8
Nhỏ đang loay hoay vẽ vòng tròn ma thuật thì bỗng nhiên có tiếng xe ngoài
cửa, Bloodmix xách valy đưa cho quản gia rồi thẫn thờ đi vào nhà.
"Ờ !"
Nó mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sôpha, câu trả lời đáp gỏn gọn khiến nhỏ
bất giác cũng đưa tay che miệng ngáp , uể ỏi theo. Kỳ thực sau chuyến đi chơi đó, tâm trạng ai cũng trở nên phức tạp và vô cùng khó chịu. Đặc
biệt là gia đình Gin, nhỏ không thể nào quên được ánh mắt muốn ăn tươi
nuốt sống của Lữ Tuyết .Dường như có một luồng ma thuật nào đó tản ra từ người bà ta, nó khiến nhỏ cảm thấy bất an cực kì.
Hừ ! Nếu như không bắt buộc phải giấu đi thân phận thì bà ta lúc đó chắc
chắn đã bị tụi nó phanh thây rồi .(Tiểu Nhã : Chị mơ à !?" -_-)
Sáng mai kia tỉnh giấc, kêu lên cho phố lại gần đưa tay đưa ra đưa vô, sao anh thấy lo lo ? (Sao thấy lo quá đi)
Có anh hôm nay lại quên, thất hứa với em rồi kìa ! Thôi hôm nay coi như xong ! Cuộc đời mình thật long bong
Gọi điện em không bắt máy, nhắn tin em không trả lời. Anh phải làm sao đây cho em chịu nghe đây ?..........
Tiếng chuông vui nhộn phá tan bầu không khí trầm mặc. Red Fire giật mình, vội vàng vứt tờ giấy cùng đống suy nghĩ sang một bên, chạy tới cầm lấy điện thoại rồi đến một góc
khuất nào đó nhấn nút nghe. Bây giờ, phòng khách chỉ còn mỗi mình nó, cảm giác thật trống trải đơn độc ! Tâm nó
đau quá ! Cuộc đối thoại dang dở của lúc trước bỗng nhiên
tua về, làm nó lần nữa nhớ đến những lời nói của anh.
////////////////
"Duncan ! tôi thật ra cũng vứt bỏ nó nhưng mà tôi không thể làm được , càng muốn quên thì tâm lại càng đau !"
Nó ôm đầu khổ sở nói, nước mắt chảy xuống rơi vào góc váy tối màu. Cảnh tượng này thật bi thương.
"Bloodmix ! Chẳng lẽ giờ em lại muốn mình trở thành trò cười cho cả con dân, cho
dù bọn họ có đồng ý thì chưa chắc bá tước đã chấp nhận được !"
Duncan cố gắng khuyên nhủ nó nhưng dường như đều vô hiệu, anh thật không thể
tin cô gái mà anh quá hiểu rõ trước mắt này. Sự kiêu ngạo , lòng tự tôn, khí chất quý tộc
cùng cử chỉ đậm chất uy quyền khiến không ai có thể xem thường giờ lại biến mất như chưa từng tồn tại, nó lúc này vô
cùng yếu đuối, thậm chí là buông lỏng chính mình. Lẽ
nào tình yêu lại có thể thay đổi tính cách của một người nhanh chóng đến vậy sao. Thật đáng sợ !
"Liên quan gì đến ông ta !!!!!"
"BLOODMIX !!!!!!"
Đột nhiên anh nâng mạnh gương mặt nó lên, ép nó phải nhìn thẳng vào con ngươi nâu vàng sắc bén ấy.
"Bloodmix ! Em biết Ma Cà Rồng và con người khác nhau chỗ nào không !?"
Nó hoang mang lúc gật lúc không rồi lại đau đớn rơi lệ. Thứ tình cảm xa lạ đã làm nó trở nên hồ đồ, không còn là chính mình.
"Bloodmix ! Ma Cà Rồng có quyền năng phép thuật là điều thứ nhất. Quái vật đột
lốt con người là điều thứ hai. Không thể phản chiếu trong gương là điều
thứ ba. Bị ánh nắng thiêu đốt là điều thứ bốn. Luôn luôn phải né tránh biểu tượng thập giá là điều thứ năm và cuối cùng........"
Vế câu cuối anh hơi dừng lại, nhẹ nhàng nhấc bàn tay nó đặt lên lồng ngực chính mình mà buông một câu tàn nhẫn cực độ.
"Trái tim của Ma Cà Rồng không hề đập ! "
ẦM !
Tiếng nổ kinh hoàng đánh thức Bloodmix ra khỏi dòng hồi ức. Nó thở dốc bật
dậy ôm ngực, mồ hôi ngưng tụ đầy trán bị rung động liền chảy xuống, thấm vào miệng nó mặn
chát.
Lời nói đó thực sự vô
cùng đáng sợ. Mặc dù đó là sự thật hiển nhiên nhưng mà tại sao nó lại
đau tới thế. Đó là quy luật bất biến mà Ma Cà Rồng nào cũng phải có. Ma
Cà Rồng
không hề có trái tim, trái tim của bọn họ không hề đập
.Cho nên, chính vì thế bọn họ chỉ có thể cảm nhận tình cảm bằng tâm, mà
tâm cũng tựa như một trái tim vô hình ,
không nhịp đập, không mạch máu, chỉ có hư vô .
Bây giờ, nó ước gì ngay cả tâm biến mất luôn đi, các cơn đau sẽ không kéo
tới nữa. Sự giày vò tra tấn này khiến nó như sống đi chết lại. Trời ơi , tan biến đi !
Bloodmix cắn răng, gào thét trong lòng.
Những chuỗi trân châu bi thương nối tiếp nhau rơi xuống, mang theo cả
nỗi đau chồng chất nặng nề.
................................................................................................................................
Sáng sớm hôm sau.......
Cộc...cộc...cộc.....
"Đi đi !"
Âm giọng khàn khàn cáu bẳn cắt ngang tiếng gõ cửa phiền phức. Nó trùm chăn kín mít, bực bội trở mình , chuyển sang một tư thế dễ ngủ hơn. Suốt đêm qua, hai con mắt của
nó không tài nào mà nhắm lại được, cứ khi
cơn buồn ngủ sắp ập đến thì những lời nói tàn khốc đó lại ùa về khiến cả người nó giật bắn, thế là mất ngủ trắng nguyên đêm.
Người đứng sau cánh cửa hơi ngừng lại hành động gõ. không gian trở về chốn im lặng trong mười phút rồi lại lần nữa tiếp tục vang lên. Lúc này,
Bloodmix hoàn toàn bị chọc
giận liền đứng phắt dậy đạp đổ cả cánh cửa. Nhưng thật bất ngờ, kẻ đi phá đám giấc ngủ của nó lại là người mà nó không bao giờ muốn gặp lại - bá tước.
"Ông !?" - Bloodmix kinh ngạc, giọng nói vài phần đè thấp. Gương mặt điêu khắc , khí chất uy quyền đậm nét quý tộc ở ngay trước mắt nó đây. Bá tước vẫn
bình thản như chưa
có chuyện gì xảy ra, chỉ là trên
đầu ông ta có chút lấm tấm hạt bụi gỗ. Nó bịt miệng, cố gắng kìm nén cơn cười, một số người hầu thì kinh sợ bởi cánh cửa đang nằm dưới đất
bỗng nhiên xuất hiện khuôn hình người đàn ông thật to. Chả lẽ , lúc cánh cửa đổ xuống bá tước không dịch chuyển !?
"Đã lâu rồi sao con không về thăm nhà !? - " Huyết Xích Tử tràn đầy quan tâm hỏi , đôi mắt tím biếc tương tự nó ngập tràn một loại sủng nịnh yêu thương.
Lời nói đương nhiên không thể lọt vào tai, cho dù có lộ rõ tình cha con đi
chăng nữa. Nó căn bản vốn không ưa người đàn ông này, ông ta là một kẻ
đáng ghê tởm không bằng một gót chân của mẹ nó.
"Hừ ! Thì sao !?"
Bloodmix khoanh tay, khiêu khích giả bộ nhìn đi chỗ khác. Huyết Xích Tử chỉ biết lắc đầu thở dài, nỗi thống khổ tích tụ nhiều năm tới bây giờ vẫn không
thể hóa giải.
"Con thay đồ trước đi rồi xuống nói chuyện với ta một chút !"
"Black Moon với Red Fire đâu !?"
"Bọn họ đi học rồi !"
"Tại sao ông đến đây !"
"Đến đây là có chuyện liên quan tới mẹ con !"
.......................................................
Mưa rơi lất phất va vào khung cửa sổ. Sắc trời hôm nay u ám tột độ như sắp
báo hiệu một điều gì đó sắp xảy ra, ngay cả lớp học vốn náo nhiệt sôi
động cũng trở nên im lặng
bất thường bởi những loại chướng khí kì lạ bay phảng phất xung quanh phòng học khiến mọi thứ cứ như chìm vào
chốn không gian quỷ dị. Trần Hoàng Hải, Vương Tử Khiên
tâm trạng
vô cùng nặng nề u uất . Hiện giờ, bọn hắn không muốn bị làm phiền và
đang nằm ngủ trong tiết học. Chẳng một ai dám kêu gọi hay đánh thức , kể cả Đinh Huyền
Phong là bạn tụi hắn đi chăng nữa.
"Ê! Sao đi chơi về mà cái mặt bọn họ bí sị vậy !?"
"Chắc là bị ba cái con hồ ly kia chọc tức chứ gì !"
"Ừ ! Càng tốt chúng ta lại có cơ hội tán ba em !"
"IM HẾT ĐI !!!!!!!!!!!!!"
Tiếng quát tháo làm những giàn âm thanh bàn tán lập tức câm bặt. Hắn bực mình ném cuốn sách lên bảng, lực va chạm khá mạnh khiến chiếc bảng gần như
sắp nứt , còn kêu
cái "bộp" rõ to. Mọi người há hốc sợ run, ai
nấy đều biết điều đều cuối gầm mặt . Đến ngay ông thầy giáo cũng chẳng
hó hé gì , cả chân lẫn tay run cầm cập bởi màn hù dọa thót
tim vừa nãy. Đây là lần đầu tiên cả lớp thấy tụi hắn đáng sợ như vậy.
Bị bực mình làm mất khống chế, cơn buồn ngủ cũng dần bay hết đi . Hắn đứng dậy giơ chân, không chút do dự đạp bay chiếc ghế rồi hậm hực đi ra
ngoài.
"Bữa nay bọn mày sao vậy !?" - Shin khều khều cậu, tỏ vẻ bất bình thay công chúng.
"Không biết !" - Gin cáu gắt hất tay anh, cố gắng vùi cơn tức giận vào giấc ngủ.
Anh bó tay , thở dài cho hai thằng bạn chí cốt của mình . Ánh mắt đồng thời cũng liếc về chiếc ghế bỏ trống, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm bất
an.
Cái lạnh của mùa mưa mỗi lúc càng xuống thấp, nhiệt độ băng hàn hòa quyện với luồng khí lạnh quanh cơ thể hắn làm tất cả
mọi vật gần như đóng băng. Sum thẫn thờ bước
đi, đầu óc cứ theo
con đường hư vô phía trước mà bước, đôi chân hoạt động chẳng khác một cỗ máy không biết suy nghĩ đến nỗi hắn đã đi qua cái cổng trường tự lúc
nào.
Tại sao !?
Tim đau quá vậy.
Tạo sao !?
Hắn không thể quên nó .
Biết rõ là nó cũng giống mấy loại đàn bà lẳng lơ nhưng mà cứ mỗi đêm , lòn
hắn bất giác dâng lên một nỗi áy náy , hối hận, day dứt mãnh liệt không
thể tả.
Cứ như, tất cả là lỗi tại hắn.
Đau nối tiếp đau, nhói nối nhói, lòng hắn càng thêm nặng nề bởi những loại
cảm xúc tiêu cực vô hình liên tục đày đọa, chồng chất. Chúng mỗi lúc lớn lên, không bao giờ dừng
lại. Sum thở phì , hô hấp đột nhiên trở
nên khác thường, tầm mắt cũng bắt đầu mờ mịt không xác định rõ phương
hướng. Đôi vai nhức mỏi bất thường giống như bị tấn kim
loại đè nặng.
Hộc ! Hộc ! Khó chịu quá !
Dòng người di chuyển qua lại bên đường thấy hiện tượng lạ không nén nổi tò
mò định lại gần. Tuy nhiên chưa đầy năm giây, mọi bước chân đều phải giữ khoảng cách với luồng
khí không thân thiện tản ra quanh thân thể chàng trai . Sum lạnh băng, lườm nguýt đám người xúm vây mình, tròng
mắt xanh biển hóa thành một màu sóng bão mờ đục làm
đám người giật bắn, sợ hãi.
"Anh ta bị sao thế !?"
"Không biết nhưng đồng phục đó....chẳng lẽ là học sinh trường Best & Sharp !?"
"Đẹp trai thật đó có điều...hung dữ quá !"
"Xì ! Đẹp trai thì sao !? Bộ dạng thê thảm luộm thuộm này chắc là ngáo đá chứ gì !"
Lời xì xào bàn tán đã kích thích cơn phẫn nộ sôi trào lên . Sum nghiến
răng, nắm đấm lao ngay về phía kẻ vừa nhục mạ lòng tự tôn của hắn. Không kịp phản ứng với lại đòn tấn
công quá bất ngờ khiến gương mặt kẻ không biết lựa lời để nói liền ăn trọn cú đấm .
Anh ta kêu oai oái , đồng bọn sợ mất vía không dám ra tay . Liên tiếp
những vị trí khác trên cơ thể anh ta đều bị đánh cho bầm dập, phát tiếng xương gãy kinh dị làm cho
những người chứng kiến có ý nghĩ định cứu giúp cũng bị đập tan nát.
Cuối cùng, màn trút giận kết thúc. Sum thở dài thỏa mãn, nhấc bàn tay đầy
máu ra khỏi người không chịu nổi đau đớn liền ngất xỉu, mang theo cả vết thương nặng nề tím đỏ
khắp thân.
"Mày nên nhớ...đừng chọc giận kẻ không nên chọc giận !" - Hắn phun nước bọt vào người anh ta, chậm rãi xuyên qua dòng người qua đường. Khung cảnh mây đen kéo về dày
đặc với mưa bụi bay lất phất thấm sâu da thịt bỗng chốc kích thích nội tâm dâng trào một dự cảm bất an.
Có cái gì đó không bình thường....
Nó đang lẩn quẩn quanh đâu đây.
Sum quay đầu ngó nghiêng theo dõi, bộ não khởi động chế độ cảnh giác, quan
sát thật kĩ khung cảnh âm u chẳng giác một bộ phim trắng đen.
Càng lúc dòng chảy bất an càng nóng lên, gần như sắp thiêu cháy cả người
hắn. Hắn thở ra luồng hơi lạnh vào không khí, đôi chân cấp tốc bước
nhanh trên vạch trắng dành
cho người đi bộ , ánh mắt cẩn trọng liếc nhìn mọi thứ cho đến khi bàn chân chạm tới bên lề đường mới thôi .
Cảnh vẫn vẫn tản ra màu âm u, không có gì thay đổi. Cứ tưởng tất cả chỉ là
sự linh cảm nhầm, hắn cười phì quay người bỏ đi . Tuy nhiên , thời điểm khi đế giày chạm vào lề
đường, hắn không hề biết rằng là bản
thân mình đã đi vào bản kế hoạch dàn xếp kinh hoàng của điềm dữ. Một
tiếng kêu thất thanh vang lên.
"COI CHỪNG !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Sum giật bắn quay lại nhưng tất cả đã quá muộn. Trước mắt hắn là một vầng
sáng chói lóa như thiên đường , cuối cùng là màn đêm u ám đặc trưng của
địa ngục mang đến
nhữnng cơn đau nát xương nát vụn.
Rầm !
Thời gian ngưng đọng trong năm giây, cảnh phim tua thật chậm chiếu rõ từng
chi tiết hình ảnh khiến đám đông không kịp kêu thét, chỉ biết trợn mắt
há miệng.
Chiếc xe ô tô va đập mạnh vào lưng , hất hắn
bay trúng cột điện. Xương quai xanh phát ra âm thanh giòn tan quái dị
rồi nhấn chìm thân hình trong bể máu.
Một tiếng nổ kinh thiên chấn động trời đất, một cơn đau điếng người xương nát thịt lan
tràn khắp tứ chi. Một khung cảnh mập mờ , không rõ nét với những loại
tạp âm hỗn
độn xen lẫn nhau. Một thân hình cao lớn lênh đênh giữa vũng máu. Hắn bị xe tông.
"AAAAA! Tai nạn !"
Tiếng ồn ào kinh hoảng của những người ngoài cuộc kêu thét réo rắt, họ nhốn
nhao sợ hãi bởi thân hình bất động trong ao máu. Sum run run nhắm hờ, ý
thức sắp bị hôn mê
bao trùm , nhịp tim mỗi lúc cứ một yếu nhưng chỉ có sự kinh ngạc là không bao giờ biến mất.
Trong đám đông mất trật tự ồn ào đó, thấp thoáng một hình bóng vô cùng quen
thuộc....nhưng nụ cười trên môi lại đắc ý, vô cùng quỷ dị. Chẳng lẽ thời điểm chiếc xe này chạy
tới không phải là trùng hợp ?
Không lẽ...mình bị hại.
Dòng suy nghĩ chấn động khiến hắn thật muốn nhào dậy, chạy về phía đông
người đó nhưng tầm mắt đã tối sầm, tất cả sắc màu đều biến mất mà chỉ
còn lại một màn đêm lẻ
loi.
Rưsila đứng khoanh
tay trong bộ váy trắng muốt ma mị, dải tóc đen bay phấp phới tựa chiếc
khăn ren âm u lạnh lẽo phủ lên thân thể đẫm máu trên mặt đường.
Dần dần ở phía xa bắt đầu vang lên tiếng xe cấp cứu inh ỏi. Một màn làm việc cấp tốc, đậm màu tang thương khiến đám đông bất giác giơ tay che
miệng, khóc thầm thương
xót. Tuy nhiên, chỉ mỗi riêng Rưsila là
không cảm thấy được gì . Cô ta đã chết. Mọi người căn bản không thể thấy cô ta, thân thể này chỉ là một linh hồn ngao du gieo rắc nỗi thù
hận, cô ta sẽ không dừng lại cho tới khi đạt được ý muốn, nỗi thống khổ, thù hận nhất định phải trả lại hàng vạn lần.
"Theodore ! Kịch vui còn dài, ta sẽ không để mọi thứ chấm dứt nhanh như vậy đâu !"
Rưsila vén tóc nhủ thầm, giọng nói ghê rợn vang vọng giữa không gian hư ảo truyền tới nội tâm của chàng trai.
Rưsila ......