Công Chúa Tại Thượng

Chương 199: Chương 199:




Thoắt cái Trương Yên Nhi và Tiêu Thịnh đã thành hôn được ba năm rồi, con gái Tiểu Đan cũng hơn hai tuổi. Bé con hai tuổi rất đáng yêu, Tiểu Đan vừa xinh vừa ngoan, ai ai cũng coi bé là viên ngọc quý trên tay.
 
“Lần nào ta gặp Tiểu Đan cũng thấy tiếc sao mình không sinh con gái.” Quý Thính nhìn Tiểu Đan đang chơi đùa với A Giản ở ngoài cửa, than thở khá là thật lòng.
 
Trương Yên Nhi liếc nàng: “Nếu ngươi muốn sinh tiếp thì bảo thái y điều dưỡng cho ngươi thêm là được mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“...Thôi đi, ta không dám chắc muốn sinh thêm đứa nữa ra thì sau này nó có sống chung hòa bình với A Giản được không.” Quý Thính xin chịu, “Ta không mong lại xảy ra chuyện anh em tranh chấp nữa.”
 
Nhìn dáng vẻ thất vọng của nàng, Trương Yên Nhi biết nàng lại nghĩ tới Quý Văn, khẽ cười một tiếng: “Nửa tháng nữa là đến ngày giỗ tiên hoàng, ngươi nhớ hắn rồi à?”
 
“Không phải nhớ, chỉ đột nhiên nhắc đến.” Quý Thính thu lại tâm tư, nhìn nàng ấy nói, “Còn không phải tại ngươi bảo ta sinh thêm một đứa trước à.”
 
“Được được, được, là ta sai, ta xin lỗi ngươi, được chưa.” Trương Yên Nhi hừ nhẹ một tiếng.
 
Quý Thính không nhận: “Không có thành ý.”
 
“Ngươi muốn ta có thành ý thế nào? Hay là cho ngươi mượn Tiểu Đan mấy ngày, để ngươi thỏa nỗi nghiện con gái?” Trương Yên Nhi đề nghị.
 
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: “Vậy còn tạm được.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương Yên Nhi nhịn không được cười một tiếng, Quý Thính cũng không nén được vui vẻ. Hai người nói chuyện một lúc, Quý Thính đột nhiên nói: “Ngày giỗ của Quý Văn, trong cung muốn làm lễ, quan lại văn võ, hoàng tôn, quý tộc đều đến, ngươi có đến không?”
 
Khoảng thời gian trước, Khâm Thiên Giám gieo quẻ, nói Quý Văn ở dưới suối vàng vô cùng khổ, cần làm lễ để hóa giải tai vạ. Nàng vốn chẳng tin mấy thứ này nhưng nghĩ lại thì nếu không vì mấy việc huyền diệu này thì sao bản thân nàng có thể sống lại được? Dù gì cũng chỉ là làm cái lễ mà thôi, nếu có tác dụng thì coi như làm tròn tình tỷ đệ, còn không có tác dụng thì làm cho an tâm.
 
Trương Yên Nhi dừng một chút, nụ cười trên mặt phai nhạt đi: “Cứ đến vậy, phu thê một lần, ta cũng tới tiễn hắn.”
 
Quý Thính gật đầu, nhìn nàng ấy một cái rồi hỏi: “Tiêu Thịnh vẫn chưa biết ngươi chính là Trương quý phi ngày xưa?”
 
“...Nói với hắn những chuyện này làm gì?” Trương Yên Nhi ho một tiếng, có chút mất tự nhiên nói. Vốn dĩ nàng ấy định nói rồi, nhưng mỗi lần nàng ấy nói thêm một hai câu với nam nhân khác là hắn lại lôi tình cảm của Trương quý phi đối với tiên hoàng ra giảng giải, nàng ấy nào dám nói mình chính là Trương quý phi trong miệng hắn nữa.
 
Bây giờ hắn đã tin chắc rằng tình cảm giữa Trương quý phi và tiên hoàng vô cùng bền chắc, nếu đột nhiên nàng ấy nói cho hắn biết thân phận thật của mình, có khi hắn sẽ tức phát khóc... Cứ nghĩ như thế, gần đây Quý Thính đúng là càng ngày càng dịu dàng, còn biết suy nghĩ chuyện này cho nàng ấy.
 
Quý Thính nghe vậy thì mỉm cười: “Yên Nhi, thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, biết được từ ngươi còn hơn biết từ người khác.”

 
Đối với nguyên lão hai triều mà nói, thân phận của nàng ấy chẳng khác gì bí mật trong suốt. Bây giờ Tiêu Thịnh đã nhậm chức trong triều, cũng đã có những người bạn tốt ba năm của mình, nếu có một ngày người khác vạch trần bí mật này ngay trước mặt hắn, e rằng phủ quận chúa sẽ gặp cảnh gà bay chó chạy.
 
Trương Yên Nhi cũng hiểu cái lý lẽ ấy, nghe nàng nhắc nhở thì đáp: “Được rồi, bao giờ ta về sẽ suy nghĩ cẩn thận nên giải thích thế nào.”
 
“Ừ, nhớ để Tiểu Đan lại.” Quý Thính còn không quên nhắc nhở một câu.
 
Trương Yên Nhi lườm nàng một cái, tức giận đồng ý: “Biết rồi.”
 
Hai người mới vừa nói xong, A Giản đã dẫn Tiểu Đan đi vào, hai đứa chạy thẳng tới chỗ Trương Yên Nhi.
 
“Dì ơi, hôm nay mọi người có thể về muộn hơn được không? Gần đây Ngự Thiện Phòng hay làm trứng hấp cho con vào buổi tối, con muốn Tiểu Đan cũng được nếm thử.” A Giản vô cùng nghiêm túc nói.
 
Trương Yên Nhi buồn cười nói: “Hôm nay ta để con bé ở lại, ngủ cùng con được không?”
 
Mắt A Giản sáng lên: “Thật sao ạ? Con cảm ơn dì!” cậu bé nói xong còn không quên cúi đầu nhìn cô nhóc đáng yêu: “Tiểu Đan, muội đồng ý ở lại không?”
 
“Ừ, ở cùng A Giản ca ca.” Tiểu Đan ngoan ngoãn đồng ý, A Giản lập tức hoan hô.
 
Quý Thính chậc một tiếng: “Xem kìa, chỉ có chút tiền đồ ấy thôi.”
 
Thân Đồ Xuyên vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy thế, lập tức nhìn sang A Giản, trong nháy mắt A Giản thận trọng lại ngay, cứ như hai người khác nhau so với ban nãy vậy.
 
“Á phụ.” Tiểu Đan ngoan ngoãn gọi hắn một tiếng.
 
Nhất thời mặt này Thân Đồ Xuyên giãn ra, đi lên trước bế cô bé lên: “Nhớ á phụ không nào?”
 
“Nhớ ạ.” Tiểu Đan bi bô.
 
Khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên: “Á phụ cũng nhớ Tiểu Đan.”
 
Trương Yên Nhi không vui: “Ngươi có thể đối xử dịu dàng với con trai mình hơn một chút không?”
 
“Thêm mấy năm nữa thôi là nó phải tự mình chấp chính rồi, phải nghiêm khắc mới được.” Thân Đồ Xuyên nói vậy nhưng vẫn vươn tay xoa đầu A Giản, A Giản lập tức mỉm cười với hắn, lúm đồng điếu bên khóe môi giống hệt Quý Thính.

 
Trương Yên Nhi nhìn cặp cha con một người muốn đánh, một người muốn chịu đòn, dứt khoát không lo chuyện bao đồng nữa, ngồi trong cung thêm một lúc rồi mới về nhà.
 
Lúc nàng ấy về tới phủ quận chúa thì Tiêu Thịnh đã về rồi, hình như mấy năm qua hắn cao hơn một chút, cơ thể cũng cường tráng hơn, trưởng thành chín chắn hơn so với hồi mới gặp.
 
“Không thể chín chắn thêm nữa, bây giờ mới có hai mươi ba mà trông như ba muôi vậy đó.” Trương Yên Nhi buông tiếng thở dài.
 
Tiêu Thịnh không vui: “Ba năm trước nàng nói ta như sắp ba mươi tới nơi, sao bây giờ vẫn nói thế?”
 
Trương Yên Nhi nghe vậy thì vui vẻ: “Vậy thì xem ra chàng chính là kiểu già trước tuổi, đợi đến bốn mươi vẫn như lúc này.”
 
Lời này khá là dễ nghe, tâm tạng Tiêu Thịnh tốt hơn một chút, nắm tay nàng ấy đi vào trong phòng: “Tiểu Đan lại ở trong cung hả?”
 
“Ừ, hôm nay con bé không về.” Trương Yên Nhi trả lời xong ngắm hắn một chút, nghĩ xem nên nói thân phận của mình cho hắn biết thế nào.
 
Tiêu Thịnh không biết chuyện khẽ nhếch khóe môi: “Nếu hôm nay con bé không về, chẳng phải chỉ còn đôi ta thôi sao?”
 
Nghe ra suy nghĩ của hắn, Trương Yên Nhi lườm nguýt: “Cả ngày chàng chỉ biết nghĩ đến thứ ấy.”
 
“Là ta nhớ nàng.” Tiêu Thịnh thẳng thắn ôm ngang nàng ấy lên, đi thẳng vào trong phòng ngủ.
 
Trương Yên Nhi vẫn mất tập trung, mãi đến khi nằm xuống giường rồi mới hoàn hồn, thấy Tiêu Thịnh chỉ còn áo lót thì bỗng dở khóc dở cười: "Gấp cái gì?”
 
“Dạo gần đây nhóc con kia cứ ngủ cùng chúng ta, nàng dành hết sự quan tâm cho con bé rồi.” Tiêu Thịnh bất mãn.
 
Trương Yên Nhi liếc xéo hắn một cái: “Ghen với cả con gái mình?”
 
“Đương nhiên phải ghen, nếu không làm sao nàng biết ta để ý chuyện này.” Tiêu Thịnh nói hùng hồn.
 
Trương Yên Nhi bật cười, vươn tay ôm cổ hắn.
 
Lăn lộn đến nửa đêm, hai người mới ôm nhau lẳng lặng nằm đó. Trương Yên Nhi cảm thấy bầu không khí lúc này rất tốt, vô cùng thích hợp nói một số chuyện trước kia chưa từng nói.
 

Nàng đắn đo một lát rồi chậm rãi mở miệng: “Hình như ta chưa từng nhắc tới phu quân trước của ta với chàng bào giờ.”
 
“Hắn đã chết rồi, còn nhắc hắn làm gì.” Tiêu Thịnh hừ nhẹ một tiếng, “Hay là trong lòng nàng vẫn còn hắn?”
 
“"Đương nhiên không phải, trong lòng ta chỉ có chàng.” Trương Yên Nhi vội vàng bày tỏ lòng thủy chung.
 
Lúc ấy Tiêu Thịnh mới hài lòng: “Ta biết, ta có thể cảm nhận được.”
 
“...Mấy năm nay chàng đúng là càng tự tin hơn rồi.” Trương Yên Nhi cảm khái một tiếng.
 
Tiêu Thịnh liếc nàng: “Vậy vì sao hôm nay nàng đột nhiên nhắc đến hắn?”
 
“Chỉ cảm thấy nên nói hết mọi chuyện cho chàng biết, bao gồm cả thân phận của ta.” Trương Yên Nhi điều chỉnh tư thế, sát vào người hắn hơn, “Mặc dù theo ta thì có nói hay không cũng như nhau, nhưng ta không muốn sau này chàng biết được chuyện này từ miệng người khác.”
 
Tiêu Thịnh nghe vậy im lặng chốc lát: “Người đó... Có phải hắn rất lợi hại không?”
 
Trương Yên Nhi suy nghĩ một chút: “Chắc... phải.”
 
Tiêu Thịnh ghen: “Vậy thì nàng đừng nói nữa, chắc chắn ta không bằng hắn.”
 
“Đâu có, chàng tốt nhất.” Trương Yên Nhi dở khóc dở cười.
 
Tiêu Thịnh hít sâu một hơi: “Nàng nhất định muốn nói sao?”
 
“Ừ.”
 
“Vậy nói đi, ta cố gắng hết sức không ghen.” Tiêu Thịnh banh lên mặt, "Hắn là ai?"
 
"Quý Văn." Trương Yên Nhi dè dặt nói.
 
Tiêu Thịnh trầm ngâm giây lát: “Ai? Sao ta thấy cái tên này hơi quen quen nhỉ?”
 
“...Đệ đệ của Quý Thính, chàng biết Quý Thính là ai chứ? Chính là đương kim thánh thượng.” Trương Yên Nhi ho một tiếng.
 
Tiêu Thịnh ngẩn người, lần này hắn im lặng lâu hơn.
 
Trương Yên Nhi hơi sốt sắng: “Chàng không được giận đâu đấy, trước kia ta không nói ra vì thấy không cần thiết, hơn nữa chàng luôn nhắc đến ta với hắn, ta càng không biết nên giải thích với chàng thế nào...”
 
“Nàng nói ta hay nhắc đến hai người.” Tiêu Thịnh đột nhiên ngắt lời nàng, nhíu mày nói tiếp, “Vậy nàng là...”
 

“Chính là Trương quý phi tuẫn táng vì tình.” Trương Yên Nhi nghiêm túc nhìn hắn.
 
Tiêu Thịnh: “...”
 
“Chàng đừng im lặng mà, làm trong lòng ta hoang mang một cách đáng sợ.” Trương Yên Nhi vừa nói vừa ôm chặt lấy cánh tay hắn, chỉ sợ hắn tức giận rồi bỏ đi.
 
Tiêu Thịnh im lặng một lúc thật lâu, cắn răng nghiến lợi mở miệng: “...Vì vậy sao nàng không sớm? Mỗi lần nghe ta khen tình cảm hai người bền chặt, có phải nàng vui lắm không?”
 
Hắn nói xong câu đó, khóe mắt đều đỏ lên vì giận: “Có phải nàng thầm cười nhạo ta trong lòng không? Cảm thấy ta đần độn đáng thương, không biết tự lượng sức mình? Cũng phải, phu quân trước là hoàng đế, còn là hoàng đế chỉ sủng ái một mình nàng, có phải trong lòng nàng cả đời này ta không bao giờ sánh bằng hắn hay không?”
 
Trương Yên Nhi nghe hắn ghen tuông ngập trời, im lặng một lúc, chân thành nói: “Nếu ở trong lòng ta hắn quan trọng như thế, tại sao ta không tuẫn táng?”
 
Tiêu Thịnh sửng sốt, ghen tuông giảm mất một nửa.
 
“Hơn nữa hắn mất hơn một năm, ta đã ngủ với chàng rồi.” Trương Yên Nhi lại bổ sung một câu.
 
Nửa ghen tuông còn lại trong Tiêu Thịnh bay sạch.
 
“Chính vì thế, bớt xem thoại bản nhân gian đi, nếu hoàng cung tốt thật thì ta cũng không muốn bỏ đi.” Trương Yên Nhi dỗ hắn như dỗ con nít vậy.
 
Tiêu Thịnh hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt hơi khó chịu: “Vậy hắn tốt với nàng không?”
 
“Từ góc độ của một đế vương đối với cung phi thì hết lòng quan tâm.” Trương Yên Nhi trả lời.
 
Tiêu Thịnh nhẫn nhịn ghen tuông tiếp tục hỏi: “Phu quân đối với thê tử thì sao?”
 
“Không bằng một phần vạn chàng.” Trương Yên Nhi chăm chú nhìn hắn.
 
Tiêu Thịnh trầm mặc, được dỗ một cách dễ dàng như thế đó: “Cũng đúng, ta đối xử tốt với nàng nhất.”
 
“Còn ghen không?” Trương Yên Nhi cười hỏi.
 
Tiêu Thịnh thuận theo lắc đầu: “Không ghen nữa.”
 
Không ngờ chuyện lớn như vậy lại có thể giải quyết dễ dàng, Trương Yên Nhi cả người khoan khoái, càng nhìn càng thấy thích phu quân nhỏ của nàng ấy.
 
Nhưng cái đêm trước ngày giỗ tiên hoàng, nàng ấy lại bị Tiêu Thịnh kéo đi làm việc nửa đêm, chờ hôm sau dậy thì đã bỏ lỡ buổi lễ tế.