Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 60: Anh đừng xằng bậy




Edit: Tiểu Ngư

Hạ lão sư người bị chỉ trích là không đứng đắn đã tóm được Lâu Anh  và “Bắt nạt” một lúc lâu mới bỏ qua.

Lâu Anh cảm thấy, Hạ lão sư hiện tại không phải là Hạ lão sư mà cô quen biết lúc đầu.

Nhưng cố tình, mỗi lần anh ấy đến gần cô, cô tuy rằng sẽ ngại ngùng, nhưng cô không chán ghét.

“Em thích cưỡi ngựa sao?” Người đàn ông tạm thời được đến thoả mãn dựa vào lưng ghế sô pha, híp mắt lại, câu được câu không lướt qua cổ và lưng của Lâu Anh.

Lâu Anh cảm thấy nơi bị anh chạm qua có chút tê dại, không được tự nhiên, cô muốn tránh nhưng không trách được.

“Anh muốn dẫn em đi cưỡi ngựa?” Mắt của Lâu Anh sáng rực lên.

Trong nhà cô có trại nuôi ngựa, nhưng gần đây ai cũng bận, cô đi một mình thì không thú vị.

“Ừm, em có thể tự cưỡi không?”

“Có thể!” Lâu Anh vỗ ngực đảm bảo.

Ánh mắt Hạ Thanh Xuyên rơi xuống tay cô và nơi vỗ* của cô, ánh mắt tối sầm lại, cảm xúc quay cuồng một hồi, lại bị anh cưỡng chế xuống.

*Nơi bảo vỗ ngực đảm bảo í

Lâu Anh nhận thấy sự im lặng của anh, rất kỳ lạ, “Làm sao vậy?”

“Chỉ là có hơi đáng tiếc vì anh không thể đích thân dạy em.” Hạ Thanh Xuyên cố tình thở dài.

Tuy rằng câu nói này không có gì, nhưng Lâu Anh luôn cảm thấy từ trong miệng anh nói ra rất quyến rũ.

“Chúng ta đi qua bây giờ đi!” Lâu Anh đổi đề tài.

“Em cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình có thể đi ra ngoài sao?” Hạ Thanh Xuyên mỉm cười nhìn cô đầy ác ý, “Nhưng em có thể chấp nhận cũng không sao.”

Lúc này Lâu Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình, ngước mắt nhìn lên, nhìn bộ dạng hiện tại của mình trong tấm gương treo trên tường cô mới hiểu được tại sao anh lại nói câu nói đó.

Lúc này cô, có lẽ là bị anh hôn lâu quá, môi có chút sưng đỏ.

Hai má thì khỏi phải nói, đỏ ửng từ lúc bắt đầu đến bây giờ còn chưa phai.

Ngay cả đôi mắt, cũng có chút sương mù mênh mông.

Nếu cô thật sự dùng bộ dạng này đi ra ngoài, chỉ sợ ai cũng sẽ biết cô đã xảy ra chuyện gì.

“Anh…… Đều tại anh.” Lâu Anh mãnh liệt khiển trách Hạ Thanh Xuyên, nếu không phải anh ấy, cô sao có thể biến thành như bây giờ.

“Ừm, đều do anh.” Hạ Thanh Xuyên thoải mái công khai thừa nhận “Sai lầm” của mình, nhưng trên mặt anh không hề ý hối cải, thậm chí còn có chút tự hào.

Lâu Anh không có da mặt dày như anh vậy, buồn bực bước xuống khỏi người anh tránh xa tên đại phôi đản* luôn bắt nạt cô.

*Đại phôi đản: trứng thối lớn

Lần này Hạ Thanh Xuyên không ngăn cản cô nữa. Tuy rằng người đẹp ở trong ngực rất hạnh phúc, nhưng đối với anh hiện tại mà nói cũng là một loại thống khổ.

Rốt cuộc, anh thật sự không thể làm gì với cô ấy.

Cuối cùng, Lâu Anh phải vào toilet sửa sang lại một chút để khôi phục bộ dạng mới có thể gặp người khác.

Trại nuôi ngựa nằm bên cạnh câu lạc bộ tư nhân, đi qua phải mất hơn mười phút.

Bên này không có dọn dẹp trước, có người ngoài, nhưng không nhiều lắm.

Có thể đến nơi này, đều là VIP, điều này ngăn cách phần lớn mọi người.

Hai người vừa bước vào đã có không ít người nhìn theo, Hạ Thanh Xuyên quá nổi tiếng, đến, mức gần như không ai không biết anh.

Lâu Anh cũng được đánh giá cao sự hiện diện trong mấy ngày nay, đặc biệt là khi《 Họa Quốc 》vẫn đang được chiếu tại rạp.

Vứt bỏ thân phận của hai người diễn viên ra, chỉ là ngoại hình và khí chất của hai người đều chiếm một phần lớn so với những người khác.

Người đẹp, nhìn xem càng đẹp hơn.

Không có người biết, hai người cũng không tính đi chào hỏi mọi người, hai người được nhân viên dẫn đến chuồng ngựa.

Hạ Thanh Xuyên đã chọn một con ngựa cao lớn, tứ chi mạnh mẽ, đường cong cơ bắp mượt mà.

Anh có đôi chân dài, kỹ thuật cưỡi ngựa tốt, nên anh không sợ.

Lâu Anh không được như vậy, cô chọn một con ngựa mẹ trông tương đối ngoan ngoãn, hơi lùn hơn một chút, có vẻ càng an toàn hơn.

Chọn ngựa xong, hai người đi thay quần áo.

Lâu Anh không biết sẽ cưỡi ngựa, nên cô không mang theo trang phục cưỡi ngựa, Hạ Thanh Xuyên sớm đã chuẩn bị, lấy kích thước từ chỗ Hàn Thời Hân và chuẩn bị một bộ.

Lâu Anh đổi quần áo xong đi ra, Hạ Thanh Xuyên chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Màu chủ đạo của trang phục cưỡi ngựa là màu trắng, cổ tay áo, cổ áo được tô điểm bằng những hoa văn màu xanh lam, tạo nên vẻ tao nhã và hiên ngang.

Trang phục của Lâu Anh, làm giảm đi sự ngoan ngoãn và mềm mại ngày thường của cô, thay bằng một chút mạnh mẽ và gọn gàng.

“Nó rất hợp với em.” Hạ Thanh Xuyên đến gần cô, cẩn thận giúp sửa lại các nếp gấp cho cô.

“Anh cũng rất đẹp.” Lâu Anh bị anh nhìn với ánh mắt nóng rực, cô không nhịn được hơi gục đầu xuống.

Hạ Thanh Xuyên có dáng người hoàn hảo, bộ trang phục cưỡi ngựa màu đen mặc trên người anh, càng thể hiện hết khí chất nhuần nhuyễn, tựa như một hoàng tử quý tộc Châu Âu bước ra từ bức tranh sơn dầu.

Hạ Thanh Xuyên được khen ngợi, cong môi, đuôi mắt nhướng lên một chút, cúi người ghé vào Lâu Anh, “Có bao nhiêu đẹp?”

Anh mỉm cười, khí chất lạnh lùng cao quý chợt trở nên quỷ dị, như một đóa hoa bỉ ngạn yêu dã, muốn lấy đi linh hồn của người khác.

Lâu Anh nhìn gương mặt này một lúc lâu, theo lý cô đã miễn dịch, nhưng khó tránh khỏi trong chóp mắt bị thất thần.

Chờ khi phục hồi tinh thần lại, cô mới phát hiện mình lại bị trêu ghẹo, dời mắt và bĩu môi, “Em mới nhìn lầm rồi, chẳng đẹp chút nào.” Cô nói xong liên đi về phía trước.

Hạ Thanh Xuyên sao lại chịu buông tha cô như vậy, vươn cánh tay dài ra đưa người trở lại, nhốt cô vào giữa mình và bức tường.

“Thật sự không đẹp, hả?” Cơ thể anh dần dần đè xuống.

“Anh…… Anh đừng có xằng bậy.” Lâu Anh khi nhìn thấy anh như vậy, có chút sợ hãi, sợ anh thật sự làm ra chuyện gì đó, nơi này lâu lâu lại có người đi qua. Nếu bị người khác nhìn thấy, cô…… Cô không còn mặt mũi nhìn người khác.

Hạ Thanh Xuyên nhìn thấy lông mi của cô run rẩy, ánh mắt hoảng loạn, xem ra cô thực sự có chút sợ hãi.

Tuy nhiên, nếu buông tha cho người ta như vậy, thì thật đáng tiếc.

“Anh đã làm gì mà em nói anh xằng bậy?” Hạ Thanh Xuyên cố ý nhìn cô bằng ánh mắt vô tội.

Quả nhiên không hổ là phái kỹ thuật diễn, bộ dạng ngây thơ vô tội này quả thực hoàn hảo không còn gì để nóii.

Nếu Lâu Anh không biết bộ mặt thật của anh, có lẽ cô đã bị lừa rồi.

“Hiện tại anh đang làm xằng bậy đó.” Lâu Anh tức giận nói. Anh ỷ vào chiều cao và sức mạnh của mình để bắt nạt cô.

“Đây là xằng bậy? Anh Anh, em có biết hai từ ‘ xằng bậy ‘ này có ý nghĩa gì không?” Giọng điệu của Hạ Thanh Xuyên có chút không rõ ràng, nhưng lại dặc biệt ái muội.

“Em có cần anh Thanh Xuyên dạy em thế nào là ‘ xằng bậy ‘ không?” Hạ Thanh Xuyên nói câu này gần như dán vào tai cô.

Hơi thở phả vào mặt cô khi nói, khiến cô cảm thấy ngứa.