Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt

Chương 26: Đại ca 2




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

Gấu Bụng Bự: có biến aa~~~~~

- ----------

Thái độ của Lâm Phong nhìn có vẻ tốt hơn Khương Nguyên một chút, nhưng Mộ Khả Y nhìn thấy rõ được sự khinh thường che giấu trong mắt anh, cô ta nhíu mày, không nghe được anh giới thiệu đã thấy Lâm Phong cầm tay Lâm Gia đi vào nhà hàng.

Mộ Khả Y và Trương Tư Duệ đứng ở bên ngoài nhà hàng, nhìn theo bóng lưng của bọn họ, Trương Tư Duệ gãi đầu vẫn hơi nghi ngờ với thân phận của Lâm Phong.

Trrong lòng Mộ Khả Y hơi bất mãn nhưng không có chỗ nào để nổi giận được.

Hôm nay bọn họ được thầy Dương đưa đi ăn buffe, ngay bên cạnh mọi người đang xếp hàng, thầy Dương đứng trước nhà hàng vẫy tay với bọn họ "Hai em đứng đó làm gì, chúng ta phải vào rồi!"

"Vâng." Mộ Khả Y và Trương Tư Duệ cùng đi tới.

Mọi người ở đây hôm nay ngoài Mộ Khả Y thì tất cả đều là con trai, vào nhà hàng Mộ Khả Y ngồi tạii chỗ trông đồ giúp bọn họ chờ mọi người mang đồ ăn về.

Khi bọn họ vừa đi thì nụ cười dịu dàng trên mặt cô ta biến mất ngay lập tức.

Thật ra hôm nay cô ta không muốn đi, nhưng cô ta không thể giống như Khương Nguyên không cho giáo viên mặt mũi được, nghĩ mãi, vì sự yêu thích của giáo viên với mình nên cô ta vẫn phải đi.

Đám con trai học khoa học tự nhiên hình như đều không hiểu được phong tình, không biết săn sóc chũng như không biết quan tâm, Mộ Khả Y rầu rĩ ăn đồ trước mặt, nhìn mặt của mọi người trong lòng càng nhớ đến Khương Nguyên, nếu có anh ở đây thì cho dù không nói gì cô ta cũng thấy vui.

Nghĩ đến Khương Nguyên, cô ta lại nghĩ đến người đàn ông bên cạnh Lâm Gia vừa rồi, anh ta cũng không tồi, cười lên rất ấm áp, cách ăn mặc cũng không hề tầm thường, không biết Lâm Gia là thần thánh phương nào, vì sao bên người cô ta toàn những người đàn ông ưu tú.

Nghĩ như vậy, khẩu vị của cô ta lại càng không ngon.

Không như cô ta, Trương Tư Duệ lại có suy nghĩ khác.

Cậu ta nghĩ tới quan hệ của Lâm Gia và người đàn ông kia, bởi vì Cao Kỳ từng nói với cậu ta, đừng nhìn Lâm Gia tưởng ngây thơ nhưng sinh hoạt cá nhân lại rất loạn, lúc đó cậu ta không tin nhưng bây giờ lại thấy đúng.

Bên kia, cơm nước xong Lâm Gia đi đến nhà WC thì Thư Mẫn cũng đi theo cô.

Trong nhà hàng lúc chờ hai người thì Lâm Phong chỉ hỏi hai ba câu đã làm cho Hoàng Nhất Lâm phun hết tất cả mọi chuyện rồi quan hệ của Lâm Gia trong thời gian này, trọng tâm là Cao Kỳ và Mộ Khả Y, riêng đối với Mộ Khả Y thì cô lại không biết rõ nên không nói được nhiều, nhưng có chuyện mà thái độ của cô rất kiên quyết là Mộ Khả Y quá thông minh Lâm Gia không phải đối thủ của cô ta.

Lâm Phong sau khi nghe xong, nhớ lại Mộ Khả Y lúc nãy ở ngoài nhà hàng, một cô gái xinh đẹp, nhưng trong mắt có quá nhiều toan tính và lợi ích, lộ hết những tính toán, có thể sau này cô ta sẽ làm gì đó nhưng bây giờ vẫn còn quá non, quan trọng là cô ta có ý muốn bắt nạt Lâm Gia.

Nếu người này là do Khương Nguyên dẫn đến, thì anh xem cậu ta giải quyết như nào.

Lâm Gia sau khi lấp đầy bụng thì những chuyện không vui liền vất sang một bên, chờ Thư Mẫn rồi mọi người chuẩn bị về nhà.

Lâm Phong đi đến bãi đỗ xe một mình, dặn các cô từ từ đi xuống anh chờ ở cửa trung tâm thương mại.

Lâm Gia đồng ý rồi cùng nhóm Hoàng Nhất Lâm đi xuống bằng thang cuốn, ba người hôm nay chơi rất nhiều, rồi được ăn uống no đủ, cũng đã bắt đầu mệt mỏi, vì thế cũng không đi mua sắm gì nữa.

Nhóm Mộ Khả Y cơm nước xong, thầy Dương nói để lái xe đưa bọn họ về nhưng nhà Mộ Khả Y thuê cách đây không xa mà cô ta không muốn chen chúc với bọn họ nên nói tự mình bắt xe về.

Đi ra khỏi trung tâm thương mại, Mộ Khả Y hít thở không khí lạnh của buổi tối, trong đầu tỉnh táo hơn rất nhiều, bỗng nhiên cô ta nhìn thấy chiếc xe Mecedes màu trắng bên đường.

Từ nhỏ Mộ Khả Y đã nghĩ đến cuộc sống của những người giàu có, bởi vì cô ta tin chắc rằng một ngày nào đó cô ta sẽ có cuộc sống như mình mong muốn, cho nên cô ta đã tự tìm hiểu tên các loại xe, các loại túi rồi đồ trang sức mỹ phẩm, lúc này nhìn thấy chiếc xe đắt đỏ bên đường kia, cô ta đã nghĩ tương lại mình sẽ trở thành chủ nhân của chiếc xe này.

Ánh mắt của cô ta vẫn nhìn theo chiếc xe kia, lúc đang nhìn rất chăm chú thì thấy Lâm Phong bước xuống từ trong xe, đôi mày thanh tú nhăn lại tự hỏi, sao lại là người đàn ông này? Đây không phải là?

Mộ Khả Y nhìn xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng của Lâm Gia vào trong tầm mắt, cô ta nhìn không chớp mắt sau đó không hề do dự cầm điện thoại lên.

Lâm Gia đi thẳng đến chỗ Lâm Phong, anh chu đáo cầm túi đồ nhỏ trên tay cô rồi đỡ sau lưng cô mở cửa chỗ ghế phụ, ngay phía sau là Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn, cuối cùng Lâm Phong cũng về ghế lái, trong bóng tối chiếc xe màu trắng đặt biệt dễ nhìn thấy.

Mãi cho đến khi trên màn hình không còn nhìn thấy chiếc xe kia nữa, Mộ Khả Y cất điện thoại đi, lúc cười lên trong mắt có thêm sự dữ tợn.

Chơi cả một ngày lúc về nhà, Lâm Gia mệt vô cùng, khi tắm xong cô nhìn đồng hồ, chống lại cơn buồn ngủ cô ôm con thỏ bông rồi gõ cửa phòng Khương Nguyên.

Khương Nguyên ở nhà buồn bực cả một ngay, nghe thấy tiếng hai người trở về cũng không xuống tầng, lại không nghĩ đến Lâm Gia gõ cửa phòng anh, tâm tình khó chịu chán nản cả một ngày lúc nhìn thấy Lâm Gia cuối cùng cũng được an ủi.

"Chơi vui không?" Giọng anh lạnh nhạt hỏi.

Ánh mắt Lâm Gia lướt qua người Khương Nguyên nhìn thấy đề sách trên bàn của anh, vừa cửa liền tự giác dán sát vào trong lòng anh, mềm mại nói: "Khương Nguyên cả ngày cậu đều làm bài tập à, rất vất vả đúng không?"

Giọng của Lâm Gia ngọt ngào trong veo, truyền vào lỗ tai của Khương Nguyên, rất thoải mái, mềm nhũn, vuốt hết tất cả bất mãn trong lòng anh.

Anh ôm người trong ngực, duỗi tay đóng cửa lại rồi mang cô đi về phía bàn học "Cực khổ hay không, cậu đến xem đi."

Khương Nguyên ấn vai Lâm Gia ngồi xuống trước bàn học, mở ra trước mắt Lâm Gia là bài thi toán học lần trước của cô, ngăn nắp sạch sẽ, chữ viết thanh tú tinh tế, nếu như không có nhiều chữ thập gạch chéo màu đỏ thì người ngoài nhất định sẽ cho rằng đây là một bài thi của học sinh giỏi.

Lúc này "học sinh giỏi" Lâm Gia đang trốn tránh đối mặt với bài thi của mình "Khương Nguyên, sao cậu lại xem cái này?"

Khương Nguyên thấy thế mím môi nhịn cười nói: "Người đứng nhất phải chỉnh sửa các bài thi khác, bài thi này của cậu trên cơ bản không được mấy bài đúng, mình phải chỉnh sửa lại bài thi này lần nữa, quá mệt mỏi, cậu phải chia sẻ giúp mình."

"À." Lâm Gia nghe xong nhếch miệng lên hơi mất hứng, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn cầm bút lên để viết.

"Không cần cậu phải viết." Khương Nguyên khẽ cười rút cây bút trong tay cô ra, nắm cái cằm mềm mại của cô để cô ngước lên nhìn mình, thấy dáng vẻ đáng yêu chớp mắt của cô anh không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên mặt cô, ừ, rất mềm, rất thơm, lại hôn một cái nữa, nhớ đến ngày hôm qua bị Lâm Phong chèn ép, rất tức giận, hôn thêm một cái, hôn thêm cái thứ hai.

Lâm Gia bị anh hôn loạn một trận muốn chóng mặt, cái cảm giác tê dại đó lại quay về, cô thấy xấu hổ đẩy Khương Nguyên ra đỏ mặt nói " Cậu không thể phạm quy mãi như vậy."

Khương Nguyên sao có thể để cô dễ dàng đẩy ra như vậy, anh thậm chí còn muốn cô mở rộng tầm mắt "Thế cậu có thích mình phạm quy như vậy không?"

"Mình, mình..." Lâm Gia không biết mình có thích không, nhưng lúc Khương Nguyên hôn cô đều rất nhẹ, rất dịu dàng cũng rất ấm áp, cô không thấy khó chịu, nhưng nếu nói thích có nghĩa là đồng ý cho anh phạm quy sao? Nghĩ như vậy, cô không biết nên trả lời như nào.

Khương Nguyên rất muốn trêu chọc cô, thấy sự rối rắm trong mắt cô anh nghĩ những khó chịu phiền muộn ngày hôm này đều hết sạch.

Anh mỉm cười đưa Lâm Gia ra ngoài ban công, buổi tối mùa thu trăng sáng sao thưa, gió thổi nhẹ, mang theo sự mát mẻ của trời thu. Lâm Gia mặc áo ngủ mỏng manh, anh ôm cô vào trong ngực, nhiệt độ cơ thể của hai người cũng đủ để chống lại cái lạnh.

Giọng nói trầm khàn của Khương Nguyên ở phía sau mang theo sự dịu dàng khác biệt, "Hôm nay có vui không?"

Lâm Gia được anh ôm, tình cảm ấm áp cùng mùi hương thảo mộc của anh vây quanh người cô, làm cho cô cảm thấy rất thư thái cũng rất an tâm "Vui, nếu Khương Nguyên đi cùng thì sẽ càng vui hơn."

Khương Nguyên cũng không muốn đi cùng Lâm Phong nhưng anh vẫn nói: "Được, lần sau chúng ta cùng đi."

Lâm Gia dựa vào trong lòng anh nói hôm nay chơi những gì, chơi trò nào, những hành động của Hoàng Nhất Lâm dễ thương như nào, anh cả mua cho cô đồ chơi gì, rồi hôm nay có rất nhiều chuyện vui, Lâm Gia đều nói hết cho Khương Nguyên nghe, mặc dù anh không đi chơi với cô nhưng cô hy vọng anh cũng được vui vẻ giống cô.

Từ nhỏ đến lớn, cho dù là cha mẹ hay ba người anh, mọi người đều nói với cô chỉ cần cô vui thì mọi người cũng sẽ vui theo, cho nên cô luôn làm cho mình vui vẻ, chuyện muốn cho người khác vui giống mình cũng là lần đầu tiên cô làm.

Khương Nguyên vui vẻ hay tức giận, trong lòng cô rất để ý đến chuyện này.

Khương Nguyên kiên nhẫn nghe Lâm Gia kể những chuyện xảy ra ngày hôm nay, lúc nói đến chuyện ăn cơm giọng của cô nhỏ dần xuống, về sau không nghe thấy gì nữa.

Một lúc sau, anh cúi xuống nhìn tháy đôi lông mi ngoan ngoãn đang yên lặng trên mắt của cô, hơi thở nhẹ nhàng thoát ra từ chiếc mũi thanh tú, hóa ra cô đã ngủ mất rồi.

Khương Nguyên không nhịn được cười, hôn lên gò má của Lâm Gia, cánh tay bên hông cô cũng ôm chặt hơn "Ngủ ngon."

Sợ cô ngủ như vậy sẽ bị lạnh, Khương Nguyên ôm ngang cô lên chuẩn bị đưa về phòng.

Xuống đến tầng hai, Khương Nguyên nhìn thấy Lâm Phong đứng trước cửa phòng của Lâm Gia, trên mặt không biết là đang cười hay giận, Khương Nguyên dừng bước nhíu mày.

Lâm Gia hơi cử động hình như đang nằm mơ thấy gì, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm gọi tên của anh "Khương Nguyên, Khương Nguyên."

Đôi mắt sắc bén nhìn người trong lòng như con mèo nhỏ, chân mày của anh giãn dần ra, chỉ còn lại sự dịu dàng trong mắt.

Anh ôm Lâm Gia đi tới chỗ Lâm Phong, nhẹ giọng nói: "Nhường một chút."

Lâm Phong nhìn anh không nói gì, đi sang một bên.

Khương Nguyên ôm Lâm Gia vào trong phòng, cẩn thận tỉ mỉ đắp chăn cho cô, lúc đi ra vẫn thấy Lâm Phong ở bên ngoài.

Anh khoanh tay dựa vào cửa nhìn Khương Nguyên đi ra, nhấn mạnh nói: "Cuối tuần tôi sẽ mang Gia Gia về."

Khương Nguyên hơi kinh ngạc, nhưng cũng không thấy có gì bất ngờ, dù sao người lớn của Lâm Gia đã về, Lâm Gia cũng không có lý do gì ở lại đây, nhưng nói như vậy anh vẫn không nhịn được nghiêng đầu hỏi: "Cô ấy cũng muốn về?"

Lâm Phong nhún vai, "Chưa hỏi nhưng tôi nghĩ câu trả lời đã rất rõ rồi."

Khương Nguyên quay đầu lại, nhìn xuống ngón chân không biết đang nghĩ gì.

Hai người yên lặng một lúc, Lâm Phong đi đến vỗ vỗ vai Khương Nguyên, cũng không nói thêm gì rồi xoay người về phòng của mình.

Thật ra Lâm Phong rất nhiều việc, anh tiếp quản tập đoàn Lâm gia còn chuyện của công ty mình vẫn phải xử lý, sau khi đi giành hai ngày đưa Lâm Gia đi chơi thì lượng công việc của anh đã chất đống.

Sáng sớm thứ hai Lâm Gia được tài xế của Khương gia đưa đến trường.

Lúc ra cửa Lâm Gia không nhìn thấy Khương Nguyên, hỏi dì Trương thì bà bảo hôm nay Khương Nguyên đi từ rất sớm.

Lâm Gia cũng không quan tâm nữa ăn xong xong vui vẻ ngồi xe đến trường.

Cả đêm không ngủ Lâm Phong đứng sát cửa sổ, nhìn Lâm Gia lên xe, sau đó quay lại bàn làm việc cầm cốc cà phê mới pha vẫn còn nóng bỏng tay.

Khi anh đang tập trung vào công việc thì đúng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhìn qua là trợ lý Mạch Kiệt gọi tới.

"Chuyện gì vậy?"

"Ông chủ, tốt nhất là không nên cho Gia Gia đi học ngày hôm nay."

Nghe thấy vậy lông mày Lâm Phong phút chốc nhíu chặt lại.

Đúng lúc đó Chú Lưu đang bị tắc đường vào giờ cao điểm thứ hai nhận được điện thoại của Khương Nguyên, nghe thấy giọng của anh chú Lưu có chút kinh ngạc "Cậu chủ?"

Lâm Gia ngồi phía sau nghe thấy là Khương Nguyên, lỗ tai lập tức dựng lên lên.

Sau khi chú Lưu cúp điện thoại thì cô hỏi: "Là Khương Nguyên ạ? Cậu ấy nói gì vậy chú?"

Chú Lưu nói rất lạ: "Cậu chủ nói trường học hôm nay cho nghỉ, nói tôi đưa cháu đến công viên Hà Tân, câu chủ chờ ở đấy."

"Thật không ạ?!" Lâm Gia vừa nghe không phải đi học, mà Khương Nguyên còn chờ cô ở công viên thì vui sướng vỗ tay "Tuyệt quá! Chúng ta đi nhanh thôi!"

Mà lúc này trong trường, Hoàng Nhất Lâm vừa tới đã thấy mọi người vây xung quanh bảng thông báo, còn tưởng rằng có chuyện gì đặc biệt, nhưng đến lúc cô chen được vào trong để đọc sắc mặt nhất thời trắng bệch.