Bước chân Thân Đồ Xuyên dừng lại chốc lát rồi mới tiếp tục đi về phía trước, lúc tiếng đóng cửa ở phía sau vang lên, đường phố chỉ còn lại một mình Thân Đồ Xuyên.
Trận tuyết càng lúc càng lớn, chỗ nào cũng trắng xóa mịt mù, bên tai ngoại trừ tiếng gió dường như không nghe thấy tiếng động khác, rõ ràng vẫn trong tháng giêng, vốn là thời điểm náo nhiệt nhất nhưng đâu đâu cũng là khung cảnh hoang vu không biết tên.
Thân Đồ Xuyên không thích sự hoang vắng này, nó khiến hắn luôn nghĩ đến kiếp trước Quý Thính đã đi mất, khi ấy hắn chỉ còn một mình cô độc, nỗi tuyệt vọng không hề có chút tiếng động nhỏ ấy sẽ khiến người ta sụp đổ trong lúc lơ đãng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai hàng lông mày hắn nhíu chặt lại, phía xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, sau đó là tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất. Hắn khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu lên nhìn phía trước, xe ngựa của phủ trưởng công chúa xuất hiện ở góc đường.
Đôi mắt lãnh đạm của hắn hệt như dòng suối tuôn trào khiến trời đông giá rét thêm một phần sắc xuân.
Lúc Quý Thính vén rèm xe lên thì thấy hắn đứng ngây ngốc bên ngoài, đuôi lông mày toàn là tuyết. Nàng hơi sững lại, cạn lời với hắn: “Chỉ bảo ngươi chạy vặt một chuyến, sao khiến mình nhếch nhác thế này?”
“Không phải điện hạ đi gặp các thái y sao, sao lại tới đây?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính ho một tiếng: “Chẳng phải tuyết rơi rồi sao...”
Nàng nói không đầu không đuôi nhưng Thân Đồ Xuyên hiểu được, đáy mắt hắn ánh lên ý cười: “Vì thế điện hạ lo đường trơn, ta đi lại khó khăn nên cố ý tới đón ta sao?”
“Lên mau, lạnh chết mất.” Gò má Quý Thính bỗng nóng bừng, cũng may có khăn che mặt chắn lại nên không bị hắn nhìn ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng rồi đi tới trước xe ngựa, đang định nhấc chân trèo lên thì đột nhiên có bàn tay đưa tới. Quý Thính nhìn hắn rồi nắm chặt lấy tay hắn, trực tiếp kéo hắn lên xe ngựa.
“Sao tay lạnh thế này?” Xe ngựa chậm rãi đi về chỗ ở, Quý Thính nhíu mày cuốn tay hắn vào trong áo choàng: “Còn chưa hỏi ngươi, chỉ có hai, ba câu là xong mà sao trì hoãn lâu như vậy?”
“Mục Dự Chi nói đi tìm chìa khóa nhưng đi một cái là hết một canh giờ, ta vẫn luôn chờ ngoài cửa nên mới lâu.” Cho dù vừa được Mục Dự Chi quan tâm nhưng Thân Đồ Xuyên vẫn khá là xấu xa, tố cáo thẳng thừng.
Quý Thính hơi ngạc nhiên: “Ý ngươi là hắn cố ý gây khó dễ cho ngươi?”
“Có phải gây khó dễ hay không thì ta không tiện phán xét, nhưng bình thường hắn ta không phải người bất cẩn, sao chỉ tìm một cái chìa khóa mà mất tận một canh giờ?” Thân Đồ Xuyên rũ mắt.
Quý Thính: “Ngươi đúng là thông minh, nói ra những lời có tiến có lui nhưng câu nào cũng ám chỉ Dự Chi ăn hiếp ngươi.” Chẳng biết tại sao ngay lúc này đột nhiên nàng muốn uống một chén trà, tốt nhất là loại màu xanh lục.
“Dù sao thì giữa ta và hắn thì nàng luôn đứng về phía hắn.” Thân Đồ Xuyên hững hờ nói một câu. Tuyết trên người hắn đã tan chỉ còn dư lại vết nước đọng, tỏ rõ hắn vừa chịu ấm ức.
Quý Thính bỗng mủi lòng, nắm chặt tay hắn: “Qua hai ngày nữa ta tự mình đi tìm hắn, nếu hắn cố ý làm khó dễ ngươi thật thì nhất định ta sẽ nghiêm khắc phạt hắn.”
“Nàng định phạt thế nào?” Thân Đồ Xuyên lập tức hỏi.
Quý Thính mỉm cười: “Ngươi muốn phạt thế nào?”
“Tước bỏ danh hiệu thị phu của hắn.” Mặc dù Thân Đồ Xuyên cảm thấy chuyện này không thể nào được nhưng vẫn nói lời mình muốn nói ra. Ở chung với nhau lâu như vậy, hắn biết bây giờ ngoại trừ hắn và Mục Dự Chi thì Quý Thính không còn nam nhân nào khác, chỉ cần phế bỏ Mục Dự Chi thì hắn và nàng không còn trở ngại gì nữa.
Quý Thính thấy được vẻ chờ mong trong mắt hắn, không nhịn được vỗ trán hắn: “Ngươi đúng là dám nghĩ.”
“Ta biết là không được mà.” Thân Đồ Xuyên sầm mặt.
Quý Thính liếc nhìn hắn, im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: “Dự Chi là thương nhân, mà thương nhân luôn bị coi thường, có cái danh thị phu thì việc làm ăn của hắn mới thuận lợi được.”
Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì thờ ơ: “Vì giữ lại hắn mà điện hạ tìm lý do thật hay.”
“Những gì ta nói đều là sự thật, ngươi thích tin thì tin.” Quý Thính lườm hắn một cái: “Ta và hắn vốn là tình huynh muội, năm đó nạp hắn làm thị phu cũng vì hắn đi tìm muội muội mà ra tay giết một người đến đòi nợ, ta giúp hắn thoát khỏi cái danh mang tội nên mới cho hắn danh phận ấy.”
Mặc dù Chử Yến và Phù Vân đi theo nàng lâu rồi nhưng nàng chưa từng nói chuyện này với họ, bây giờ có thể dễ dàng nói ra với Thân Đồ Xuyên, chắc hẳn là vì lúc trước hắn nói một câu “Phu thê vốn nên nhất thể đồng tâm”. Quý Thính nhận ra dạo gần đây bản thân nàng càng ngày càng coi trọng Thân Đồ Xuyên, khóe môi cong lên lặng lẽ tuyên dương...
Kết quả đồ tồi nào đó liếc xéo nàng một cái: “Năm đó lúc nào nàng mở miệng ra đều nói thích ta, nhưng quay đầu cái đã đưa hắn vào phủ, còn nửa năm liền không gặp ta, chắc hẳn giữa ta và hắn thì nàng càng thích hắn hơn, bây giờ vì dỗ dành ta mà bắt đầu bịa ra lời nói dối không đầu không đuôi thế này.”
Quý Thính: “....Cút.” Hiếm khi nàng muốn nói lời thật lòng, người này lại giội cho nàng gáo nước lạnh, đúng là nhàm chán hết nói nổi.
Thân Đồ Xuyên nhớ đến chuyện xưa nên không vui, dứt khoát không nói chuyện với nàng nữa, nhưng hai người cũng không giận gì lắm, được một lúc thì bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh.
“Từ khi đưa phần lớn người bị bệnh tới khu nhà trống, ôn dịch không lan truyền nhanh như trước nữa, cứ tiếp tục như vậy, mặc dù không tìm được cách trị nhưng có thể giữ được đa số.” Thân Đồ Xuyên nói.
Quý Thính nhíu mày: “Mạng của người bình thường là mạng, mạng của người bị bệnh cũng là mạng, nhất định phải tìm ra phương pháp chữa trị.”
Thân Đồ Xuyên không tỏ ý kiến mà nhắc đến chuyện khác: “Mặc dù phần lớn người bệnh đều được đưa đi rồi nhưng không có nghĩa là trong thành không còn bệnh nhân, sau này vẫn phải hết sức cẩn thận.”
“Ta đã ra lệnh cấm không ra ngoài, ngày nào cũng có quan binh tuần tra, có lẽ không cần quá lo lắng đâu.” Quý Thính chậm rãi nói.
Thân Đồ Xuyên khẽ gật đầu: “Bây giờ số lượng người có thể dùng được ở phủ nha không quá một trăm, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải làm, cứ như thế mãi thì sợ là không chịu nổi.”
“Ta cũng từng nghĩ tới điều này, vì thế định qua hai ngày nữa rút ra hơn một trăm binh sĩ bên ngoài vào thành hỗ trợ.” Quý Thính nói xong thì than thở: “Vốn dĩ ta không muốn có quá nhiều người phải mạo hiểm nhưng nếu số người làm việc thực sự không đủ thì chỉ có thể làm vậy thôi.”
“Gọi binh sĩ vào thành chẳng bằng chọn trai tráng thanh niên trong thành làm việc, xung quanh đều là nguy hiểm, nếu không tự cứu thì ai cứu được bọn họ?” Thân Đồ Xuyên đưa ra quan điểm trái ngược.
Quý Thính trầm tư một lát rồi bác bỏ: “Bọn họ là trai tráng khỏe mạnh, cũng là người dân bình thường, làm gì có cái lý binh sĩ để đấy không dùng mà bắt bách tính bình thường đi mạo hiểm?”
Lúc trước dùng những người bị bệnh nhẹ cũng chỉ vì bọn họ đã nhiễm bệnh rồi, có tệ hơn thì cũng không tệ đi đâu được, nhưng bảo nàng dùng người dân khỏe mạnh đi làm việc thì nàng không thể đồng ý.
Thân Đồ Xuyên biết trong lòng nàng đã có cái chông chống lại hắn nên không khuyên tiếp nữa, đợi đến lúc về chỗ ở, hắn chỉ nhắc nhở một câu: “Điện hạ đã đồng ý dạy dỗ Mục Dự Chi, tuyệt đối đừng quên.”
Quý Thính: “Sao lại nhắc đến chuyện này?” Chẳng phải chuyện này đã bàn xong rồi sao?”
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc, nhìn nàng với ánh mắt đầy hàm ý: “Mặc dù ta biết điện hạ sẽ không phạt hắn quá nặng nhưng với lòng thanh cao của hắn thì chỉ cẩn điện hạ ra mặt vì ta, hắn sẽ giận điện hạ, đến lúc đó giữa hai người xảy ra hiềm khích, đó chính là điều mà ta muốn thấy nhất.”
“Ngươi thẳng thắn quá ha.” Mấy lời không thể nói thẳng ra đều nói ra hết cả, quả thực không bằng cầm thú mà.
Thân Đồ Xuyên ỷ vào chiều cao của mình mà nhìn nàng từ trên cao: “Dù sao điện hạ chắc chắn muốn gạt ta, không bằng nói mấy suy tính của ta ra hết cho thoải mái.”
Quý Thính ho một tiếng: “Không biết ngươi đang nói gì.”
Nàng nói hết câu thì đi thẳng vào trong phòng, cứ nghĩ rằng chuyện này thế là xong rồi, kết quả Thân Đồ Xuyên không có chuyện gì làm lại nhắc nhở nàng, Quý Thính bị hắn làm phiền đến đau cả đầu.
Chớp mắt cái đã qua ba ngày, lương thực từ kinh đô đã đến Giao Huyền, ôn dịch không lan tràn thêm nữa, tất cả đều ổn định, Quý Thính nhớ đến hai ngày qua luôn bị Thân Đồ Xuyên nói đến phiền, bây giờ đúng lúc đang rảnh bèn một mình đi đến tiệm buôn, kết quả đến nơi lại bị Mục Dự Chi từ chối từ ngoài cửa.
“Sao hắn không muốn gặp bổn cung?” Quý Thính nhíu mày.
Tên đầy tớ ngượng ngập: “Mục, Mục tiên sinh nói cả ngày điện hạ tiếp xúc với mọi người, nói không chừng trên người đang dính mầm bệnh, ngài ấy mới...”
“Tránh ra cho bổn cung!” Quý Thính lạnh giọng ngắt lời.
Người trong cái huyện thành nhỏ bé này chẳng gặp được mấy người cao quý, huống chi là người quyền thế ngập trời như Quý Thính, vừa nghe thấy nàng lạnh giọng thì tên đầy tớ sợ đến mức quỳ sụp xuống.
Quý Thính nhanh chân đi vào trong tiệm buôn, chưa tới cửa phòng Mục Dự Chi đã thấy hắn ta xuất hiện trước mặt mình, nhưng hắn ta giữ khoảng cách với nàng, không chịu tiến thêm bước nào.
Vành mắt Quý Thính đỏ ửng lên: “Không phải ngươi...”
“Không phải không phải, điện hạ đừng sợ.” Mục Dự Chi vội nói, giọng điệu hơi rầu rĩ: “Ta chỉ bị cảm lạnh nhưng sợ điện hạ lo lắng nên mới bảo tên đầy tớ tiễn điện hạ đi, nhưng nghĩ lại cẩn thận thì cảm thấy điện hạ ắt sẽ nghi ngờ, chẳng bằng nói thẳng với điện hạ.”
Mặc dù lần dịch bệnh này có triệu chứng ho nhưng không có triệu chứng nghẹt mũi, Quý Thính quan sát hắn ta tỉ mỉ, xác định hắn ta không nhiễm bệnh mới thở phào một hơi, sau đó nhíu mày: “Sao đột nhiên lại bị cảm lạnh?”
“Đã bị mấy ngày rồi, bây giờ đã đỡ hơn, sợ điện hạ lo lắng nên không nói.” Mục Dự Chi lại cười nói: “Nhắc tới chuyện vì sao bị cảm lạnh thì phải nói tới ngày phò mã gia đến.”
Quý Thính dừng một chút rồi nói: “Có liên quan tới hắn?”
“Cũng không tính là liên quan, đều do ta không tốt, nghe hắn đến thì tưởng rằng điện hạ xảy ra chuyện gì mới bảo hắn tới, vì thế mà gấp đến mức không kịp mặc áo dày đã chạy ra.” Mục Dự Chi nở nụ cười chua chát: “Sau đó biết điện hạ không sao thì hỏi phò mã gia vì sao lại không ở cùng điện hạ, có lẽ Dự Chi thoải mái trước mặt điện hạ quen rồi nên lúc nói chuyện với phò mã gia, giọng điệu có chút buông thả, không ngờ hắn đột nhiên tức giận, bắt đầu quở mắng ta giữa trời gió lạnh.”
“Hắn quở mắng ngươi?” Quý Thính cạn lời. Hôm ấy nàng không nên để Thân Đồ Xuyên đi, bây giờ chỉ có cái chuyện gặp mặt thôi mà nàng đã nghe được hai câu chuyện luôn rồi.
Mục Dự Chi nghiêng mặt đi: “Đều tại Dự Chi ăn mặc phong phanh, không phải phò mã gia cố ý để ta đứng lâu trong gió lạnh như vậy đâu.”
Quý Thính: “...” Không biết tại sao nàng lại muốn uống trà, tốt nhất là loại màu xanh lục.