là gì, ban ngày, võ lâm nhân sĩ đàng hoàng sẽ nói cho ngươi biết - Lữ Chấn Hải bệ hạ chính là thiên hạ cao thủ số một số hai, Đông Lữ chính là thánh địa trong cảm nhận của người võ lâm! Mà đêm đến, tất cả mọi người sẽ nói cho ngươi - Đông Lữ nổi tiếng nhất là thanh lâu!
Từ lúc Lữ Chấn Hải làm Hoàng đế, thanh lâu Đông Lữ phát triển mạnh mẽ, tiến triển cực nhanh. Lúc trước Nguyên Thương uy hiếp Sở vương, nói phải đem gia quyến của Sở vương bán cho giáo phường Đông Lữ, vốn do thanh lâu Đại Lữ nổi tiếng khắp thiên hạ.
Thanh lâu, tửu lâu, quán trà, đều là nơi tập trung tin tức, nếu không có mấy cái cứ điểm thanh lâu, thật đúng là xấu hổ khi nói mình làm công tác tình báo.
Ngọc Khanh Hồng lấy này làm lý do quang minh chính đại kéo Nguyên Thương vào thanh lâu.
Kỳ thật, ở Hồ Châu, Như Ý Lâu chính là trung tâm thăm dò tình báo của Thiên Ngọc Lâu, cũng không phải căn cứ. Ngọc Khanh Hồng kéo nàng đến, bất quá là muốn nhìn xem, Nguyên Thương nếu thích nữ tử, ở nơi mỹ hoặc này sẽ có biểu hiện gì. Đả kích cùng trêu đùa Nguyên Thương đã là lạc thú lớn nhất của Ngọc Khanh Hồng.
Kết quả... Sự thật chứng minh Nguyên Thương biểu hiện cùng trong tưởng tượng của Ngọc Khanh Hồng giống nhau - dầu muối đều không ăn.
Nàng không biết có phải do kiếp trước từng trải qua, Nguyên Thương rất không thích, thậm chí chán ghét da thịt gần gũi. Chỉ có sau khi trọng sinh, lúc ý thức mơ hồ yếu ớt, đầu ngón tay mềm mại dịu dàng, hương thơm thanh nhã, khiến nàng khắc cốt minh tâm [ nhớ mãi không quên ].
Cho nên ngồi trong hoa thơm cỏ lạ, bị một đám hoa bướm vây quanh, Nguyên Thương chẳng những không có mê say, ngược lại mặt không chút thay đổi, ánh mắt có chút mù mịt. Chỉ là khả năng kiên nhẫn của nàng tốt lắm, yên lặng ngồi, áp suất thấp cường đại khiến cho đám nữ tử bên cạnh không dám quá mức làm càn.
" Tô công tử, lại thêm một chén nữa... " Dưới ánh mắt Ngọc Khanh Hồng, lại một người tiến lên. Không có biện pháp, nghe nói vị Ngọc cô nương là bằng hữu của lão bản.
Kỳ thật Ngọc Khanh Hồng không phải bằng hữu lão bản, là ' lãnh đạo ' của lão bản mới đúng. Nơi này dù sao cũng là một cứ điểm của Thiên Ngọc Lâu, nữ tử thanh lâu bình thường cũng không nhận biết được người của Thiên Ngọc Lâu, thậm chí còn không biết chính mình là thuộc hạ của Thiên Ngọc Lâu.
Sắc đẹp trước mặt, Nguyên Thương chỉ thản nhiên nói một câu: " Lão bản các ngươi khi nào đến? " Một câu sát phong cảnh khiến cho đối phương sắc mặt cứng đờ. Cũng may đối phương bản lĩnh chức nghiệp cường đại mới không khiến cho bàn rượu tẻ nhạt.
Ngọc Khanh Hồng cảm thấy thật không thú vị.
Ngay lúc này, một tiểu nha đầu xinh đẹp khoảng mười ba mười bốn tuổi tiến vào tiểu viện độc lập này, nói với Ngọc Khanh Hồng: " Vị tỷ tỷ này, nhạc công Tiêu Tiêu tỷ tỷ đã đến! "
Ngọc Khanh Hồng lúc vào cửa, ném ra lệnh bài khách quý của Như Ý Lâu, phân phó " Đem mười cô nương tốt nhất thanh lâu của ngươi đến, hầu hạ vị tiểu thiếu gia này! Nói lão bản các ngươi đến gặp lão bằng hữu ", Như Ý Lâu liền tự động an bài một tiểu viện thanh tịnh nhất, còn chuẩn bị rượu, thức ăn cùng cô nương tốt nhất đến tiếp khách.
Không nghĩ tới còn có nhạc công trợ hứng, Ngọc Khanh Hồng gật đầu, nói: "Cho nàng vào đi! "
Tiêu Tiêu là ' nghệ danh ', nữ tử thanh lâu bình thường ; nếu không có danh tiếng, cũng không dùng tên xưng, toàn là hoa cúc, hoa sen, hoa lan, hoa đào - một đống hoa ; nếu có danh tiếng, mới có thể dùng một chút tên gọi tao nhã lịch sự.
Tiêu Tiêu cầm nghệ tốt, tuy rằng khuôn mặt không phải vô cùng xuất chúng, nhưng cũng thanh tú. Nàng xuyên qua ánh trăng từ cửa chậm rãi đi đến, ôm Thất huyền cầm, hướng Ngọc Khanh Hồng cùng Nguyên Thương thi lễ, mang theo khí chất nhu hòa, khiến người khác liếc nhìn một cái, liền cảm thấy nàng đúng là cầm sư [ chơi đàn ].
Nguyên Thương cùng Ngọc Khanh Hồng ngồi ở ở chỗ cao trên lương đình, chia làm hai bên, bên cạnh bốn năm cô nương vây quanh, Tiêu Tiêu tiến lên ngồi ở phía dưới chỗ của Ngọc Khanh Hồng, cầm đặt trên kỷ trà [ bàn thấp ] còn chưa bắt đầu đàn, một quy công * từ gần đó tiến vào, ở bên tai nàng thì thầm vài câu. Ngọc Khanh Hồng gật đầu, nói: " Tô Kì, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút rồi trở lại. "
( *) Quy công: là người đàn ông làm tạp dịch trong kỹ viện, kiêm chức vụ bảo an, phía Nam gọi là Quy công, phía Bắc gọi là Đại trà hồ.
Nguyên Thương " Ừ " một tiếng không nói chuyện. Ngọc Khanh Hồng phòng bị nàng, nàng sao lại không biết. Tuy rằng trên danh nghĩa hai người là sư huynh muội, Thiên Ngọc Lâu còn phải nghe theo hiệu lệnh Thiên Cơ Môn, nhưng Nguyên Thương dù sao cũng là người của triều đình, Thiên Ngọc Lâu là tổ chức sát thủ bí ẩn, không có khả năng mọi bí mật đều để lộ trước mặt nàng. Ngọc Khanh Hồng không đi ' căn cứ ' mà đến đây cũng do cố kị điều này.
Chờ Ngọc Khanh Hồng đi rồi, hơn mười cô nương xông đến. Mọi người thấy nàng phong độ bất phàm, quần áo đơn giản lại đẹp đẽ cao quý, thừa cơ nhào lên ôm ấp yêu thương. Nguyên Thương mắt lạnh một cái, lập tức khiến mọi người trông mong ngừng lại. Một đám nữ tử thiên kiều bá mị [ xinh đẹp, quyến rũ ] thấy nàng không quan tâm nữ sắc, không dám lại làm càn, chỉ kính rượu, gắp thức ăn.
Lúc Nguyên Thương yên lặng uống rượu giải sầu, dùng bữa, tiếng đàn bổng vang lên.
Nguyên Thương dừng đũa.
Tiếng đàn này, là...
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng nhạc công Tiêu Tiêu.
Không phải, không phải nàng!
Nhưng điệu khúc này, rõ ràng là nàng từng xướng cho người kia! Thiên hạ này, trừ bỏ mình cùng Mẫn nhi, còn có ai có thể biết ca khúc này?
Không có khả năng!
Nguyên Thương gắt gao nhìn thẳng khuôn mặt Tiêu Tiêu, quả thật không có dấu vết dịch dung, dáng người cũng không phải.
Cố Nguyệt Mẫn toàn thân trên dưới, mỗi một tấc da thịt nàng đều ghi nhớ trong lòng, nếu là Mẫn nhi, mặc kệ hoá trang thành bộ dáng gì, chỉ cần nhìn một cái, nàng tuyệt đối có thể nhận ra được!
Đang lúc Nguyên Thương muốn đứng dậy ép hỏi Tiêu Tiêu, một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở gian phòng. Giống như bỗng nhiên xuất hiện, theo tiếng đàn lộ ra dáng người nổi bật.
Bây giờ đã là chạng vạng, vào đông sắc trời nhanh tối, màn đêm sớm lặng lẽ buông xuống, chỉ có mấy ngọn nến đỏ trong sân viện, chiếu rọi dáng người như ẩn như hiện.
Nguyên Thương ánh mắt chuyên chú, khiến bọn nữ tử xung quanh không tự giác cũng yên lặng.
Là nơi trăng hoa, cho dù ở trong tiểu viện độc lập, cũng dính không ít hương sắc. Chỉ là, nơi này vốn dành cho các tài tử, ngồi ở nơi quyền quý, cao nhã, tự nhiên không có khí tức thấp kém, mà thanh nhã như hương hoa lan.
Trong viện nữ tử mang khăn che mặt, trường sa bạch sắc, đai lưng kim sắc, trang nhã hoa lệ cao quý, đôi mắt lấp lánh, gợn sóng, sáng ngời động lòng, che giấu không được ý cười.
Đêm đông, một thân tơ vàng tuyết sắc này tựa như ánh mặt trời chói mắt - dung nhan như ngọc, giai nhân như họa.
Tiểu mỹ nhân nhìn nàng một cái, như gió mát trăng thanh, từng bước lay động, từ từ đến gần Nguyên Thương. Đôi mắt Nguyên Thương vui sướng, nhịn không được giương tay hướng về phía nàng, nàng bỗng nhiên dừng lại, dần dần rũ mi mắt.
【 Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. 】
( Chim Thư cưu cất tiếng kêu quan quan, ở trên cồn bãi sông. Như người con gái hiền thục dịu dàng, sánh đẹp đôi cùng người quân tử.)
Nhạc công Tiêu Tiêu bỗng nhiên mở miệng ngâm xướng. Lời ca này là từ bài [ Quan thư ] trong [ Kinh Thi ], giai điệu cũng là điệu hát dân gian Giang Nam cuối thời nhà Tống, cùng từ khúc này phong cách khác nhau.
Dưới đài mỹ nhân tuyệt sắc tay áo khẽ lay động. Tiếng đàn uyển chuyển, giống như thủy điểu * tinh tế hót ca, khăn che mặt nhẹ nhàng tung bay, lộ ra chiếc cằm cùng đôi môi câu hồn đoạt phách. Nàng theo tiếng đàn mà múa, giống như bản thân không phải ở trong tiểu viện, mà như ở bên dòng suối nhỏ Giang Nam, trên đầu là hoa dương liễu, dưới chân cá tôm chơi đùa.
Một cái ngoái đầu nhìn lại, tim Nguyên Thương như muốn ngừng đập - vị quý nữ hoàng tộc cao cao tại thượng, lần đầu tiên dùng ánh mắt minh mục trương đảm * như thế - mị nhãn như tơ * mang chút ngượng ngùng.
-------
( *) Minh mục trương đảm: Lộ liễu, trắng trợn, không che giấu.
Mị nhãn như tơ: Ánh mắt mị hoặc.
-------
Nguyên Thương bỗng nhiên đứng lên! Phiêu dật [ phóng khoáng ] của nàng, xuất trần [ hơn người ] của nàng, bình tĩnh của nàng, hoàn toàn bị một ánh mắt làm hồn phi phách tán, khó có thể kiềm chế!
Vấn thế gian tình thị hà vật? [ Hỏi thế gian, tình là vật gì? ]
Hai người trước đó cùng nhau trải qua nhiều lần sinh tử, cùng nhau làm bạn trên thảo nguyên. Là mối tình đầu thời niên thiếu, là lúc tình cảm khó chìa lìa, xa cách chỉ một tháng, lại giống như hơn mười mấy năm không gặp nhau.
Nàng ở trên đình, người nọ ở trong sân, hai bên cách nhau là hồ nước, bị nước hồ xanh biếc cách ngăn, người nọ giống như tiên hạc ở trong nước, hướng nàng ngâm ca.
【 Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi.
Yểu điệu thục nữ, ngộ mị cầu chi. 】
( Rau hạnh mọc so le um tùm, cả bờ trái bờ phải theo dòng nước chảy.
Người con gái hiền thục dịu dàng, ta thức ngủ đều mơ tưởng đến nàng.)
Bất tri bất giác, Nguyên Thương đã xướng ra tiếng, bước đến.
【 Cầu chi bất đắc, ngộ mỵ tư bặc.
Du tai! Du tai! Triển chuyển phản trắc. 】
( Mơ tưởng đến nàng mà không được gặp, thức ngủ đều mong nhớ.
Ôi! Triền miên! Triền miên! Để ta luôn trằn trọc trăn trở.)
Nàng không phải hát, mà nói với nàng ấy, nói tình cảm trong lòng, nói tưởng niệm của nàng. Ở trước tình yêu, Nguyên Thương cho tới bây giờ đều đơn thuần như vậy, không biết che giấu, cũng không muốn che giấu.
Người không có tình, một khi động tình, liền như nước nghìn năm phá đê vỡ tung ; trong ngực, trong mắt đều tràn đầy.
【 Sâm si hạnh thái, tả hữu thể chi.
Yểu điệu thục nữ, cầm sắt vĩ chi.
Sâm si hạnh thái, tả hữu mạo chi.
Yểu điệu thục nữ, chung cổ nhạo chi. 】
( Rau hạnh mọc so le um tùm, hái bên trái rồi hái bên phải.
Người con gái hiền thục dịu dàng, ta ước mong được cùng nàng kết duyên cầm sắt.
Rau hạnh mọc so le um tùm, chọn hái cả bên trái rồi bên phải.
Người con gái hiền thục dịu dàng, ta muốn giúp cho nàng vui bằng tiếng chuông tiếng trống.)
Nàng từng bước hướng thiên hạ [ người trong lòng ] đã mong nhớ ngày đêm. Nàng rốt cục hiểu được, cái gì gọi là tương tư. Không nói nên lời, chua sót cùng ngọt ngào giờ phút này đều nằm trong tiếng đàn.
Thân phận, tự do, tất cả đều không quan trọng. Chỉ cần một ánh mắt, cho dù là vì Công chúa Điện hạ này thịt nát xương tan cũng không tiếc.
Nguyên Thương vươn tay phải, muốn vạch trần lớp khăn sa cản trở ánh mắt sáng rực của nàng. Công chúa Điện hạ nhẹ nhàng nghiêng đầu, hai ôm lấy cổ của nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ: " Vị cô nương kia bộ dáng không tệ, là người thương của ngươi, hử? " Âm điệu chữ cuối hơi nhấn, mềm nhẹ như sương, nỉ non như câu hồn đoạt phách, khiến Nguyên Thương muốn hôn mê.
" Nàng không phải người thương của ta. " Nguyên Thương ăn ngay nói thật.
" À? Như vậy, là người nào? " Công chúa Điện hạ híp mắt, nhìn lướt qua hơn mười vị nữ tử đủ loại sắc thái.
Mắt thấy nụ cười chức nghiệp mười mấy năm khuynh quốc khuynh thành, Nguyên Thương lại cảm thấy so với kịch độc xyanua ( -CN) còn nguy hiểm hơn.
" Thật không phải người thương! " Nguyên Thương muốn khóc.