Sáu thị vệ ở hành cung ngăn cản Nguyên Thương.
"Phò mã gia, bệ hạ có chỉ, muốn ngài ở trong phủ nghỉ ngơi, không truyền triệu, không thể yết kiến."
Nguyên Thương đẩy hai thị vệ đang ngăn ở trước mặt nàng, tức giận nói: "Cút ngay!"
Thị vệ kia nhìn thoáng qua Kinh Lôi đao trên tay trái của Nguyên Thương, thấy nó kiếm không phải kiếm, đao không phải đao, hình dạng quỷ dị, lại cất giấu một cỗ khí lành lạnh, tựa như con báo ngủ đông khiến tim người ta không khỏi đập nhanh, không biết vì thân đao hay là do người cầm đao.
Thị vệ trầm giọng nói: "Hơn nữa, ở phụ cận hành cung, trừ đại nội thị vệ, những người khác đều không được cầm đao kiếm. Phò mã gia, ngài vi phạm quy củ."
"Ngươi cùng ta nói quy củ?" Nguyên Thương từ thắt lưng lấy ra một cái lệnh bài tinh xảo được làm bằng đồng ném qua, lạnh lùng nói, "Ngươi nhìn cho rõ!"
Thị vệ tiếp được lệnh bài, vừa thấy liền trợn to mắt, ôi không thể nào, đây không phải lệnh bài " Thống lĩnh Long Võ Quân " của Trưởng Công chúa sao? Sao lại ở trong tay Phò mã?
Thống lĩnh Long Võ Quân cùng hai vị phó thống lĩnh, cho dù là đại nội hoàng cung, tùy thời đều có thể yết kiến, thống lĩnh Long Võ Quân giống như thân tín kiêm thủ lĩnh bảo tiêu của một thế gia, yết kiến Hoàng đế, là danh chính ngôn thuận.
Mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, thầm nghĩ: Lệnh bài thống lĩnh Long Võ Quân a! Long Võ Quân chính là cấm vệ quân phòng thủ hoàng thất, bọn họ đều phải nghe theo chỉ huy! Chẳng lẽ Phò mã gia tiếp nhận chức vụ thống lĩnh Long Võ Quân rồi? Không có nghe nói qua a! Nhưng, vô luận thế nào trăm ngàn lần cũng không thể đắc tội! Phò mã gia là vị hôn phu của Trưởng Công chúa tương lai, là người nhà Hoàng thượng, tiểu binh như bọn họ cũng không thể xen vào, nếu xảy ra chuyện gì, người hoàng gia bất quá chỉ bị khiển trách một chút coi như xong, nhưng bọn tiểu binh như họ hơn phân nửa sẽ trở thành vật hi sinh.
Thị vệ cầm lệnh bài khuôn mặt tươi cười cung kính đem lệnh bài trả lại cho Nguyên Thương, cười nói: "Nếu đã như vậy, thuộc hạ không quấy rầy việc của Phò mã gia nữa!"
Nguyên Thương thu hồi lệnh bài đi về phía tẩm cung của Hoàng đế.
Ai ngờ đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên một đội cấm vệ quân xông ra ngăn cản nàng, đầu lĩnh Nguyên Thương không biết, nhưng thấy bên hông hắn có lệnh bài Long Võ Quân. Chỉ là bên góc khảm ngân sắc, có lẽ là Phó thống lĩnh.
Phó thống lĩnh Hữu quân Long Võ Quân - Mục Thắng thì Nguyên Thương nhận thức, lúc trước nghe lệnh Cố Nguyệt Mẫn chạy tới viện của đệ tử Thần Cơ Tử bắt người, là một hán tử hào sảng [ ngay thẳng, phóng khoáng ]. Mục Thắng đã đi Tây đại doanh, Phó thống lĩnh Hữu quân tạm thời chưa có người thay thế, nói vậy hắn là Tả thống lĩnh - Ân Khiếu.
Nguyên Thương cười lạnh nói: "Ngươi là Ân Khiếu?"
Ân Khiếu là con của Ân Hầu gia, thân tín của Hoàng đế, từng làm thân binh của Hoàng đế tham gia cuộc chiến đoạt ngôi vua lúc trước.
"Đúng vậy!" Ân Khiếu một thân khôi giáp, khoảng ba mươi, lưng hùm vai gấu, ánh mắt tràn ngập hung quang, vừa nhìn liền biết là người giẫm lên xác chết tôi luyện mà ra. "Phò mã gia, bệ hạ đã hạ lệnh muốn ngài ở Tô phủ tư quá *, mời trở về đi!"
( * ) Tư quá: Ngẫm nghĩ lại những sai lầm đã làm.
Nguyên Thương híp mắt, không chút yếu thế trừng lại, "Ta muốn diện thánh [ gặp vua ]!"
Ân Khiếu nói: "Bệ hạ không muốn gặp ngài."
Nguyên Thương lạnh lùng nhìn hắn, "Ta có lệnh bài thống lĩnh Long Võ Quân, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo Thánh Thượng."
Ân Khiếu nói: "Phò mã gia, Trưởng Công chúa nửa tháng trước đã cùng Lâu chủ Thiên Ngọc Lâu đi Tây Tần, ngài dùng trộm danh nghĩa Trưởng Công chúa, là tội lớn!"
Nguyên Thương biết hắn phụng hoàng mệnh quyết tâm ngăn trở, ngón cái tay trái điểm ở chuôi đao xuất ra khỏi vỏ, tức giận nói: "Cút ngay! Ai dám ngăn cản ta, ta một đao chém hắn!"
Ân Khiếu hồn nhiên không sợ, "Ở hoàng cung động võ, Phò mã gia phải suy nghĩ cho kỹ!"
Nguyên Thương không muốn nói nhiều với hắn, rút trường đao xông lên, hướng Ân Khiếu một đao chém xuống. Ân Khiếu dùng đao chống đỡ, hắn chỉ là một võ giả bình thường, vừa bước vào cảnh giới Hậu thiên, sao có thể tiếp được một đao toàn lực của Tiên Thiên cao thủ? Nguyên Thương chém đứt luôn kiếm và cánh tay phải của hắn.
Thị vệ bên cạnh lúc này mới vọt tới, vài người bị cụt tay máu tươi bắn tung tóe. Nguyên Thương đề khí, đạp trên vai trái của Ân Khiếu nhảy lên thật cao, trong tay độc phấn cùng ám khí đều ném ra, độc phấn như sương, ám khí như mưa, khiến người ta có thể thấy, giết người cũng có thể xưng là nghệ thuật máu tanh.
"Phò mã Tô Kì tạo phản! Bắt lấy hắn!"
Nguyên Thương lại hồn nhiên không để ý tới, bay vọt vào cung điện, nhắm thẳng tẩm cung Hoàng đế mà đến. Người chưa tới, tâm đã dừng bên người Cố Nguyệt Mẫn.
------------------
Trong hành cung, Hoàng đế vẫn tựa vào giường, Cố Nguyệt Mẫn thì quỳ trên mặt đất. Trước mặt là hỗn độn nước trà cũng mảnh nhỏ chén trà, bắn ra hỗn loạn ở cạnh đầu gối bên trái của Cố Nguyệt Mẫn.
Nhìn phương hướng nước ra bắn ra cùng phạm vi, cũng có thể thấy được lực đạo ném chén trà của Hoàng đế, cùng với, bao hàm tức giận trong đó.
"Rất tốt, rất tốt!... Khụ khụ... Nữ nhi bảo bối của ta cũng học theo vui đùa của huynh trưởng, rất tốt... Khụ khụ..."
Cố Nguyệt Mẫn quỳ trên mặt đất, nào có giống như ngày thường ở trước mặt Hoàng đế giả vờ nhu thuận, xem chừng cũng được chín phần nội lực của Túc Sa Duyệt Dung năm đó, mặt không đổi sắc, bình tĩnh không động.
"Phụ hoàng bớt giận, chú ý thân thể." Quan tâm mềm mại như gió xuân, rõ ràng giả dối, lại khiến người ta không nhịn được mà tin tưởng đây là quan tâm thật sự, giống như Túc Sa Duyệt Dung năm đó.
Túc Sa Duyệt Dung thủ đoạn hư tình giả ý bắt làm tù binh người không nên bắt - là Hoàng đế, Cố Nguyệt Mẫn phô bày hư tình giả ý bắt làm tù binh người trong lòng mình, cũng khiến mình tiến vào vòng ôm ấp của Nguyên Thập Tam. Đây không chừng là khác biệt lớn nhất giữa hai mẫu tử.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Nghiệp chướng như ngươi muốn tạo phản sao? Ngươi cho là trẫm ngày thường cưng chìu ngươi, là ngươi có thể bay lên trời?!"
Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Phụ hoàng sao lại nói ra lời này? Nhi thần tạo phản có chỗ gì tốt? Phụ hoàng sắp lập song bào ca ca của ta làm Thái tử. Nhi thần còn cần tạo phản? Chỉ là nghe nói thân thể Hoàng đế không tốt, lo lắng ngài chống đỡ không được, khiến cho các ca ca khác gây họa triều đình, cố ý để hai vị thúc thúc đến cần vương *."
( * ) Cần vương: Phò vua, giúp nước.
( Hai vị thúc thúc ở đây là nói đến Tả Hiền cùng Đậu Uyên).
"Ta còn chưa chết đâu!" Hoàng đế bỗng nhiên đứng lên, một cước hướng về Cố Nguyệt Mẫn. Cố Nguyệt Mẫn thân thủ nào kém? Bất động thanh sắc tránh đi.
Hoàng đế giận dữ, "Ngươi thật cho rằng trẫm không dám giết nghịch tử như ngươi?"
"Phụ hoàng có gì không dám làm?" Cố Nguyệt Mẫn ngữ khí thản nhiên, "Năm đó phụ hoàng cùng hoàng bá, hoàng thúc tranh vị, hoàng bá, hoàng thúc cả nhà đều bị giết sạch sẽ, cũng không thấy phụ hoàng nương tay. Đối với huynh đệ còn nhẫn tâm như vậy, đối với thê tử, muội muội cùng nữ nhi thì có gì mà không thể xuống tay?"
Hoàng đế thực sự tức giận, ngữ khí ngược lại càng trầm tĩnh: "Thì ra trong lòng ngươi trẫm chính là ngươi như thế! Uổng công trẫm trước nay đối đãi ngươi! Người đâu! Đem Minh Huy Công chúa giam lại cho ta!"
Cố Nguyệt Mẫn không nhìn cao thủ thị vệ vọt lên, ngẩng đầu nhìn thẳng Hoàng đế, "Phụ hoàng, nhi thần muốn hỏi người một câu!"
Hoàng đế nheo mắt, ánh mắt chợt lóe, nói: "Còn có cái gì để hỏi? Chờ ta đem vài tên nghịch tặc giết chết rồi sẽ xử trí ngươi!"
"Phụ hoàng vẫn nên nghe thì tốt hơn. Cũng không thể để lời của nhi thần cho ngoại nhân nghe thấy đi?"
Hoàng đế ánh mắt mãnh liệt, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Mẫn, thiên tử thực giận, khiến Cố Nguyệt Mẫn trong nháy mắt hít thở không thông.
Sau vài cái hô hấp, Hoàng đế mới xua tay, cho hai bên lui xuống.
"Ngươi đang đợi Cố Thường Y đến cứu ngươi?" Hoàng đế cười lạnh, "Nàng tới không được, ngươi chết tâm đi!"
"Nhi thần biết cô cô tới không được, nhi thần còn biết là phụ hoàng mật lệnh cho cô cô đi Tây Tần. Vừa vặn, nhi thần cũng không muốn để cô cô biết mà khổ sở." Cố Nguyệt Mẫn không chút sợ hắn, thần sắc u buồn nói, "Nếu cô cô biết mẫu hậu... biết mẫu hậu tại sao chết, thì sẽ thương tâm thế nào..."
Hoàng đế lẳng lặng nhìn nàng, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, "Ngươi muốn nói, là trẫm giết Duyệt Dung phải không?"
"Phụ hoàng không dám thừa nhận?"
"Thừa nhận? Nếu là trẫm làm, trẫm có gì không dám thừa nhận?" Hoàng đế bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ là cười có chút điên cuồng: "Mấy năm nay, ngươi vẫn nghĩ như thế? Ngươi cho rằng, ta giết mẫu hậu ngươi?"
Nói đến Túc Sa Duyệt Dung, Cố Nguyệt Mẫn khó có thể ôn hòa giả bộ cười, căm phẫn nói: "Mẫu hậu rõ ràng còn mấy năm dương thọ, vì sao lại đi?"
Hoàng đế lạnh lùng cười, trong lời nói chứa châm chọc, "Mẫu hậu ngươi là bệnh chết, là Thần Cơ Tử chẩn đoán, ngươi chẳng lẽ không rõ?"
"Nhi thần đương nhiên biết. Lúc mẫu hậu qua đời, nhi thần cùng ca ca đều chính mắt nhìn Thần Cơ Tử cứu chữa mẫu hậu, nhi thần sao lại không rõ?" Cố Nguyệt Mẫn đạm mạc nói, "ChỈ là, nhi thần không rõ, phụ hoàng vì sao muốn ngăn cản linh cữu [ quan tài ] của mẫu hậu, kéo dài thêm một ngày."
Cố Nguyệt Mẫn nói tới đây, buồn bã nở nụ cười, "Bởi vì người không tin nàng đã chết. Ngươi để muộn một ngày, lại hại nàng thiếu chút nữa đã thật sự chết."
"Thiếu chút nữa?" Hoàng đế trong mắt đột nhiên bắn ra tinh quang, "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói..." Cố Nguyệt Mẫn nở nụ cười châm chọc, bình tĩnh " tuyên án ", "Là ngươi hại chết mẫu thân!"
"Cái gì là " thiếu chút nữa "?" Hoàng đế chống cạnh giường lung lay lảo đảo đứng lên, tiến lên vài bước, xiết chặt bả vai Cố Nguyệt Mẫn, "Ngươi nói thiếu chút nữa? Nương ngươi có phải còn sống không? Nàng có phải còn sống không? Nàng... Duyệt Dung ở đâu? Ngươi nói! Ngươi nói cho trẫm!"
Cố Nguyệt Mẫn thấy hắn kích động, ngược lại bình tĩnh xuống.
"Phụ hoàng, mẫu hậu đương nhiên đã chết. Ngươi không phải tận mắt thấy linh cữu của nàng được cô cô thiêu thành tro tàn sao? Hiện tại, mẫu hậu hẳn là đang ở trên tủ giường của cô cô ở Tấn Dương đi?"
"Câm mồm! Ngươi dám khi quân?!" Hoàng đế nghe thấy tin tức của Túc Sa Duyệt Dung, đột nhiên kích động, trở nên có chút thần chí không rõ, xoay người lấy bảo kiếm bên giường xuống, rút bảo kiếm đâm về phía Cố Nguyệt Mẫn, trong miệng kêu gào, "Trẫm muốn giết ngươi! Trẫm muốn tiêu diệt cửu tộc của ngươi!"
Dựa vào võ công của Cố Nguyệt Mẫn, hắn sao có thể đâm trúng? Nhưng đột nhiên có một hòn đá nhỏ đánh vào bên hông Cố Nguyệt Mẫn, khiến cho Cố Nguyệt Mẫn chậm một nhịp, thân mình chỉ kịp nghiêng đi, trường kiếm cắt qua cánh tay trái, máu chảy không ngừng.
Hoàng đế cũng không nghĩ đến Cố Nguyệt Mẫn sẽ không tránh được, nhìn thấy máu tươi chảy ra, nhất thời sửng sốt.
Cố Nguyệt Mẫn cười lạnh nói: " Phụ hoàng, ngươi giết bá phụ, đường huynh, đường đệ, hại chết mẫu hậu, bây giờ còn muốn giết chết nhi thần? Thật sự là thí huynh sát tử [ giết huynh diệt con ], không thiếu một cái!" Lại nói với một chỗ gần đó, "Là ai đánh lén? Có gan đứng ra cho bổn cung!"
Hoàng đế rốt cục bình tĩnh lại, nhìn kiếm của mình, nhíu mày, buông tay xuống. Cảnh cáo nhìn thoáng qua chỗ đó, hướng cửa ngoài nói: "Ám vệ đâu?"
Hai thị vệ mặc đồng phục võ sĩ màu đen nhảy ra, chắp tay nói: "Bệ hạ có gì phân phó?"
Cố Nguyệt Mẫn nhìn xem rõ ràng, hai người này là cao thủ Hậu thiên đỉnh. Nàng biết phụ hoàng dùng dược vật trân quý mạnh mẽ tạo ra một đám cao thủ ám vệ, nhưng chưa từng thấy qua. Nghe nói đều là tử sĩ từ vương phủ bồi dưỡng đến nay, thậm chí vì thế mà không thể sinh dục, sống không quá ba mươi tuổi.
Hoàng đế chỉ vào Cố Nguyệt Mẫn nói: "Đem Công chúa đè xuống, phế nội lực, giam lại!"
"Vâng!"
Cố Nguyệt Mẫn nghe thấy muốn phế võ công của nàng, biến sắc, xoay người nhảy lên. Cố Nguyệt Mẫn chỉ thiếu một bước sẽ đến Tiên Thiên, là Hậu thiên đỉnh cấp, hai tên ám vệ trái phải tiến công, trong lúc nhất thời không thể bắt được nàng.
Hoàng đế cau mày, nói: "Tả hộ pháp!"
Kẻ đang âm thầm ẩn núp đi ra: "Bệ hạ." Chỗ hắn đi ra, đúng là nơi Cố Nguyệt Mẫn vừa rồi đoán.
Hắn một thân áo bào tro, cúi đầu, trên mặt gầy có chút quỷ dị, thoạt nhìn giống thây khô.
"Bắt Công chúa."
"Vâng!"
Người này tiến lên, liền vươn trảo [ móng vuốt ], hét lớn một tiếng, hướng Cố Nguyệt Mẫn chộp tới. Cố Nguyệt Mẫn nghe thấy tiếng gió phía sau, biết người này là Tiên Thiên cao thủ, trong lòng trầm xuống: Phụ hoàng quả nhiên có hộ vệ Tiên Thiên cao thủ, lại không biết có bao nhiêu người. Hai cao thủ Hậu thiên vây công, nàng đã thấy khó tiếp, lại thêm một Tiên Thiên cao thủ xuất thủ, Cố Nguyệt Mẫn làm sao địch nổi?
Một trảo này, nhắm ngay giữa lưng, y phục cùng da thịt đồng thời bị kéo theo, nội lực đánh vào lưng, một búng máu phun ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Đúng lúc này, một tên thái giám từ bên ngoài vội vànchạy vào: "Bệ hạ, xảy ra chuyện lớn!"
Hoàng đế trong lòng căng thẳng, nói: "Chuyện gì? Binh mã của Tả Hiền cùng Đậu Uyên đến?"
Không đúng a! Hắn đã phái Tô gia quân chặn lại, bên ngoài lại cho người tuyên chỉ ngăn lại, trong mấy ngày này cho dù là Thanh Lang kỵ cũng không có thể đánh vào hành cung. Thanh Lang kỵ ở trên thảo nguyên là vương bài, ở trên đất liền, cạnh Hoàng Hà, có thể có mấy phần chiến lực? Triệu quốc công Tô Phong là tướng quân hắn tín nhiệm nhất, dưới cờ Tô gia quân phần lớn đều xuất thân từ dòng chính lúc tranh giành thiên hạ, nghĩ đến sẽ không xảy ra ngoài ý muốn mới đúng!
Hoàng đế hiện tại lo lắng, người có thể gây nguy hại cho ngôi vị Hoàng đế của hắn đều không phải là quân đội của quốc gia khác, cũng không phải Hoàng tử phản loạn, mà là Cố Nguyệt Mẫn chợt nảy lòng tham?
Cố Nguyệt Mẫn không dùng bao nhiêu thời gian mà mưu đồ việc này, cho nên trước đó ngay cả tiếng gió hắn cũng không phát giác được, bỗng nhiên phát giác liền gặp phải nguy cơ lớn như vậy, cho dù là hạ chiếu cần vương * cũng không kịp!
( * ) Chiếu cần vương: Tuyển người tài vì nước ra sức.
"Không phải a... Không phải binh mã..." Thái giám quỳ trên mặt đất, chỉ về phía ngoài điện, "Là Phò mã gia giết người xông vào!"
"Cái gì? Là Tô Kì?" Hoàng đế vẻ mặt kinh hãi, nắm lấy cổ áo của thái giám, tức giận nói, "Nàng dẫn theo bao nhiêu nhân mã?"
Thái giám một bên nước mũi một bên nước mắt, run rẩy nói: "Chỉ... Chỉ có một mình Phò mã gia..."
Hoàng đế quyết định thật nhanh, nói mới Tả hộ pháp: "Bắt lấy Công chúa..."
Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, liền thấy một đám ngân châm tiến về phía Tả hộ pháp, vừa nhanh vừa mau, còn mang theo u quang lục sắc, rõ ràng có kịch độc. Tả hộ pháp vội vàng lui về phía sau, tránh nơi yếu hại, bị bắn trúng sườn bên trái.
Một thân ảnh màu xanh nhẹ nhàng dừng bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn, sau đó " Xoẹt " một tiếng, hai tên ám vệ ngay cả kêu thảm một tiếng cũng chưa, liền yên lặng ngã xuống, rơi xuống đất là lúc, hai người đầu thân đều chia lìa.
Tả hộ pháp ngồi dưới đất vận nội lực bức độc, gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Ai ngờ nàng cũng không có tiến lên, mà vứt bỏ đao cùng vỏ, quỳ xuống ôm lấy Cố Nguyệt Mẫn.
"Mẫn nhi!" Nguyên Thương không biết nói lời ngon ngọt, tất cả hối hận, tự trách, lo lắng, đau lòng, đều nằm trong hai chữ này.
Cố Nguyệt Mẫn khóe môi dính máu chợt mỉm cười, ánh mắt có chút oán trách.
"Thập Tam, sao giờ ngươi mới đến a..."