Công Chúa Tại Thượng

Chương 141: Chương 141:




Quý Thính hoàn toàn tỉnh táo: "Cái gì mà cáo mượn oai hùm?"
 
Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên: “Không có gì đâu, ăn lương khô đi.” Nói xong, hắn bẻ một miếng đưa tới bên môi nàng.
 
Quý Thính nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái, mở miệng ăn miếng bánh, chiếc bánh vừa được làm mềm giờ cứng lại, Thân Đồ Xuyên đặc biệt bẻ thành từng miếng nhỏ để đút cho nàng nhưng Quý Thính vẫn phải nhai một chút mới nuốt xuống được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thân Đồ Xuyên nhìn thấy nàng ăn như chuột, trong mắt hiện lên ý cười: "Ăn một chút thôi, đợi đến khi vào thành rồi ăn thứ gì đó ấm."
 
"Không cần chàng nói ta cũng biết, nếu không phải bây giờ đói không ngủ được, ta cũng không thứ này để lót dạ đâu," Quý Thính vừa cố gắng nhai vừa qua loa trả lời, "A, đúng rồi, sau khi tiến vào thành ta muốn sắp xếp cho mọi người một chút, e rằng sẽ mất một thời gian, đến lúc đó chàng đi gặp phụ mẫu trước đi."
 
Thân Đồ Xuyên nhẹ nhàng xoa tóc nàng: "Không vội, ta sẽ cùng nàng sắp xếp mọi chuyện trước, sau đó cùng nhau đi gặp họ."
 
Quý Thính dừng lại một chút: "... Chàng đi trước đi, ta sẽ tới sau."
 
Thân Đồ Xuyên khẽ nhướng mày: "Điện hạ sợ?"
 
“Đúng vậy.” Quý Thính thẳng thắn thừa nhận.
Thân Đồ Xuyên bật cười: "Nàng chưa từng thấy phụ mẫu, không phải ban đầu luôn làm cho phụ thân đỏ mặt tía tai, sao lúc này lại cảm thấy sợ?"
 
"... Có thể giống nhau được sao? Ban đầu hai người chúng ta đều làm quan, đều xem nhau như kẻ thù, bây giờ đột nhiên ta trở thành con dâu của ông ấy, thấp hơn ông ấy một chút." Quý Thính nhỏ giọng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thân Đồ Xuyên nhướng mày: "Nghe ý của nàng, có vẻ rất bất mãn?"
 
“Ta nào dám bất mãn, ông ấy sinh ra một đứa con trai tốt như vậy cho ta, ta cảm kích còn không kịp nữa là.” Quý Thính lập tức lấy lòng.
 
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Ta cảm thấy những lời này của nàng đang muốn chiếm tiện nghi của ta."
 
"... Không cần quan tâm những chi tiết này, chỉ cần chàng đi tìm bọn họ trước, sau đó trước mặt họ nói những điều tốt đẹp về ta, vẫn nên nói đến quá khứ tốt đẹp trước kia của ta." Quý Thính nói xong, lại bắt đầu lo lắng, “Lúc trước ta đều khiến phụ thân chàng tức giận đến đỏ mặt tía tai, vẫn quấn lấy chàng, mẫu thân của chàng nhất định rất ghét ta không biết hiện tại chàng khen ta hai câu, có thể làm cho bà ấy thích ta một chút."

 
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng buồn bực vì làm vừa lòng phụ mẫu, trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói: "Mẫu thân rất thích nàng."
 
“Hả?” Quý Thính nhìn về phía hắn.
 
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên tối sầm: "Mẫu thân vẫn thích nàng."
Quý Thính bật cười: “Chàng đừng lừa ta, ta cũng không có ngốc.” Lúc trước nàng làm cho nhà bọn họ gà chó không yên, làm sao Thân Đồ phu nhân có thể thích nàng.
 
"Ta không lừa nàng," Thân Đồ Xuyên nhếch môi, "Bởi vì lúc còn ở kinh đô, ta vẫn luôn khen nàng, cho nên bà ấy biết nàng là người như thế nào, đương nhiên sẽ thích nàng."
 
Quý Thính sững sờ: "... Lúc trước chàng từng khen ta?"
 
“Rất khó tin?” Thân Đồ Xuyên bóp chặt khuôn mặt của nàng, “Ta đã sớm nói với nàng, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ta đã cảm mến nàng, nàng lại coi những lời của ta là gió thoảng bên tai?”
 
“Không, không, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Dường như bị hắn nhéo đau, Quý Thính ngả người ra sau, giả vờ không để ý, há miệng cắn miếng bánh trên tay hắn, sau đó trộm cười.
 
Thân Đồ Xuyên dở khóc dở cười nhìn nàng, sau khi chờ nàng ăn thêm hai miếng, hắn mới cất miếng bánh đi, Quý Thính kéo hắn lên chiếc ghế dài mềm mại, hai người sát lại gần nhau, nàng khẽ vỗ về Thân Đồ Xuyên giống như dỗ một đứa nhỏ: "Ngủ một lát đi, tiểu Xuyên, khi tỉnh lại chàng có thể nhìn thấy phụ mẫu rồi."
 
"Gọi phu quân."
 
"Phu quân."
 
Lúc này Thân Đồ Xuyên mới mãn nguyện nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ gục trên vai nàng.
 
Một lúc lâu sau cổng thành mở, Trấn Nam vương cùng thế tử sớm đã chờ ở bên trong thành lập tức ra nghênh đón, Quý Thính mỉm cười bước ra khỏi xe ngựa, không ảnh hưởng chút nào tới phong thái hoàng thất trời sinh cũng nàng.
 
“Trưởng công chúa điện hạ.” Trấn Nam vương lớn tiếng cười đi về phía trước cúi đầu hành lễ.
 
Quý Thính lập tức đỡ lấy ông ta: "Vương gia muốn bổn cung tổn thọ?"
 

“Vi thần không dám, chỉ là thân phận điện hạ tôn quý, cho nên vi thần vẫn phải hành lễ.” Trấn Nam vương vốn chỉ làm cho có lệ, lúc sau được Quý Thính đỡ liền đứng thẳng dậy.
 
Quý Thính cười nói: "Bổn cung tới chúc thọ vương gia, sinh nhật sắp tới, thọ tinh* mới là tôn quý nhất."
*Thọ tinh chỉ chủ của bữa tiệc sinh nhật.
 
“Không dám không dám, điện hạ đúng là giỏi nói đùa," Trấn Nam vương vội khước từ, sau đó nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, "Vị này là phò mã? Quả nhiên là người tuấn tú."
 
Thân Đồ Xuyên khiêm tốn gật đầu: "Gần đây phụ mẫu của ta đã quấy rầy ngài nhiều, khiến cho vương gia phải lo lắng, vãn bối nên tạ ơn mới phải."
 
“Bây giờ chúng ta đã là người một nhà, phò mã chớ đa lễ.” Trấn Nam vương sốt sắng nói.
 
Thân Đồ Xuyên mặc kệ Hoắc Kiêu sắc mặt không tốt  đang đứng bên cạnh, nói lời cảm tạ với Trấn Nam vương. Trấn Nam vương khách sáo hai câu, rồi đưa thế tử đến gặp Quý Thính, chào hỏi xong xuôi, Quý Thính mới từ tốn nói: "Đám tùy tùng của bổn cung đi đường vất vả, nếu không sắp xếp cho bọn họ trước, bổn cung sẽ cùng ôn chuyện với vương gia sau.”
 
“Được, trạm dịch cũng đã thu xếp xong, có thể để thế tử trực tiếp sắp xếp.” Trấn Nam vương lập tức nói.
 
Quý Thính gật đầu: "Vậy bổn cung cũng đi trước."
 
Nghe Quý Thính nói muốn ở lại trạm dịch, Trấn Nam vương còn chưa lên tiếng, Hoắc Kiêu vẫn trầm mặc đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Ngươi là khách quý, sao có thể để ngươi ở lại trong trạm dịch được, nếu không ở lại phủ Trấn Nam vương đi, vừa lúc Thân Đồ lão tiên sinh cũng đang ở đây có thêm nhiều thời gian ở chung."
 
Điều mà Quý Thính sợ nhất bây giờ là gặp phụ mẫu của Thân Đồ Xuyên, huống chi là ở chung, hơn nữa còn rất nhiều chuyện khác, khi nghe vậy liền lập tức từ chối: "Sắp tới thọ yến của vương gia, trong phủ đương nhiên cũng rất bận, nếu bổn cung cùng phò mã tới đó khiến mọi người thêm phiền, chuyện này vẫn nên thôi đi."
 
“Điện hạ ở trong phủ vi thần vui mừng còn không kịp, sao có thể cảm thấy phiền được? Ngài vẫn nên ở lại trong phủ đi." Trấn Nam vương thuyết phục.
 
Quý Thính rất kiên quyết: "Không cần, bổn cung tới trạm dịch cũng được."
 
Trấn Nam vương vẫn còn muốn thuyết phục, Thân Đồ Xuyên đã lên tiếng trước: "Trên đường đến đây điện hạ vẫn luôn ở trong trạm dịch, bây giờ cũng đã thành quen, nếu như đổi sang nơi khác, e rằng sẽ không được nghỉ ngơi tốt."
 
“Ý của người là phủ Trấn Nam vương của bọn ta không bằng trạm dịch?” Hoắc Kiêu cau mày hỏi.

 
Y vừa lên tiếng, Trấn Nam vương trầm giọng nói: "Kiêu nhi, không được vô lễ."
 
“… Vâng.” Hoắc Kiêu chỉ có thể im lặng.
 
Bầu không khí lắng xuống một chút, Quý Thính cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nói với Trấn Nam vương: "Nếu bình thường tới đây, mặc dù vương gia không nói, bổn cung cũng muốn ở lại trong vương phủ nhưng lần này lại dẫn theo rất nhiều người, thật sự có chút không tiện."
 
Lần này nàng mang theo rất nhiều văn thần đến, những người đó đều là tai mắt của Quý Văn, hiện giờ nàng cũng đã thành thân, Quý Văn không phải lo lắng giải quyết chuyện thông gia với Trấn Nam vương, vậy nên nàng có giao tình tốt với thế tử Hoắc Kiêu cũng không sao. Nếu như sống trong phủ Trấn Nam vương thì mọi chuyện sẽ không giống như vậy, chuyện này sẽ chứng minh không những nàng có giao tình tốt với Hoắc Kiêu mà còn có Trấn Nam vương.
 
Nàng cũng không muốn vô duyên vô cớ bị Quý Văn nghi ngờ, đến lúc đó trở thành mấy con thiêu thân sẽ rất phiền phức và khó chịu.
 
Nghe nàng nói như vậy, Trấn Nam vương cũng ngầm hiểu ý, ngay lập tức vỗ trán ảo não nói: "Vi thần hồ đồ, quả thật là điện hạ nên ở trạm dịch, đa tạ điện hạ nhắc nhở.”
 
Câu nói này đã ngầm đồng ý Quý Thính ở lại trạm dịch, Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt khẽ liếc nhìn Hoắc Kiêu, vẻ mặt của Hoắc Kiêu chưa hề giãn ra.
 
“Vương gia hiểu được là tốt rồi, hiện giờ cũng không còn sớm, vương gia cũng đã nghênh đón, nếu không cứ rời đi trước, buổi trưa bổn cung cùng phò mã sẽ tới quấy rầy." Khi trời còn chưa sáng hai người có ăn lương khô lót dạ nhưng lúc này Quý Thính đã cảm thấy vừa buồn ngủ vừa đói, chỉ muốn nhanh chóng ổn định chỗ nghỉ.
 
Trấn Nam vương nhiều lần nói: "Điện hạ nhanh chóng quay về nghỉ ngơi, vi thần không quấy rầy nữa."
 
Quý Thính khách sáo đáp lại hai câu, sau đó mới cùng những người khác đi tới trạm dịch.
 
Trên đường đến đó, nàng cẩn thận hỏi Thân Đồ Xuyên: "Chàng sẽ không tức giận đúng không?"
 
“Nàng đang muốn tránh sự nghi ngờ, ta có gì phải tức giận?” Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.
 
Quý Thính mỉm cười: "Cùng với người thông minh nói chuyện là tốt nhất, căn bản là không cần phải giải thích gì."
 
“Nếu như ít tới vương phủ, không bằng ta đưa phụ mẫu tới trạm dịch, cũng dễ dàng cho ta làm tròn đạo hiếu.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
 
Vẻ mặt Quý Thính cứng đờ: "Đón, đón tới?"
 
“Không thể?” Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại, hỏi xong lại cười, “Bọn họ không phải độc trùng mãnh thú, nàng sợ cái gì?
 
"Không phải ta sợ... Quên đi, đón người tới ở lại mấy ngày đi, phụ thân là người bảo thủ chàng phải từ từ khuyên nhủ, bằng không, nếu chàng rời đi không đi cùng chúng ta thì sao?" .
 

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Nếu nàng muốn lấy lòng ông ấy, nhớ rõ đừng gọi như vậy trước mặt ông ấy."
 
 “… Ồ.” Quý Thính chớp mắt, cảm thấy mình cũng nên sửa thói quen gọi Thân Đồ Sơn.
 
Khi hai người nói chuyện thì cũng đã tới trạm dịch, chờ đến khi sắp xếp ổn thỏa thì cũng đã là buổi trưa, Quý Thính chợp mắt một lúc rồi mới cùng Thân Đồ Xuyên tới vương phủ. Sau khi đến vương phủ, Quý Thính đến gặp Trấn Nam vương trước, còn Thân Đồ Xuyên đi đến sân sau để tìm phụ mẫu.
 
Bên trong phòng của vương phủ, Trấn Nam vương mỉm cười cùng Quý Thính nói chuyện, Hoắc Kiêu cũng đi cùng, y ở bên cạnh thỉnh thoảng cũng sẽ nói một hai câu với Quý Thính. Trấn Nam vương nhìn cảnh tượng trước mặt, một lúc lâu khẽ cười một tiếng: "Lúc đầu hai ngươi cùng nhau chơi đùa cũng không cao bằng cái ghế, bây giờ đã nhiều năm như vậy, tình cảm của hai người lúc đó vẫn chưa phai nhạt."
 
“Con thấy Thính Thính vẫn là tốt nhất, sẽ không phai nhạt.” Hoắc Kiêu cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
 
Trấn Nam vương đột nhiên oán trách: "Làm sao có thể gọi điện hạ bằng nhũ danh như vậy được."
 
 “Thính Thính thích nghe.” Hoắc Kiêu lập tức nói.
 
“Thích cũng không thể gọi như vậy được, quá thất lễ.” Trấn Nam vương răn dạy một câu.
 
Ở một bên Quý Thính chỉ có thể lên tiếng hòa giải: "Đều đã gọi nhiều năm như vậy, bổn cung cũng đã thành quen, vương gia không cần để ý."
 
“Nghe chưa!” Hoắc Kiêu thấy Quý Thính giúp mình như vậy, lập tức có đủ sức mạnh.
 
Trấn Nam vương không khỏi dở khóc dở cười: "Đứa con này của vi thần, thật sự là chiều quá thành quen."
 
“Đứa nhỏ trong nhà được yêu chiều một chút cũng là bình thường.” Quý Thính cười nói.
 
 Trấn Nam vương mỉm cười rồi đột nhiên buông một tiếng thở dài: "Lại nói, lúc trước điện hạ muốn chọn phò mã, Kiêu nhi nghe nói điện hạ cũng cân nhắc nó vào trong danh sách, vui mừng không biết phải làm như thế nào, hiện giờ cũng chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người."
 
“Phụ thân, người nhắc tới chuyện này để làm gì!” Hoắc Kiêu cau mày không hài lòng, hai má đỏ bừng.
 
Quý Thính dừng một chút, thật ra nàng không ngờ tới Trấn Nam vương có để ý tới mối hôn sự này. Cho dù là nàng hay Trấn Nam vương đều là mục tiêu nghi ngờ vô căn cứ của Quý Văn, ông ta không những không muốn tránh hiềm nghi, còn muốn kết mối quan hệ Tần Tấn chi hảo*, thật sự khiến cho người khác cảm thấy ngạc nhiên.
* Tần Tấn chi hảo: Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
 
Dã tâm của Trấn Nam vương này không hề nhỏ.