Một thân một mình trở lại bên trong căn phòng thuê đầy nặng nề
tăm tối, Cung Mạt Nhiên lấy di ảnh của người chị Cung Mạt Lỵ ra, đây là
thứ duy nhất mà cô có, trong lòng mang theo nổi đau cùng căm hận, hai
tay vuốt ve lấy người chị đang cười lãnh đạm, không thể quay lại được.
Tất cả đều không thể quay trở lại được, dưới ánh sáng của mặt trăng, trí nhớ của cô quay ngược lại trở về mười năm trước, một năm kia đã thay
đổi cả cuộc đời của chị và chính mình…
Một năm trước, cha của các cô còn đang kinh doanh một công ty nhỏ,
mặc dù không thể so sánh với Geel quốc tế, nhưng đủ cho cô với chị một
cuộc sống an nhàn, chị rất thương cô, bất kể có cái gì ngon cũng sẽ mang theo cô. Cô cũng quen làm cái đuôi nhỏ bên chị, vốn dĩ trong thế giới
chị cũng chỉ có cô, cho đến khi một người đàn ông có tên là Hạ Vũ Hi
xông vào cuộc sống của chị.
Anh là một người có bề ngoài kiêu ngạo, còn là người thừa kế duy nhất của Geel quốc tế, trên người anh tập hợp tất cả mọi thứ mà trời ban
tặng, anh với Cung Mạt Lỵ là bạn học thời đại học. Mười năm trước Cung
Mạt Lỵ rất thiện lương, hào phóng, lạnh lùng, cao ngạo, mới vừa vào đại
học liền hấp dẫn đông đảo ánh mắt theo đuổi của bọn nhà giàu, nhưng bất
cứ ai cô cũng không thích, đơn độc một mình mà đem tình cảm cho người
nổi bật nhất là Hạ Vũ Hi.
Rất nhanh bọn họ đã lọt vào tình yêu điên cuồng, người chị Cung Mạt
Lỵ trở thành nữ sinh bị các nữ sinh khác ghen tỵ nhưng cũng hâm mộ nhất. Hạ Vũ Hi mang theo Cung Mạt Lỵ ra vào các nhà hàng cao cấp nhất, mua
cho cô y phục đắc nhất, giày, đồ trang sức, nhưng Cung Mạt Lỵ vẫn luôn
mang theo cô em gái Cung Mạt Nhiên theo cùng, Cung Mạt Nhiên năm đó chỉ
mới mười tuổi, cô khờ dại cho là đi theo chị sẽ có món ăn ngon này nọ,
sẽ cho rằng người anh có dáng dấp tàn khốc kia sẽ mua cho cô chút váy
xinh đẹp, sự tồn tại của chị lại khiến cho mẹ của Hạ Vũ Hi chính là Lâm
Thục Nguyệt xem chị thành người phụ nữ tham tiền.
Tình cảm của Cung Mạt Lỵ và Hạ Vũ Hi luôn luôn rất tốt, thậm chí Cung Mạt Lỵ đem lần đầu tiên đều giao cho anh, Cung Mạt Nhiên còn nhớ, vô số lần chị nói về tình cảm lãng mạn ngọt ngào cho cô nghe giữa bọn họ, mặc dù cô không hiểu cái gì là yêu, nhưng còn bé cô biết rõ chị muốn làm vợ của Hạ Vũ Hi, cô cũng cho là chị sẽ trở thành vợ của Hạ Vũ Hi.
Vào một ngày chủ nhật, lúc Cung Mạt Nhiên đang ngủ trưa thì bị âm
thanh cãi vã kịch liệt đánh thức, dù còn buồn ngủ nhưng vẫn đi ra khỏi
phòng, núp ở bên ngoài phòng khách, chính mắt nhìn thấy tất cả mọi biến
cố xảy ra.
“Đây là một trăm vạn, ông hãy đem đứa con gái nghèo khổ của ông rời khỏi con trai của tôi, rời xa Vũ Hi đi!”
Lâm Thục Nguyệt ăn mặc cao quý ưu nhã cùng với giọng điệu khinh miệt, nhìn Cung Mạt Lỵ một cái cũng thấy ghê tởm, lạnh lùng viết một tờ chi
phiếu, thái độ rất ngạo mạn.
“Dì, con với Vũ Hi…”
Không chịu nổi thái độ ghét bỏ của bà, Cung Mạt Lỵ đã sớm khóc nức
nở, cô nghẹn ngào muốn giải thích lại bị Lâm Thục Nguyệt hung hăng cắt
ngang.
“Câm mồm, cô xứng đáng gọi tôi là dì sao, về phần cô vì sao lại quyến rũ Vũ Hi, một chút ta cũng không muốn biết, ta chỉ hi vọng cô có thể
biết khó mà rút lui, ta không muốn nhìn thấy cô ở bên cạnh Vũ Hi nữa.”
“Hạ phu nhân, cô, làm sao cô có thể hạ nhục con gái của tôi như vậy, con gái của tôi, con bé không phải là loại người như vậy.”
Cung Hoa luôn xem hai cô con gái là sinh mệnh của mình, tức giận đem
tấm chi phiếu đẩy trở về trước mặt Lâm Thục Nguyệt, mặc dù ông không có
bản lĩnh gì, nhưng ông vẫn sẽ liều mạng để bảo vệ đứa con gái bảo bối
của ông.
“Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Lâm Thục Nguyệt
vén mái tóc phía trước, nâng tay lên, cho người phía sau lưng lấy ra sắp văn kiện, người phụ nữ trước mặt liền đưa cho người của Cung gia, “Nói
thiệt cho ông biết, tôi miễn cưỡng lắm mới phái người mua hết việc kinh
doanh công ty nhỏ của nhà ông, hiện tại nó đã được liệt vào danh sách
của Geel quốc tế, về phần quyền tài sản của ông tôi cũng đã mua hết rồi. Nếu như ông chịu nhận lấy tấm chi phiếu này, bảo đảm sẽ không xuất hiện ra trước mặt của Vũ Hi, tôi có thể suy tính để cho ông có nên lưu lại
làm việc ở công ty kia không, nếu không thì đừng trách tôi đây vô tình.”
Cung Hoa nhận lấy những văn kiện kia, không thể tin được liền kiểm
tra, vừa kích động lại vừa tức giận, nhất thời nổi cơn thịnh nộ làm sắc
mặt ông đột nhiên tái nhợt, thống khổ che lồng ngực của mình lại, không
còn tiếp tục tranh cãi.
“Bà… Bà…, thật quá hèn hạ rồi, tôi…”
Mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trán Cung Hoa rỉ ra, Cung Mạt Lỵ vội vàng đỡ thân thể cồng kềnh của ba. Sức khỏe của ba luôn luôn không tốt, sao
có thể chịu nổi đả kích như vậy.
“Ba, ba, ba làm sao vậy? Ba…”
“Chúng ta đi.”
Để lại tấm chi phiếu có giá trị lớn, Lâm Thục Nguyệt bỏ xuống đất rồi đứng lên, vô tình lại phải nhúng tay vào những chuyện nhàm chán như
vậy.
“Chờ… Các người… Chờ… Chờ một chút.”
Môi Cung Hoa trắng bệch, nhưng vẫn cố che ngực, Cung Mạt Lỵ miễn
cưỡng đở ông đứng dậy, tay run run cầm tấm chi phiếu kia. Ngay trước mặt Cung Mạt Lỵ xé nát, hung hăng ném lên trên người của Lâm Thục Nguyệt.
Đã dùng hết hơi thở cuối cùng, Cung Hoa phịch một tiếng liền té thẳng
xuống đất, khó khăn thở hổn hển.
“Hừ, đám ngu xuẩn, chúng ta đi thôi.”
“Ba… Ba đừng làm con sợ, con… con lập tức đưa ba đi đến bệnh viện, ba… Ba kìm chết chút đi… Ba… Ba…”
Tay chân Cung Mạt Lỵ luống cuống ôm lấy người cha với hô hấp càng
ngày càng yếu, cô không biết lái xe. Bây giờ có thể có biện pháp gì, cô
phải nhanh một chút đưa cha đi đến bệnh viện, khóe mắt nhìn thấy Lâm
Thục Nguyệt xoay người rời đi, Cung Mạt Lỵ giống như thấy cứu tinh, cần
thật đặt cha nằm ngang trên mặt đất, lảo đảo đẩy mấy người sau lưng Lâm
Thục Nguyệt ra, vọt tới trước mặt bà, bất chấp tất cả quỳ gối xuống
trước mặt bà gắt gao kéo lấy tay của bà.
“Dì ơi, không phải, Hạ phu nhân, con van cầu xin người, ba con bệnh
tim tái phát, con van xin người đưa ông đi đến bệnh viện, con cầu xin
người, con cầu xin người…”
Cung Mạt Lỵ bỏ hết tất cả tôn nghiêm, quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn.
“Đưa ông ấy đi bệnh viện cũng không phải là không thể, trừ phi…” Lâm
Thục Nguyệt hất hai tay của Cung Mạt Lỵ ra, mắt lạnh liếc nhìn Cung Hoa
ngã xuống đất, “Cô hãy thề, về sau cô sẽ không quấn lấy Vũ Hi, sẽ không
xuất hiện ở trước mặt của nó nữa.”
“Không… Ly Nhi, đừng… đồng…”
Cung Hoa càng ngày càng suy yếu, thanh âm yếu ớt từ chối yêu cầu của
Lâm Thục Nguyệt, mắt thấy ông dần dần đóng lại, rơi vào trong hôn mê,
Cung Mạt Lỵ gật đầu khóc, căn bản cô vô lực từ chối, cô không thể trơ
mắt nhìn cha mà không cứu.
“Con đồng ý với người, con đồng ý với người, con sẽ không gặp lại Vũ
Hi, con cầu xin người mau đưa ba con đi đến bệnh viện, con cầu xin
người…”