Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt

Chương 4: Ở chung 4




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

—————————

​Phòng của Khương Nguyên rất rộng, nhưng đồ đạc bên trong lại rất ít, ngoại trừ một chiếc giường Kingsize, bộ bàn học màu gỗ phía trên đặt chiếc máy tính xách tay màu bạc, thêm một số giấy tờ và sách rải rác, ngay sát bàn học là môt khung ảnh pha lê.

​Đồ trang trí trong phòng và ga giường đều theo tông màu lạnh như con người của anh, lạnh lùng hơi chút khác thường.

​Lâm Gia không dám tự ý đi lại trong phòng, nhìn mọi thứ xung quanh, cô ngạc nhiên há hốc mồm, a a a, trong phòng Khương Nguyên thậm chí còn không có tủ quần áo, thế đồ của anh để ở đâu?

​Nghĩ như vậy, Cô liếc nhìn Khương Nguyên đang nói chuyện điện thoại với anh ba trên ban công, thấy trán anh hơi nhíu lên, khóe miệng mím thành đường thẳng tắp lạnh lùng, yên lặng nghe xong điện thoại, anh có chút khó chịu xoay người ra bên ngoài ban công, bóng lưng cao ngất như cây tùng.

​Hôm nay ánh mặt trời bị chặn lại bởi những đám mây cho nên không thể lộ ra, bầu trời bên ngoài thật xám xịt có chút áp lực, mà Khương Nguyên dường như có sự hòa hợp không thể giải thích được với sắc trời như vậy.

​A, Cô nghĩ hôm nay nhìn Khương Nguyên hình như có một chút đẹp trai.

​Một lúc sau, Khương Nguyên quay lại, vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt hơi cụp xuống, tâm trạng không kiên nhẫn như đang ẩn giấu gì đó, đôi môi mỏng cứ đóng vào mở ra, tốc độ nói rất nhanh.

​Không nghe được.

​Lâm Gia muốn nghe xem anh đang nói gì, nhưng dù nỗ lực vẫn không được đành thất vọng gục đầu xuống.

​Anh ba nói chuyện gì với anh ấy nhỉ.

​Đợi một lúc, người trên ban công không có ý định đi vào, trong phòng Khương Nguyên mở điều hòa quá lạnh, đến mức Lâm gia run cầm cập như sốt rét, cô xoa xoa đập vào cánh tay của mình.

​"Lạnh quá, lạnh quá. Sắp chết rét rồi, điều khiển nhiệt độ ở đâu nhỉ."

​Cô vừa tự lẩm bẩm với mình vừa đi khắp phòng tìm điều khiển điều hòa, từ cạnh cửa đến đầu giường, từ đầu giường đến ban công, giọng nói khàn khàn tức giận của Khương Nguyên truyền đến, Lâm Gia không nghe thấy câu nào chỉ cảm thấy trên người lạnh hơn.

​Nhanh chóng đi qua phạm vi ban công, tầm mắt của cô dán chặt lên khung ảnh pha lê trên bàn.

​Lúc đấy cô chỉ có thể nhìn thấy mặt sau của khung ảnh, bây giờ quay lại mới phát hiện hóa ra có bức ảnh ở bên trong.

​Mặc dù bề ngoài của khung ảnh rất bình thường, chỉ là pha lê trong suốt, nhưng nụ cười của hai người trong anh lại rực rỡ đẹp hơn tất cả.

​Cô nhận ra được một người trong ảnh là Khương Nguyên còn cô gái bên cạnh là ai.

Cô ấy mặc đồng phục học sinh có huy hiệu trường giống với Khương Nguyên, chiếc áo sơ mi trắng viền vai nhìn rất đẹp, cùng váy kẻ sậm màu đỏ hoàn toàn làm nổi bật lên vòng eo tinh tế, mái tóc đen vừa dài vừa thẳng, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc của cô ấy sáng rực rỡ, những sợi tóc bi gió thổi nhẹ nhàng lướt qua vai cậu con trai, trên khuôn mặt ý cười dịu dàng thanh tú.

​Cô ấy có lẽ là bạn học của Khương Nguyên.

​Lâm Gia cầm lấy khung ảnh trong tay, cô cố gắng quan sát độ cong trên môi Khương Nguyên, cố gắng phân biệt có phải là nụ cười hay không.

​Để rất gần, mất nhiều thời gian, ánh mắt Lâm gia nhanh chóng nhìn vào khung ảnh, cuối cùng cô cũng đi đến kết luận.

​Hóa ra Khương Nguyên cũng sẽ cười.

​Mặc dù rất nhẹ rất nhẹ, nhưng cô vẫn thấy sự dịu dàng trong mắt Khương Nguyên.

​Cô gái bên cạnh đấy là người rất quan trọng với anh sao?

​"Cậu đang làm gì?"

​Lâm Gia đang nhập tâm nhìn bức ảnh, không phát hiện ra Khương Nguyên đã cúp điện thoại đi vào. Giọng của anh còn lạnh hơn bình thường đột nhiên xuất hiện phía sau làm cho Lâm Gia lại càng hoảng sợ, theo phản xạ quay đầu, trên tay cầm lỏng lẻo khung ảnh pha lê không có chỗ dựa rơi trên nền đá cẩm thạch lập tức vỡ nát.

​"Xin lỗi xin lỗi!" Phản ứng đầu tiên của Lâm Gia là không hay rồi, cô đã làm hỏng đồ cả Khương nguyên, chẳng may Khương Nguyên lên cơn thì phải làm sao, "Khương Nguyên tôi không cố ý đâu, tôi nhặt lên giúp cậu."

​"Đừng di chuyển!"

​Lâm Gia ngồi xổm xuống, đưa tay ra để nhặt những mảnh thủy tinh có cạnh sắc nhọn, may mắn tay mắt của Khương Nguyên nhanh nhẹn, cúi người nắm lấy cổ tay của cô, vừa kéo vừa đưa cô ra khỏi nơi có nhiều mảnh nhỏ rơi nhất.

​Lực tay của anh khống chế không tốt cho nên làm đau cổ tay Lâm Gia "Khương Nguyên đau quá!"

​Khương Nguyên nghe thấy tiếng liền hoàn hồn, lúc thả tay cô ra thấy trên làn da mềm mại của cô bị anh nắm đỏ rực, không biết sao lại làm tim anh nóng lên.

​"Bây giờ mới biết đau, vừa rồi không phải còn định đi nhặt những miếng vỡ này sao. Không hiểu cậu nghĩ gì nữa."

​Giọng của anh rất lạnh lùng, nghe ra sự giận dữ, Lâm Gia đau xót, nghĩ mà thấy tủi thân, nhưng cảm thấy mình không nên như thế bởi vì cô đang gặp rắc rối.

​Những giọt nước mắt trong suốt đảo quanh, Lâm Gia dùng sức hít mũi không cho nước mắt rơi xuống, đôi môi vốn luôn cười đang cố sức mím vào, giọng nói mềm mại trở nên nghẹn ngào, "Vâng, xin lỗi."

​Hình ảnh quật cường nhẫn nhịn không khóc của cô thật sự làm người ta yêu thương, nhưng ánh mắt của Khương Nguyên chỉ nhìn thoáng qua một chút, sự mềm mại trong lòng không theo kịp sự lạnh nhạt trên mặt, sau đó anh kịp thời điều chỉnh vẻ mặt của mình dịu lại, "Tôi không phải anh của cậu, nên không có nghĩa vụ chấp nhận mọi hành vi của cậu. Cậu nhớ kỹ, hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, sau này cậu không được phép bước vào đây nửa bước."

​"Nhưng, nhưng..." Lâm Gia muốn nói hôm nay là cậu bảo tôi vào, nhưng nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, những lời muốn nói cô cũng không dám nói ra..

​"Không có nhưng." Khương Nguyên lạnh lùng ngắt lời cô, cánh tay dài giật mạnh cánh cửa sau lưng cô, tuyệt đối không nể nang "Bây giờ mời đi ra ngoài."

​Lâm Gia cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt rơi xuống, cô nhìn thấy bức ảnh nằm trên sàn nhà, nước mắt rơi càng nhiều hơn. Rõ ràng Khương Nhiên cũng cười, ánh mắt cũng có lúc dịu dàng như vậy, nhưng anh không bao giờ thể hiện với cô, lại còn hét lên với cô như thế, sự tủi thân trào lên như thủy triều ở khắp nơi.

​"Ô! Tôi ghét cậu, tôi ghét cậu Khương Nguyên! Khương Nguyên không thích mình, mình cũng không thích Khương Nguyên! Mình muốn về nhà!"

​Lâm Gia khóc lớn lên, xoay người chạy.

​Nhìn bóng lưng của cô biến mất trên cầu thang, bàn tay Khương Nguyên đặt lên chốt cửa nắm chặt lại, các đốt ngón tay trắng bệch. Mãi cho đến khi nghe tiến đóng cửa trên tầng hai, đôi lông mày nhíu chặt của anh mới từ từ giãn ra.

​Anh đóng cửa phòng, quay đầu nhìn thấy những mảnh vỡ trên đất lại xoay người mở cửa đi ra ngoài.

​Khi đi qua tầng hai, ánh mắt của anh lúng túng nhìn về hướng cánh cửa có tấm rèm che, tiếng khóc nức nở của Lâm Gia loáng thoáng truyền tới, làm cho anh cau mày, bước xuống lầu nhanh hơn.

​Lúc đi lên lầu, trong tay anh cầm thêm cây chổi.

​Sau khi dọn dẹp xong xuôi trong phòng, cuối cùng cũng dọn được hết các mảnh nhìn thấy bằng mắt thường.

​Anh đứng thẳng dậy nhìn vào những mảnh vỡ trong thùng rác, đối với công chúa nhỏ dưới tầng kia lại càng thêm khó chịu.

​Làm sai mà chỉ biết khóc, chẳng những nói ghét anh mà làm cho anh nghĩ tới nước mắt của cô còn cảm thấy có một chút áy náy.

​Thật sự tức chết, anh làm thế nào để vượt qua được hai tháng tới bây giờ?

​Vừa rồi trong điện thoại Lâm Vũ nói hè này Lâm Song phải ở lại trường giúp giáo viên hướng dẫn viết bài thí nghiệm, có thể sẽ không về được, điều này có nghĩa là Lâm Gia sẽ ở nhà anh suốt kỳ nghỉ hè này.

​Cả 60 ngày nghỉ hè đầy đủ, mà bây giờ mới được một phần sáu.

​Anh chưa bao giờ giỏi ở chung với người khác phái, bao gồm cả mẹ anh và dì Trương, khó khăn lắm mẹ anh mới không ở nhà kỳ nghỉ hè này, anh sẽ có một kỳ nghỉ hè yên tĩnh nhưng chẳng ai nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một Lâm Gia.

​Nếu cô không có cảm giác tồn tại, hoặc không quá ngây thơ thì anh có thể sẽ coi cô như không khí, mắt không thấy tâm không phiền.

​Nhưng hiển nhiên Lâm Gia khác hoàn toàn với những gì anh nghĩ.

​Khi Lâm Vũ nói cho anh biết tin xấu này, phản ứng đầu tiên của anh là phản đối, anh nói với Lâm Vũ anh muốn đưa Lâm Gia về nhà ngay lập tức, dựa vào cái gì mà anh phải quan tâm tới con gái Lâm gia.

​Nhưng Lâm Vũ bên kia lại nhàn nhã nói, được, cậu trả nó về đi, người hầu trong nhà đã bị anh ta đuổi việc, chỉ cần cậu bỏ được Lâm Gia một mình trở lại tự nấu ăn, một mình phải đối mặt với căn nhà lạnh lẽo rộng lớn, một mình cô đơn không có ai bên cạnh, thì anh cứ trả, yên tâm tư tin mà trả lại, nếu có chuyện gì xảy ra yên tâm anh ta sẽ không tìm anh.

​Vừa nghĩ tới Lâm Gia ngu ngốc ngay cả mùi hành lá còn không chịu được, Khương Nguyên không thể tưởng tượng được cô sẽ nấu ăn một mình như thế nào, chứ đừng nói đến chuyện ngày nào cô cũng quấn lấy bên cạnh dì Trương như một con chim sơn ca hạnh phúc, trong nhà luôn vang lên tiếng cười của cô, nếu để cho cô sống một mình đối mặt với ngôi nhà trống, cô còn cười đươc sao?

​Anh muốn nói với Lâm Vũ, như thế thì sao, đấy là em gái của anh, có yêu thương không bỏ được cũng là chuyện của nhà các anh, có chuyện thì cũng là Lâm Vũ anh thấy sắc quên em gái, nhưng những lời này dừng ở trên môi anh không nói được ra lời.

​Lâm Vũ nói, Khương Nguyên, cậu đừng nhìn em gái tôi có vẻ hơi ngu ngốc nhưng em ấy tuyệt đối là em gái tốt nhất trên thế giới, cũng là cô gái tốt bụng nhất. Khương Nguyên cậu cứ tin tôi, thời gian sau cậu sẽ hiểu, cậu cũng sẽ giống như chúng tôi đều thích em ấy.

​Khương Nguyên cười nhạt, a, tôi sẽ không bao giờ giống mấy người. (Haha mùi xạo xạo đâu đây ~~~)

​Sự bình tĩnh khi nhìn vào trong thùng rác dần đông cứng lại, độ ấm trong mắt anh biến mất thay vào đó là sự trong trẻo lạnh lùng.

​Hai người này thật đúng là anh em, đến nói chuyện cũng giống nhau, ở thì cứ ở còn nói gì thích hay không chứ, anh cũng không thích nhưng không thể đưa cô về đây.

​Lúc dì Trương mua thức ăn về không nhìn thấy Lâm Gia, bình thường đều vui vẻ ra đón bà, hôm nay phòng khách và tầng hai đều yên tĩnh, trong lòng bà cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng đã đến gần buổi trưa, nếu không nấu cơm thì Lâm Gia sẽ đói bụng, vì vậy bà đi thẳng đến phòng bếp

​Chờ nấu cơm xong, bà lên gõ cửa phòng Khương Nguyên trước "Cậu chủ, ăn cơm."

​"Vâng." Khương Nguyên mở cửa phòng, khí lạnh trong phòng theo anh ra ngoài, dì Trương lạnh run cả người.

​Đi theo anh xuống tầng, dì Trương tẩu xoa xoa tay, sao bà lại cảm thấy hôm nay cậu chủ lạnh hơn nhiều so với mọi ngày, chẳng lẽ do nhiệt độ trong phòng quá thấp.

​Đến tầng hai, bà qua gõ cửa phòng Lâm gia, "Gia Gia, Gia Gia cháu đang nghỉ à? Ăn cơm nhé, hôm nay dì Trương nấu sườn và củ sen cháu thích ăn."

​Sau mấy ngày ở cùng, mối quan hệ của Lâm Gia và dì Trương đã rất tốt, xưng hô cũng trực tiếp từ tiểu thư biến thành Gia Gia.

​Bên kia cánh cửa, giọng nói của Lâm Gia có chút khàn sau khi khóc "... Khương Nguyên cũng ăn ạ?"

​Dì Trương bị câu hỏi này của cô làm cho bối rối, "Có chứ, cậu chủ hôm nay ở nhà, chắc chắn cũng phải ăn cơm."

​"Vậy cháu không ăn." Căn phòng yên lặng trong chốc lát, dì Trương đang muốn hỏi có phải khó chịu ở đâu hay tâm trạng không tốt, thì Lâm Gia đã nói tiếp, "Nhưng mà bụng cháu rất đói... dì Trương, cháu không muốn xuống nhà ăn, dì mang lên cho cháu được không?"

​Dì Trương nghe thấy vậy hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười, "Được, dì Trương sẽ mang lên cho cháu."

​Dù sao vẫn là một đứa trẻ, cho dù tâm trạng có tốt hay không, thì không thể đối xử tệ bạc với dạ dày.

​Khương Nguyên ngồi ăn một mình trong phòng, anh lặng lẽ nhìn các món ăn trên bàn, có năm món thì đến bốn món trong đó là Lâm Gia thích ăn, có thể thấy được trình độ bất công của dì Trương.

​Nhớ tới Lâm Gia ăn uống không hề giống công chúa chút nào kia, độ ấm trong mắt anh lại tăng trở lại.

​Nghe tiếng bước chân của dì Trương đi xuống, anh nhìn sang, thấy khoảng trống phía sau bà thì trong mắt anh lại lạnh dần.

​"Cậu chủ, sao còn chưa ăn đi?" dì Trương thấy Khương Nguyên không hề động đũa, lại thấy anh đã xới cơm trong bát Lâm Gia, bà nói luôn, "À, Cậu chờ tiểu thư Gia Gia? Nhưng hôm nay tiểu thư Gia gia khó chịu, không muốn xuống ăn, tôi đem thức ăn lên cho cô bé."

​Khương Nguyên nhíu mày, "Khó chịu?"

​Dì Trương cầm lấy cái khay và mấy cái đĩa nhỏ trong bếp, vừa gắp thức ăn vừa nói: "Đúng vậy, tôi đoán chắc do buồn chán quá, tiểu thư Gia Gia dù gì cũng bằng tuổi cậu, tính cách cô ấy hoạt bát như vậy, chắc rất muốn được đi chơi. Từ lúc tới nhà chúng ta đến nay, cô ấy vẫn nhớ lời của cậu ba Lâm gia chưa từng bước qua cửa, chắc là rất buồn.."

​Khương Nguyên không trả lời, đôi mắt rơi vào trầm tư.

​"Cậu chủ cứ từ từ ăn, tôi mang cơm lên đấy." Dì Trương sắp xếp cơm nước xong, chuẩn bị bê khay lên lầu, bỗng nhớ tới cái gì, bà lại quay đầu nói "Đúng rồi, để tôi gọi cho tài xế, buổi chiều đưa tôi đến trung tâm thương mại bên kia, danh sách hai ngày cậu đưa cho tôi có muốn mua gì thêm không?"

​"Không có." Khương Nguyên nhanh chóng trả lời, nhưng một lúc sau lại nói với dì Trương, "Chiều cháu có buổi học qua video, không thích ồn ào. Dì mang theo Lâm Gia ra ngoài đi."

​Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khương Nguyên: tôi không phải anh trai cậu, không có nghĩa vụ phải chấp nhận những hành động đó, nhưng tôi là chồng cậu, cho nên dù cậu có làm ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ thu dọn cho cậu.