( *) Bộ bộ kinh tâm: Từng bước kinh động.
Nguyên Thương không ngừng nói với chính mình: Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Là một sát thủ nếu không giữ được tỉnh táo, sẽ vô cùng nguy hiểm. Đặc biệt vốn không phải ở trong hoàn cảnh an toàn, sẽ khiến cho phán đoán của sát thủ xuất hiện sai lầm. Mà đôi khi sai một bước, liền thua cả bàn cờ!
Dưới tin tức của Ngô Từ Nhân, mọi người trực tiếp hướng về chỗ ba ngàn tinh binh của Mộ Dung Thanh Hoa mà đi. Hai ngày sau, ở giữa đường gặp được bốn binh truyền tin Mộ Dung Thanh Hoa phái tới.
“ Vị nào là Công chúa điện hạ? “ Binh sĩ cầm đầu tra xét ấn tín xong, lập tức hỏi thăm chỗ của Cố Nguyệt Mẫn.
Nguyên Thương mặt lạnh nói: “ Dẫn đường! “
Tiểu đội trưởng truyền tin thấy nàng dù mặc nam trang, vẫn có thể nhìn ra là nữ tử, mà vài cái thống lĩnh cũng vây quanh nàng, nghe thấy nàng trả lời, liền cho rằng nàng chính là Minh Huy Công Chúa, vì thế cung kính dẫn đường nói: “ Điện hạ, thỉnh đi bên này. “
Nguyên Thương cưỡi ngựa đi theo hắn, đám người Lục Tú Tài bị rơi ở đằng sau, hao hết toàn lực khó khăn lắm mới đuổi kịp phía sau nàng, khoảng cách càng lúc càng xa.
Nguyên Thương không muốn nhìn thấy bộ dáng Cố Nguyệt Mẫn đối với người khác ăn nói dịu dàng, cho dù đó chỉ là hư tình giả ý vì muốn lấy được tình báo.
Kiếp trước làm nhiệm vụ, Nguyên Thương không ít lần câu dẫn người khác, nhưng đều là dưới yêu cầu của đại tỷ, không cần nhiều quá hành động - hơn nữa nàng cũng diễn không được, có đôi khi không cần hành động ngược lại càng có thể gạt người - chỉ cần dịch dung sau đó đứng một chỗ, biểu lộ bản tính, lập tức liền thành băng sơn mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nàng chỉ cần cười nhẹ, nhân vật mục tiêu liền thần hồn điên đảo. Vấn đề còn lại,... trên giường không phải vấn đề.
Nàng tâm tư không phải đơn thuần, chỉ là theo thói quen xử lý vấn đề đơn giản hóa. Ở nàng nhìn nhận, Cố Nguyệt Mẫn cho tới bây giờ chỉ đối tốt với một mình nàng, dù là lúc trước ở phủ Phò mã, phủ Công chúa hư tình giả ý, cũng chỉ với một mình nàng. Nhưng hiện tại nàng rốt cục hiểu được, Cố Nguyệt Mẫn ôn nhu săn sóc còn có thể với người khác, chỉ cần nàng cảm thấy nên làm. Nay vì một cái mật đạo vương đình, nàng có thể đối với Công chúa Nữ Chân nhu tình làm quen ; Tương lai trở về Đại Yến, không biết còn bao nhiêu chuyện quan trọng, có phải nàng cũng sẽ đem tâm tư chia sẻ với nhiều người?
Cố Nguyệt Mẫn tâm cơ thâm trầm, từ nhỏ liền đi theo hai cái yêu nghiệt Cố Thường Y cùng Túc Sa Duyệt Dung, biết rõ làm sao để câu dẫn người, nàng tâm tư tinh tế, lại hiểu được mị lực lớn nhất của mình ở đâu, mặc kệ là nam tử hay nữ tử cũng đều dễ như trở bàn tay.
Nguyên Thương yêu Công chúa, ngay từ bắt đầu đã không bình đẳng, ngay từ đầu, chính là Nguyên Thương vì nàng vào sinh ra tử, vì nàng buông tha đi Triều Tiên, vì nàng từ một sát thủ trở thành lãnh tướng, vì nàng buông tha tự do.Nàng chưa bao giờ cho rằng mình lựa chọn sai, cũng chưa từng hối hận, nhưng khó tránh khỏi có chút đau lòng, có chút mê mang. Nàng hiểu được việc này nguy hiểm, nếu không thể kịp thời lấy được mật đạo vương đình Cố Nguyệt Mẫn tất nhiên sẽ hối hận cả đời, nàng hẳn nên lấy đại cục làm trọng, lấy kế hoạch của Cố Nguyệt Mẫn làm trọng. Nhưng bắt nàng nhìn như không thấy, nàng sao có thể làm được?
Vị sát thủ lãnh huyết hơn hai mươi năm không cầu không lo, lại vì tình khổ sở, để tay lên ngực tự hỏi:
Ta rốt cuộc phải làm sao mới tốt?
Có lẽ, chiến trường rộng lớn, không phải là vũ đài của nàng. Giang hồ huyết vũ tinh phong mới thuộc về nàng, cho dù là một đường sinh tử, nhưng dù sao cũng nơi nàng quen thuộc.
--------------
Bất tri bất giác, đã đi được nửa canh giờ. Nguyên Thương từ trong nỗi lòng phục hồi tinh thần lại, mắt phải giựt mạnh, đáy lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Nguyên Thương bỗng nhiên kéo nhanh dây cương, dừng ngựa. Thuộc hạ của Mộ Dung Thanh Hoa thấy nàng dừng lại, cũng quay đầu ngựa trở về, kỳ quái nói: “ Công chúa Điện hạ? “
Nguyên Thương hỏi: “ Còn bao xa? “
Binh truyền tin nói: “ Tướng quân ở mười dặm phía trước chờ. “
Nguyên Thương bỗng nhiên nhìn tiểu đội trưởng, lạnh lùng nói: “ Hắn vì sao không tự mình tới đón? Thật cao giá! “
Tiểu đội trưởng ngẩn người, chợt cúi đầu nói: “ Điện hạ thứ tội! Tướng quân nhà ta không phải muốn lên mặt, chỉ là tướng quân đang cùng đại tướng Hung Nô giao thủ... “
Nguyên Thương nhíu mày nói: “ Đại tướng Hung Nô nào? “
“ Đại tướng dưới trướng Tả Hiền vương, Hách Liên Đa Đạc! “
“ Hách Liên Đa Đạc? Thì ra là hắn, là đệ nhất cao thủ bộ lạc Bạch Dương! “ Nguyên Thương trầm ngâm gật đầu, thần sắc thả lỏng.
Tiểu đội trưởng nói: “ Việc này không nên chậm trễ! Điện hạ, nơi này nguy hiểm, vẫn nhanh chóng cùng tướng quân hội họp! Tướng quân nhận được quân báo của Trưởng Công chúa, đã muốn chờ lâu! “
Nguyên Thương gật đầu. Tiểu đội trưởng thấy nàng không trách tội, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đang muốn cưỡi ngựa đi tiếp, bỗng nhiên sau gáy đau xót, nháy mắt tiếp theo có thể nhìn thấy - một khối thi thể ngồi ngay ngắn trên ngựa nhưng đã mất đầu.
Nguyên Thương tay trái kéo dây cương, tay phải cầm Kinh Lôi đao, máu tươi bắn tung tóe trên người nàng, nhìn đặc biệt dữ tợn.
Ba tên binh sĩ hoảng sợ, một người nơm nớp lo sợ hỏi: “ Điện hạ... Người đây là vì sao? “
Mũi đao Kinh Lôi hướng xuống, máu tươi nóng rực chảy dọc theo lưỡi dao rơi xuống, ở trên tuyết nở rộ những đóa hoa đỏ thấm.
“ Tiếng Hán nói không tệ! “ Nguyên Thương cười lạnh một tiếng, lập tức nhảy lên, hướng một người gần nhất chém xuống.Người này biến sắc, xoay người lăn xuống, thuận thế rút đao ở thắt lưng, ' Keng ' một tiếng, chặn Nguyên Thương đao thứ hai. Nhìn ra đao uy thế, thế nhưng cũng là một người luyện võ!
Người nọ dùng tiếng Hung Nô hét lớn một tiếng, Nguyên Thương mấy hôm nay theo Cố Nguyệt Mẫn học vài câu Hung Nô, biết trong đó có nói tới chữ ' giết ', ' để lộ '. Hai tên binh Hung Nô bên cạnh cũng đã sớm đánh tới. Ngay cả hai tên cao thủ - đệ đệ của Hách Liên Đa Đạc cũng từng thua trong tay Nguyên Thương, nàng sao có thể đem lính tôm tướng cua này để vào mắt? Ám khí trong cổ tay ' Xoẹt xoẹt ' hai tiếng, liền bắn hạ hai người, Kinh Lôi đao tiến về phía trước, lạnh lùng vững vàng.
Tên binh Hung Nô còn lại đột nhiên dừng lại, bởi vì quán tính vẫn tiến về trước nửa tấc, cổ cùng Kinh Lôi đao chạm nhau, nơi đó bị cắt vỡ, chảy ra một chút máu tươi, làm hắn không dám nhúc nhích chút nào.
Hắn lấy tay xoa vết máu trên cổ màu đồng phía dưới Kinh Lôi đao, Nguyên Thương lạnh giọng hỏi: “ Ngươi sao biết được hành tung của ta? “
Thấy nàng trong giây lát giết chết ba người, mặt không đổi sắc, giống như ăn cơm uống nước bình thường, sát khí nhẹ nhàng bâng quơ lan tỏa, lúc này mới bước vào đông nhưng tên binh này lại bị bức đến đổ mồ hôi lạnh, vẫn cố ' mắt cao hơn đỉnh ', nói: “ Cho dù biết thì sao? Cố Nguyệt Mẫn, ngươi trốn không thoát! Ha ha, lúc này, Loan Đê tướng quân đã mang binh vây quanh nơi này, ngươi có cánh cũng không thể bay! “
Như đáp lại lời nói của hắn, phía xa mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa. Nghe thanh âm này, không dưới ngàn người, từ phía Bắc chia nhau hướng phía này chạy nhanh đến. Phía Tây, phía Đông cũng mơ hồ có động tĩnh truyền đến, chỉ không quá rõ ràng.
Nguyên Thương không chút do dự, một đao giết hắn, xoay người lên ngựa, hướng phía Nam chạy đi.
Tên lính liên lạc này tới bắt Cố Nguyệt Mẫn, nhưng ngay cả bộ dáng của Cố Nguyệt Mẫn cũng không biết, có thể thấy được không phải do nội bộ có gian tế tiết lộ ra. Vừa rồi bọn họ nhắc tới Trưởng Công chúa đưa tin, lại nhắc tới Trấn Bắc đại doanh, nhưng không biết Mộ Dung Thanh Hoa sớm đã mang ba ngàn tinh binh ẩn núp dưới vùng đồng bằng, nói vậy hành động lần này cũng không bị tiết lộ, mà do Trưởng Công chúa đưa tin tới Tây đại doanh bị gian tế đối phương tra được, vì thế không suy nghĩ đến bắt Cố Nguyệt Mẫn.
Không được!
Nguyên Thương siết chặt dây cương.
Mẫn Nhi thủ hạ chỉ có bốn trăm người, nếu trở về, sẽ đem người Hung Nô dẫn tới. Cố Nguyệt Mẫn ở phía Nam, Mộ Dung Thanh Hoa ở vùng đồng bằng phía Tây, hang ổ người Hung Nô ở phía Bắc... Hướng Đông!
Nguyên Thương quay đầu ngựa lại, hướng phía Đông mà đi.
Phía Đông có một cái thung lũng, người Hung Nô vừa lúc mai phục ở nơi này. Nói mai phục cũng không quá thỏa đáng, phải nói là bao vây tiêu diệt. Bọn họ canh phòng ở chỗ này, là vì phòng ngừa ' Minh Huy Công chúa ' đào thoát, cũng không chuẩn bị thật sự xuất thủ - ai có thể dự đoán được vị ' Công chúa điện hạ của Đại yến quốc ' có thể dễ dàng xuyên qua cạm bẫy bọn họ tỉ mỉ bố trí đây?
Nguyên Thương phóng ngựa chạy như bay, không chút tạm dừng nhằm về chỗ của người Hung Nô. Lúc sắp đến trận doanh của đối phương, nghiêng hướng chạy về bên cánh đối phương.
Thủ lĩnh Hung Nô A A kêu to, chỉ khoảng nửa khắc liền có kỵ binh Hung Nô phân tán hướng hắn xông đến. Hung Nô lợi hại nhất đó là Khinh kỵ binh, bọn họ đi lại như gió, cung ngựa thành thạo, mỗi người giương cung tên, nhắm ngay Nguyên Thương, cũng không bắn người, mà là bắn ngựa. Xem ra bọn hắn chủ ý muốn bắt sống nàng, áp chế đại Yến.
Cố Nguyệt Mẫn trong lòng Hoàng đế đại Yến, Trưởng Công chúa, liền giống như Lục vương tử trong lòng Thiền Vu Hung Nô. Năm đó Thiền Vu bởi vì Lục vương chết mà tức giận đến hộc máu, cơ hội trà thù rốt cuộc đến, sao dễ dàng buông tha? Nhất định phải bắt sống nàng bằng được!
Nguyên Thương biết rõ điểm này, lợi dụng tâm lý này của người Hung Nô chạy thẳng về phía trước, hoàn toàn không để ý an nguy bản thân, Kinh Lôi đao, ám khí tẩm độc, đều là bùa đòi mạng binh Hung Nô. Người Hung Nô đã chết mười mấy tên, mà Nguyên Thương như trước không bị ngăn lại. Người Hung Nô lo lắng sẽ giết nàng, chứ không sợ nàng bị thương, đều hướng tứ chi cùng ngựa mà bắn.
Nguyên Thương bản lĩnh chịu đau thiên hạ vô song, cũng không quan tâm thân thể bị thương, ở hiện đại các loại tra tấn đều nếm thử qua, liền ngay cả dùng thuốc nôn cũng đừng nghĩ cạy miệng nàng ra, càng không nói chút ngoại thương.
Hung Nô cùng văn hóa Hán bị hòa tan rất sâu, tướng lãnh Hung Nô rất nhiều người biết tiếng hán, cũng tập binh pháp, luyện võ, tuy rằng thủ lĩnh Hung Nô này không có công phu cao như Hách Liên Đa Đạc, cũng so với Nguyên Thương mạnh hơn nhiều. Lúc hắn giương lên cung tên nhắm vào Nguyên Thương, chúng thân vệ bên cạnh cũng đồng thời giương cung, hắn hét lớn một tiếng, tên sắt của chúng thân vệ đều đồng loạt rời dây cung, mang theo sát khí sắc bén hướng tới Nguyên Thương đang bị vây vọt tới. Nguyên Thương cởi áo khoác, ở không trung đảo qua lại, đem hơn mười tên sắt bao lấy, lại tiếp tục. Tên sắt lệch khỏi quỹ đạo, vẫn theo thế, xuyên phá áo khoác hướng về đất tuyết, thật sâu cắm trong tuyết, chỉ có đuôi tên lộ ra ngoài.
Ngay tại trong nháy mắt Nguyên Thương dùng để thở, tên của thủ lĩnh Hung Nô vừa vặn bắn tới. Kinh Lôi đao của Nguyên Thương chế trụ đao bên hông của một tên Hung Nô bên cạnh, mà tay trái chính là đem ám khí bắn vào mắt một tên binh bên cạnh đang giương cung. Đối mặt với tên dài mang theo nội lực, Nguyên Thương không chút do dự hướng bên trái tránh, nhưng sao có thể tránh? Tên dài vốn muốn bắn vào ngực phải của nàng, nàng nghiêng thân, liền bắn vào vai phải.
Sức mạnh của mũi tên suýt chút đem nàng ngã xuống ngựa.
Người Hung Nô sẽ không đối với Hắc Kỳ Lân nương tay, Hắc Kỳ Lân phía dưới tuy rằng cực lực né tránh, nhưng vẫn bị trúng mấy mũi tên, mắt thấy sắp đứng không vững.
Nguyên Thương quyết định thật nhanh, nương theo lực của mũi tên lộn ngược ra sau bay vọt lên. Lập tức lại một trận mưa tên trên không.
Lúc Nguyên Thương rơi xuống, dừng trên lưng ngựa một tên Hung Nô ở phía sau, xốc tên binh Hung Nô ném vào trong tuyết, cưỡi ngựa tiếp tục chạy trốn. Mũi tên kia bắn trúng bả vai nàng, thế nhưng không thể làm nàng rơi xuống ngựa.
Thủ lĩnh Hung Nô chấn động - Đây là Công chúa đại Yến võ nghệ không tốt lắm sao? Sao có thể lì lợm như thế?
-------------------
P/S: Nguyên Thương thảm rồi!!!
Ta mới edit bộ ' Phi thường quan hệ ', qua đọc chơi =]].