* xót thương.
------------------
( *) Khanh: Chức quan ngày xưa, cũng là cách vua gọi quần thần ( vua cũng hay gọi phi tử mình yêu mến là Ái khanh).
Ngoài ra Khanh cũng là cách gọi thân thiết giữa vợ chồng, bạn bè.
------------------
Nguyên Thương mang theo thân vệ, lên ngựa, còn chưa xuất phát, đã thấy mấy thị vệ đầu lĩnh Cổ Nghiên, Mộ Sính đều đến đây.
Cổ Nghiên hướng nàng chắp tay nói: “ Đại công tử để chúng ta cùng người lên núi, có chuyện quan trọng thương lượng. “
Nguyên Thương nhìn bộ dáng này, hiểu được trên núi nhất định có chuyện không tầm thường phát sinh, nếu không cũng sẽ không cẩn thận như thế, còn gọi tất cả tướng lĩnh.
“ Phong Nhị, bố trí lính gác cho tốt. “ Nguyên Thương lưu lại một câu, liền mang theo mười thân vệ nghênh ngang mà đi. Phong Nhị sửng sốt một chút, bỗng nhiên vẻ mặt tươi cười, lớn tiếng đáp: “ Vâng! “ Xoay người chỉ hai trong số bốn thuộc hạ phía sau, nói, “ Hai người các ngươi phụ trách an toàn của doanh địa! “ Lại đối với hai người còn lại nói, “ Hai người các ngươi, theo ta lên núi! “ Hai người bị điểm danh ở lại khuôn mặt uể oải, mà người có thể đi theo trên mặt lộ rõ hưng phấn. Cổ Nghiên, Mộ Sính, Trình Duyên, Lục Minh, Trương Hoa, Chu Đại Phong, Vương Hoài, Phong Lão Nhị cùng hai thuộc hạ, lập tức chạy đi dẫn ngựa, đuổi theo bóng dáng Nguyên Thương ở phía xa.
Nguyên Thương không có chờ bọn hắn, dưới sự chỉ dẫn của thị vệ truyền lời, cùng mười thân vệ theo đường nhỏ lên núi. Lúc đến giữa sườn núi, đi ngang qua một đường nhỏ chỗ vách đá, đường càng lúc càng hẹp, chỉ đủ một người đi qua. Đường một bên là vách núi đen, một bên là cây cỏ nghiêng vẹo sáu bảy mươi độ. Nguyên Thương cùng với mọi người phía sau cũng không xuống ngựa, ngồi trên lưng ngựa dọc theo đường núi.
Qua thời gian một chun trà, đến một chỗ trên sườn núi, Nguyên Thương bỗng nhiên ghìm ngựa dừng lại. Thân vệ phía sau cũng lập tức ghìm ngựa theo, cảnh giác đánh giá bốn phía, mọi người đều một tay nắm dây cương một tay đặt trên chuôi đao.
Nguyên Thương lẳng lặng nhìn phía trước, nói: “ Có mùi máu tươi... “
Mười thân vệ đều như lâm đại địch. Nhưng bọn họ một chút cũng không ngửi được mùi máu tươi nào.
Chỉ có thị vệ truyền lời là thật bình tĩnh chỉ vào một chỗ ở khe núi phía trước nói: “ Nguyên cô nương, phía trước chính là chỗ đại công tử. “
Nguyên Thương lại không nhúc nhích, mà lạnh lùng nhìn hắn. Những thân vệ khác cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn. Thân vệ này nhanh nói: “ Nguyên cô nương, ta... là phía trước có người trên núi bị giết, Công... Đại công tử mới để cho ta đi gọi các người... Này, tảng đá, ngươi nhìn ta như vậy làm gì, ngay cả ngươi cũng hoài nghi ta? “
Thân vệ được gọi là ' tảng đá ' nói với Nguyên Thương: “ Nguyên cô nương, hắn là lão binh của Tô phủ, tuyệt đối sẽ không đối... đối với đại công tử cùng Tô thiếu gia có nhị tâm. Chuyện này ta lấy tính mạng ra đảm bảo. “ Tô thiếu gia chính là chỉ Tô Kì. Ở trong mắt thân vệ, Phò mã có việc quay về Thần Y Môn, như vậy bọn họ liền đem sư tỷ của Phò mã chiếu cố, xem trọng, không thể xảy ra chút sai lầm. Huống chi, bọn họ đối với ' Nguyên Thập Tam ' vô cùng sùng bái, khâm phục.Nguyên Thương là sát thủ cao cấp ở hiện đại, trừ bỏ thân thủ ra, sức quan sát cùng trực giác cũng đặc biệt cường. Nàng nhìn ánh mắt của người khác liền biết đối phương nói thật hay là nói dối, hơn nữa hương vị của mùi máu tươi này, hẳn là đã chết một đoạn thời gian, cũng không phải Cố Nguyệt Mẫn gặp nạn. Vì thế gật đầu, gọi ra hai người nói: “ Đi phía trước dò đường. “ Lại lưu lại hai người canh gác, lúc này mới đi vào khe núi kia.
Bên ngoài khe núi có một cái sơn cốc dài hẹp, hai bên đều là vách núi, xuyên qua sơn cốc, trong bán kính một trăm mét là vùng đất trũng, bốn phía đều là vách đá hoặc là rừng rậm, người đi đường khó có thể đi lại. Chính giữa có một cái hồ nhỏ, nước suối trên vách núi chảy vào trong hồ, tiếng nước róc rách mỏng manh lại rõ ràng.
Dưới ánh trăng, có một ít lục bình lênh đênh trên mặt hồ, thỉnh thoảng mặt nước có một chút gợn sóng, có thể thấy được có không ít cá. Thung lũng ấm áp trong núi, vốn hẳn là nơi yên tĩnh và an lành, nhưng trong rừng thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua thật ra chỉ là Ma Tước [ chim sẻ ] ra ngoài tìm thức ăn, lúc này lại có vẻ đơn điệu thê lương.
Lúc bọn họ bước vào nơi này, vài con quạ đen giật mình, trốn vào rừng cây. Nơi này một mảnh yên tĩnh, nơi nơi tràn ngập mùi máu tanh không tan. Hồ nước đã bị nhuộm thành màu đỏ, hơn mười cổ thi thể nằm trong bụi cỏ khô héo, vết máu đọng lại trên cỏ đã biến thành màu đen, chung quanh rõ ràng có dấu vết đánh nhau, còn có lưỡi đao gãy, gậy gỗ. Những thi thể này có một số vẫn còn duy trì tư thế trước khi chết, có thể thấy được lúc đó đã ra sức phản kháng như thế nào, liều chết giết địch.
Trong cốc phía Đông Nam có vài cái huyệt động rõ ràng bị hun đốt quá, ngoài động là vài ngôi nhà gỗ bị đốt cháy lưu lại một ít vách tường bị phá hủy.Trên một cây cột gỗ to bằng bắp đùi được bào vô cùng nhẵn bóng có một hài tử khoảng ba bốn tuổi, bị trường thương xuyên thẳng qua ngực ghim vào cột, lộ ra hơn phân nửa cây thương gỗ. Bên cạnh một nữ nhân tóc dài một tay ôm phía dưới cây cột, một bàn tay gắt gao cào trên mặt đất, lưng bị chém, lộ ra nội tạng, sau thắt lưng cùng trên cổ còn cắm một mũi tên dài. Nữ nhân nằm sấp trên đất, nhìn không thấy mặt,chỉ có thể nhìn thấy ngón tay nàng hé ra một góc vải màu xanh nhạt, thật sâu cắm trong đất, có thể thấy được lúc đó dùng sức có bao nhiêu lớn.
Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhóm thân vệ thường xuyên thấy máu tanh cũng nhịn không được trên lưng lạnh lẽo.
Nguyên Thương nhìn quanh một vòng, nhóm thân vệ của Cố Nguyệt Mẫn đang thu thập hài cốt, đào hầm chuẩn bị chôn cốt. Cố Nguyệt Mẫn thì đứng ở bên hồ, đưa lưng về phía sơn động, nhìn ánh trăng phản chiếu trong hồ. Nguyên Thương từ mặt bên nhìn, thân ảnh của nàng hiu quạnh đau buồn, thân mình đơn bạc đứng dưới gió lạnh cuối thu vẫn không nhúc nhích, tựa hồ ngay cả Nguyên Thương đến cũng không phát giác.
Nguyên Thương đi đến, từ phía sau ôm lấy nàng.
Nguyên Thương tuy rằng khó có thể đối với cái chết mà sinh ra thương cảm, nhưng cũng không phải không hiểu được Cố Nguyệt Mẫn đang đau lòng.Thiên chi kiêu nữ * giống như Cố Nguyệt Mẫn, có lẽ từng đi theo Cố Thường Y, tiếp nhận qua đao quang kiếm ảnh trên chiến trường, có lẽ cũng nhìn quen triều đình tranh đấu so với chiến trường càng hung ác, nhưng thấy dân thường bị tàn sát như vậy quả thật rất ít.
( *) Thiên chi kiêu nữ / Thiên chi kiêu tử: Nghĩa là con cưng của trời.
Mặc kệ võ công rất cao, lòng dạ rất sâu, Cố Nguyệt Mẫn vẫn chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi, nàng vẫn sẽ tùy hứng, sẽ động tâm, sẽ động tình, cho nên cũng sẽ đa sầu đa cảm, tâm sinh thương xót.
Cố Nguyệt Mẫn là một thành viên có trách nhiệm của hoàng thất, cùng với gia tộc bảo hộ bách tính, có loại cảm tình như đối đãi với hài tử của mình vậy. Đặc biệt Cố Nguyệt Mẫn là nữ tử, càng dễ dàng có cảm giác mẫu tính. Thấy bình dân bách tính bị tàn sát như vậy, lại còn là nữ nhân và đứa nhỏ, nàng sao lại không đau lòng?
Nguyên Thương không biết an ủi, chỉ có thể từ phía sau ôm lấy nàng, đem ấm áp trên người mình bao bọc lấy nàng. Nàng nhìn sắc mặt Cố Nguyệt Mẫn liền cảm thấy rầu rĩ, trong lòng tràn đầy niệm tưởng [ ý nghĩ ] muốn truyền đạt với nàng. Nhưng mà, nàng ngay cả chính mình muốn nói cái gì cũng không biết, làm sao có thể nói ra lời?
Trên đời này, có lẽ cũng chỉ có nữ tử thông minh như Cố Nguyệt Mẫn mới hiểu được một người không biết biểu đạt tâm ý như nàng.
Cố Nguyệt Mẫn thuận thế lẳng lặng tựa vào lòng Nguyên Thương. Cố Nguyệt Mẫn cảm thấy có đôi khi Nguyên Thương biểu hiện như một người từng trải, có đôi khi tâm tư so với hài tử mười một mười hai tuổi còn thuần khiết hơn. Thập Tam người này a, đối với sự vật nhìn nhận rất trực tiếp, không thích thì không hề tỏ ra hứng thú, nàng yêu ghét rõ ràng như vậy, đối với địch nhân cũng quyết không thỏa hiệp, đối với chính mình lại lấy sinh tử giao phó, không một chút chần chờ. Nàng mỗi ngày kề cận muốn cùng mình thân cận, nhưng không hiểu người với người trong lúc đó làm thế nào trao đổi thân cận, tựa hồ trừ bỏ thân mật ra, thì không hiểu được làm sao biểu đạt tình cảm bản thân, khiến cho nàng trong khoảng thời gian này không biết nên khóc hay cười.
Tình ý của Nguyên Thương dành cho nàng, không hề quan tâm đến những người khác - Thập Tam như vậy, làm cho nàng cảm thấy ấm áp, nhưng cũng vì nàng mà thấy khổ sở ; vui vẻ vì nàng đối với mình toàn tâm toàn ý, khổ sở là, Thập Tam ngay cả hữu tình thân tình cơ bản cũng không hiểu rõ, chẳng phải là bi ai rất lớn?
“ Thập Tam, ngươi có biết dân chúng Đại Yến chúng ta là hiền lành nhất. “ Cố Nguyệt Mẫn biết rõ Nguyên Thương không thể hiểu, nhưng vẫn giải thích cho nàng, “ Năm đó ta theo sư phụ đi Bắc Cương, bị thương, bị cao thủ Hung Nô đuổi theo trốn trở về Lạc Dương Sơn, là sơn dân nơi này đã cứu chúng ta. Nhìn thấy chúng ta là người Hán, dù không quen biết, nhưng lại đem chúng ta coi như thân nhân, làm món ăn dân dã cho chúng ta, hái thuốc ngao dược, quan tâm đầy đủ. Bọn họ thiện lương như vậy, tránh ở trong núi, không tranh với đời, vì sao lại gặp tai họa như vậy? “
Nguyên Thương đối với thời đại này không có quá nhiều cảm tình, nàng dùng ánh mắt của người đứng xem đối đãi hết thảy, nói: “ Khuynh sào dưới, yên có hoàn trứng * ? ”( *) Khuynh sào dưới, yên có hoàn trứng: Sào ( tổ) rớt, trứng có thể lành?
Nguyên Thương vừa rồi nhìn thấy, tên sắt trên đất, cách quấn lông chim trên mũi tên rõ ràng là thói quen của người Hung Nô. Người Hung Nô đối phó người Hán, mặc kệ đó là dân chúng Đại Yến hay là thợ săn trong núi, đều là con mồi của bọn họ. Có lẽ trốn được nhất thời, nhưng không thể trốn được một đời. Biện pháp duy nhất là cầm vũ khí lên phản kháng. Đối với địch nhân, ngươi lui một bước, đối phương liền tiến hai bước, chỉ có mạnh mẽ chống đỡ, mới có chỗ để sinh tồn.
“ Dân chúng vừa thiện lương lại yếu đuối. “ Cố Nguyệt Mẫn nói, “ Bọn họ chỉ cần miễn cưỡng ấm no là thỏa mãn, nhưng mà, gần trăm năm qua, khói lửa chưa bao giờ ngừng nghỉ, bọn họ muốn tham sống sợ chết cũng không thể được. Mà đến lúc Đại Yến thịnh thế, ta lại lo lắng Đại Yến như Tần triều trước, nô dịch dân chúng, kiến thiết rầm rộ. Cô cô thường nói, thiên hạ vô luận hưng vong, dân chúng luôn luôn chịu nạn. “
Cố Nguyệt Mẫn sắc mặt u sầu, cầm lấy tay Nguyên Thương đang ôm mình, hồi lâu lại thở dài. Nguyên Thương chung quy không thể hiểu được tâm tình giờ phút này của mình. Nhưng tựa vào lòng nàng, liền cảm thấy cuối thu lạnh lẽo đỡ hơn rất nhiều.
Nguyên Thương bỗng nhiên nhớ tới một thủ từ, gật đầu nói: “ Hưng, dân chúng khổ ; Vong, dân chúng khổ. “
Cố Nguyệt Mẫn nghiêng đầu nhìn nàng. Lời như vậy không giống như là lời Nguyên Thương sẽ nói.
Nguyên Thương hiểu được hoài nghi trong mắt nàng, nói: “ Đây là thủ từ mà người ta kính nể nhất dạy ta. “
Nguyên Thương nói xong, Cố Nguyệt Mẫn thở dài: “ Thương tâm Tần Hán kinh hành xử. Cung khuyết vạn gian đô tố liễu thổ *... Đúng vậy, hưng cũng là dân chúng khổ, vong cũng là dân chúng khổ. Nếu có một ngày Thập Nhất ca làm vua, ta tất nhiên sẽ khuyên can hắn thương yêu bách tính. Nhưng nếu Ngũ Ca làm vua, Ngũ Ca tính tình cực kỳ hiếu chiến, thiên hạ này... “
-----------------
( *) Nằm trong bài thơ Sơn pha dương - Đồng Quan hoài cổ .
Phong loan như tụ,
Ba đào như nộ,
Sơn hà biểu lý Đồng Quan lộ.
Vọng Tây đô,
Ý trì trù,
Thương tâm Tần Hán kinh hành xứ,
Cung khuyết vạn gian đô tố liễu thổ.
Hưng, bách tính khổ!
Vong, bách tính khổ!
Dịch nghĩa:
Núi gò tụ họp,
Ba đào phẫn nộ,
Trong ngoài sông núi Đồng Quan đó.
Nhìn Tây Đô, Ý ngần ngừ,
Qua ngang Tần Hán kinh thành cũ.
Cung điện ngàn gian thành bãi cỏ.
Hưng, trăm họ khổ!
Vong, trăm họ khổ!
( Bản dịch trong “ Anh hùng xạ điêu “ do Cao Tự Thanh dịch).
-----------------
Lúc này trong sơn động bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc la: “ Trời đánh! Súc sinh này ngay cả trẻ mới sinh cũng không buông tha! “
Cố Nguyệt Mẫn thân mình run lên, lôi kéo Nguyên Thương đi vào trong động. Trong một góc sơn động, bị huân đen khô hanh thành đá vụn rơi trên đất, thấy một khuôn mặt nữ tử bị đốt trọi không rõ mặt mũi nằm trên mặt đất, bụng bị xé ra, nội tạng phân tán ở xung quanh, cuống rốn ở tử cung nối liền đến một đầu khác là một khối thịt tròn lớn bằng hai bàn tay, không thấy rõ bộ dáng, chỉ có thể lờ mờ thấy khối thịt cuộn tròn đã muốn thành hình.
Nhìn thấy tràng diện này, ngay cả Nguyên Thương cũng sửng sốt một chút. Cố Nguyệt Mẫn môi trắng bệch, gắt gao nắm tay Nguyên Thương không buông.
Nguyên Thương lúc chấp hành nhiệm vụ, đối với đứa nhỏ bốn năm tuổi cũng không thả lỏng cảnh giác - rất nhiều tổ chức sát thủ sẽ huấn luyện tiểu hài tử ám sát, vì như thế có thể làm mục tiêu thả lỏng cảnh giác. Nguyên Thương lúc bốn năm tuổi cũng đã học rất nhiều kỹ xảo giết người. Lớn lên sau, ở khắp nơi trên thế giới chấp hành nhiệm vụ ám sát, cùng hắc đạo giao phong, gặp qua con gái bị cưỡng bức, bị hành hạ đến chết, nhưng cũng chưa từng gặp qua đối với đứa nhỏ chưa sinh tàn nhẫn như thế. Đây là chiến tranh, không có nhân tính, nếu có luân lý đạo đức đã không có chiến tranh.
Cổ Nghiên cùng nhóm thị vệ đầu lĩnh chạy tới khe núi, nghe thấy thanh âm của thân vệ đều đi theo vào. Trong đám Phong Lão Nhị là người cùng người Hung Nô tiếp xúc nhiều nhất, tiến lên nói: “ Hung Nô mỗi khi xuân đến, liền xuống Nam cướp bóc, ngày thường cũng thường xuyên đến cướp lúa gạo, đem ngươi Hán coi như gia súc, hoặc là hành hạ đến chết, hoặc là mang về nô dịch. Chuyện như vậy ở Bắc cương thường xuyên phát sinh. Nghĩ đến sơn dân này cũng là vì tránh né người Hung Nô mới trốn vào trong núi, lại không biết người Hung Nô làm sao phát giác ra. Bình thường mà nói, người Hung Nô chỉ biết cướp bóc dân cư ở nhiều thôn trấn, đường núi ngựa khó đi, còn như thế đại phí chu chương * lên núi, thuộc hạ cảm thấy việc này không đơn giản... “
( *) Đại phí chu chương: chỉ việc hoang phí, khổ tâm vào những việc không đâu.
“ Không đơn giản cái rắm! “ Trình Duyên túm lấy cổ áo hắn, “ Con mẹ nó, ngươi có nhân tính không? Dân chúng đại Hán chúng ta bị người tàn sát, ngươi lại có thể thờ ơ như thế?! “
“ Vậy thì muốn như thế nào? “ Phong Lão Nhị đẩy tay hắn ra, thay đổi bộ dáng côn đồ chọc cười ngày thường, nghiêm mặt nói, “ Cho dù chúng ta nổi trận lôi đình, có thể làm cho bọn họ khởi tử hồi sinh sao? Làm nam nhân giống như Mộ Dung Thanh Hoa vậy, ghi nhớ cừu hận này, ngày sau ở trên chiến trường giết bọn hắn máu chảy thành sông! “ Mộ Dung Thanh Hoa hố sát [ chôn giết ] tù binh Hung Nô, khen chê không giống nhau, thậm chí có một số tướng quân cũng thầm oán cách làm của hắn sẽ kích thích người Hung Nô phản kháng càng thêm ngoan cường. Nhưng không thể nghi ngờ là, trong mắt chúng tướng sĩ thuộc hạ - hắn xác thực thật là anh hùng dân tộc.
“ Không cần đợi đến lúc đó? “ Mộ Sính nghiến răng nghiến lợi, trong tay nắm lấy tên sắt của người Hung Nô, nói với Cố Nguyệt Mẫn, “ Đại công tử, xem tình hình, nhóm người Hung Nô này rời đi không lâu, không bằng chúng ta đuổi theo, giết bọn họ! “
Cố Nguyệt Mẫn dù sao không xung động như đám hán tử này, chần chờ nói, “ Chúng ta có thể đuổi kịp không? “
Người Hung Nô xuống nam cướp lúa gạo, cho tới bây giờ đều là khinh kỵ binh *, đi lại như gió. Một ít tinh binh còn dùng hai ngựa, luân phiên mà đi, đến vô ảnh đi vô tung.
( *) Khinh kỵ binh: là đội quân cưỡi ngựa nhỏ, chạy nhanh và dẻo dai.
Phong Lão Nhị nói: “ Có thuộc hạ ở ngoài cốc điều tra qua, người Hung Nô rời đi ước chừng khoảng hai, ba ngày. Binh Hung Nô này không có quay về đường cũ, mà là dọc theo đường nhỏ vào núi. Đường núi gập ghềnh, đi đường hẳn cũng không nhanh. “
Cổ Nghiên chần chờ một chút, cũng nói, “ Vừa rồi thuộc hạ nhìn một chút, theo dấu vết nhìn xem, đám Hung Nô này khoảng sáu đến tám người. Sơn cốc chết đi nhiều nhất là người già, nữ nhân cùng đứa nhỏ, tinh tráng [ khỏe mạnh ] rất ít. Thuộc hạ đoán rằng, sơn dân này đều xuất thân là săn bắn, thân thể khoẻ mạnh, ở trong núi rừng lại như cá gặp nước, không có khả năng bị Hung Nô một lưới bắt hết, nhất định lúc sơn dân tinh tráng không ở nơi này, bị người Hung Nô phát hiện ra chỗ ẩn thân. Sơn dân bưu hãn, tất nhiên sẽ đuổi theo người Hung Nô không tha, chỉ sợ người Hung Nô nửa bước khó đi, chúng ta muốn đuổi kịp bọn họ có lẽ có vài phần hy vọng. “
Cố Nguyệt Mẫn nghe hắn nói xong, nhìn Nguyên Thập Tam bên cạnh, nói: “ Thập Tam, ngươi thấy thế nào? “
Nguyên Thương vừa rồi vẫn suy tư, không nói một lời, nghe Cố Nguyệt Mẫn hỏi, nàng không chút do dự đáp: “ Có thù báo thù, chúng ta đương nhiên phải giết đám người Hung Nô này báo thù! “
Trình Duyên nhếch miệng nở nụ cười, đưa tay hướng vai nàng vỗ xuống thật mạnh, hét lớn một tiếng: “ Tốt! “
Nguyên Thương nhanh chóng lui về phía sau một bước, thân mình nghiêng đi, Cố Nguyệt Mẫn thuận thế lôi kéo, đem nàng kéo vào trong lòng. Trình Duyên dùng sức quá mạnh, lảo đảo nhào đầu về phía trước, Phong Lão Nhị thuận chân đạp vào mông hắn một cái.
“ Con mẹ nó ai đá ta? “ Trình Duyên nhảy dựng lên trợn mắt nhìn xung quanh. Những thị vệ khác ai cũng không để ý tới hắn.
Người bên ngoài không có thần kinh thô như hắn, nghe ra Nguyên Thương còn chưa nói xong, đều lẳng lặng nhìn Nguyên Thương. Lẳng lặng không lên tiếng.
Nguyên Thương từ trong lòng Cố Nguyệt Mẫn đứng thẳng người, tiếp tục nói: “ Có thể xuất binh, nhưng xuất binh bất luận nhiều hay ít, chung quy phải có chương trình. Trước khi báo thù, chúng ta phải biết rõ một số chuyện: Người Hung Nô trời sanh tính giảo hoạt, vì sao lại tốn nhiều sức như vậy tập kích sơn dân, thu hoạch chút chuyện nhỏ này? Vì sao người Hung Nô làm xong sau lại tiếp tục vào núi? Vì sao sơn dân còn sống chưa đến đem xác thân nhân chôn cất? Đám người Hung Nô này nhân số là bao nhiêu? Sức chiến đấu như thế nào? Phụ cận có đại đội binh mã Hung Nô hay không? Điều tra xong, rồi sẽ quyết định có nên truy kích hay không. “Nguyên Thương kiếp trước, trước mỗi lần làm nhiệm vụ đều mở ' hội nghị tác chiến ', bao gồm điều tra tình báo, làm sao xuống tay, sau khi xuống tay nếu thành công thì chạy trốn như thế nào, nếu không thành công sẽ ra sao, còn có trúng mai phục thì nên làm gì, lần này hành động phương thức liên lạc như thế nào, địa điểm tập hợp ở đâu, ở dưới tình huống gì cần cứu viện ra sao... Đợi cho đến khi mọi việc chuẩn bị tốt, thời gian cụ thể thực hiện, kế hoạch này sẽ dựa theo nhân tố đột ngột mà có chút thay đổi.
Tất cả mọi người nhìn về phía Cố Nguyệt Mẫn, những thị vệ tuy rằng hiểu được hết thảy đạo lý phía sau của Nguyên Thương, nhưng hiểu được cũng không thể đè nén tâm huyết của bọn họ.
Cố Nguyệt Mẫn nhìn thảm trạng bên cạnh, buồn bã nói, “ Ta nhớ rõ năm đó lúc lên Bắc thượng, dưới thời loạn Tần, dân chúng trôi dạt khắp nơi, nơi Trung Nguyên giàu có cũng luân lạc đến tình cảnh phải bán nhi nữ, dân thiên triều ta bị đói khổ rét lạnh mà chết. Khi đó hoàng cô cô liền đối với mẫu hậu nói, nhất định phải diệt Hung Nô, chấn chỉnh đất nước, mở ra muôn đời thái bình.
Đáng hận ta hôm nay mới tận mắt thấy, người Hung Nô là như thế nào đối đãi con dân Đại Yến ta.
Người Hung Nô... Chúng ta nhất định phải cho bọn họ trả giá đại giới!
Chúng ta vốn chính là đi Bắc thượng chống lại Hung Nô, nếu đã gặp, vậy chiến đi! Địch nhân nếu ít, chúng ta vây lấy tiêu diệt ; Địch nhân nếu nhiều, chúng ta sẽ chậm rãi tính toán, tóm lại bất luận như thế nào, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha bọn họ. “
Cố Nguyệt Mẫn vừa nói ra lời này, ánh mắt mọi người đều lóe sáng, nhiệt huyết sôi trào. Chỉ là Nguyên Thương nghe, cảm thấy có chút giống phát biểu trước chiến tranh của đời sau.
Cuối cùng nhóm thân vệ lưu lại tiếp tục thu thập di hài, Phong Lão Nhị đi theo Nguyên Thương xem xét dấu vết hiện trường, những người khác trở về nhắn lại tin tức, phái ra thám báo điều tra phụ cận có tung tích của người Hung Nô hay không, hơn nữa lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi, dưỡng tốt tinh thần nghênh đón cuộc truy đuổi ngày mai.
Nguyên Thương mang theo Phong Lão Nhị dạo qua một vòng, trở về nói với Cố Nguyệt Mẫn: “ Xem dấu vết thiêu hủy, hẳn là ở hai ngày trước, người Hung Nô có tám người, ngựa có tám kỵ. Hẳn là thám báo tinh nhuệ trong quân tiên phong. “
Cố Nguyệt Mẫn một bên nghe một bên gật đầu, nói: “ Cô cô nói qua với ta, người Hung Nô kỵ binh tinh nhuệ có ba đẳng. Thứ nhất là Kim Trướng vương kỵ, là cấm vệ quân của Thiền Vu * Hung Nô, chỉ có mấy nghìn người ; Tiếp theo là Ngân Trướng ưng kỵ, thuộc bộ lạc lớn của thủ lĩnh và vương tử, đại tướng thân vệ binh ; Hay xuôi Nam cướp bóc, là quân tiên phong trong Thiết Trướng lang kỵ. “
( *) Thiền Vu: Tên hiệu của vua Hung Nô.
Nguyên Thương nghe xong, nghĩ đến Cố Nguyệt Mẫn từng đối với nàng nói qua, người Hung Nô thích nhất dùng ' Ưng ' cùng ' Lang ' để đặt tên cho quân đội ưu tú nhất của mình. Bọn họ cho rằng đây là biểu tượng cho sự dũng mãnh. Kỳ thật ngay từ đầu, quân đội của Cố Thường Y cũng không gọi là ' Thanh Lang kỵ ', mà tên là ' Thanh Long kỵ ', mục đích xứng danh này là, biểu thị mình là Đại Yến chân long kì hạ [ rồng thật hạ phàm ] ; Sau này khai quốc ' long ' là cấm kị, nên sửa là ' Thanh Nha kỵ '. Sau đó Thanh Nha kỵ uy chấn Mạc Bắc, người Hung Nô lại gọi quân đội này là ' Thanh Lang kỵ '. Cố Thường Y cho rằng, mục đích tồn tại của quân đội này là muốn khiến cho người Hung Nô kinh sợ, một cái tên khiến người Hung Nô sợ hãi rất tốt, vì thế cũng dứt khoát đổi thành ' Thanh Lang kỵ '.
Nếu quân thám báo có thể là ' Lang kỵ ', như vậy hẳn là đại quân tinh nhuệ. Nhưng hiện tại người Hung Nô đang ở phía Đông Bắc cùng Cố Thường Y người ngựa giao chiến, tinh nhuệ như thế làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này?
“ Việc này kỳ quái. “ Nguyên Thương nhịn không được nhíu mày. Ngay cả nàng cũng có thể cảm thấy trong này có chút mùi vị không tầm thường, “ Hay là người Hung Nô muốn đánh lén Cổ Lan trấn, thẳng tiến kinh thành? “
Cố Nguyệt Mẫn sắc mặt trầm trọng, “ Điều này sao có thể? Người Hung Nô hai mươi vạn đại quân đã xuất động, cô cô không có khả năng ngay cả nhân số đối phương cũng phán đoán sai lầm! Người Hung Nô đã đến U châu! Còn nữa, Cổ Lan trấn dễ thủ khó công, tiền phương lại có Lạc Dương Sơn chống đỡ, người Hung Nô nếu xuất binh, quân số gấp mười lần cũng không thể! “
Nguyên Thương lẳng lặng suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “ Hung Nô tổng cộng có bao nhiêu binh mã? “
“ Người Hung Nô xuống ngựa là dân, lên ngựa là binh, khó có thể tính toán. Nhưng căn cứ điều tra, bởi vì khuyết thiếu binh khí khôi giáp, chuẩn bị binh lực cũng không nhiều, ước chừng hơn bốn mươi vạn - U châu có hai mươi vạn đại quân, đang cùng cô cô và phụ hoàng giằng co ; Người Hung Nô nội đấu không ngớt, lại cùng Đột Quyết bất hòa, càng cùng Nữ Chân là kẻ thù truyền kiếp, dùng cho các nơi phòng bị Đột Quyết Nữ Chân có mười vạn binh mã ; Vệ binh của người Hung Nô ở bên trong các bộ lạc, các nơi cộng lại cũng có sáu bảy vạn nhân mã ; Vương đình đề phòng sâm nghiêm, vệ binh có sáu vạn... “ Cố Nguyệt Mẫn nói tới đây, sắc mặt trắng bệch, “ Chẳng lẽ, bọn họ cùng người Đột Quyết giải hòa, điều động binh mã... “
Nguyên Thương nhướn mày, âm thanh lạnh lùng nói: “ Này chỉ là đoán mà thôi. Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, tại sao phải sợ người Đột Quyết? “
Trở lại doanh trướng màn đêm đã buông xuống, Cố Nguyệt Mẫn nắm lấy tay Nguyên Thương chìm vào giấc ngủ. Ban đêm vẫn không an ổn, chân mày nhíu chặt. Nguyên Thương duy nhất có thể làm, chính là gắt gao ôm nàng, trong lòng thở dài: Rốt cuộc phải làm sao đối đãi với nàng, mới có thể khiến nàng vui vẻ?
Muốn khanh an ổn ở trong lòng ta, luôn luôn tươi cười...
----------------------
P/S: Có biết chương này khó thế nào không? Có biết chương này khó thế nào không? Có biết chương này khó thế nào không? Có biết chương này khó thế nào không? Có biết chương này khó thế nào không?