Bầu trời đêm vẫn u ám như cũ, mặt trăng vẫn cứ lẫn trốn sau những đám mây đen. Gió vẫn thổi dịu nhẹ qua từng nhánh cây qua từng chiếc lá và cũng mơn trớn mái tóc mây của nàng.
"Tuyết nhi...! Tuyết nhi...! Lại đây nào..! Đến đây với ta nào...!"
Phượng Ánh Tuyết đang bước đi trở về cung của mình thì giật mình quay phắc lại. "Là ai! Ai đang kêu gọi tên nàng!"
Nàng vội vàng bước đi, đi tìm kiếm ai đang gọi nàng vì sâu thẳm trong con người nàng có cái gì đó khao khát thôi thúc nàng phải đi tìm giọng nói đó! Có phải chăng là...
Phượng Ánh Tuyết đang đi theo giọng nói đó bất chợt nàng lùi lại ba bước dùng chiếc lá đang bay vội phóng về hướng đối diện mình ánh mắt bắt đầu lạnh thêm.
Phập! Phập! Phập!
Chỉ thấy những chiếc lá cô vừa phóng đi lập tức ghim lên thân cây cách đó không xa. Chưa dừng lại ở đó hàng ngàn băng tiễn (tên băng) từ trên trời cao cứ thế mà lao vào nàng. Phượng Ánh Tuyết lập tức di chuyển nhưng chân của nàng không cử động được. Vừa nhìn xuống chân nàng đã bị đóng băng không thể nhúc nhích nhưng..."Hừm! Trò trẻ con!".
Phập! Phập! Phập! Phập!
Hàng ngàn băng tiễn đỗ xuống chỗ nàng đứng như là thác nước, tạo nên thành những lỗ nhỏ do băng tiễn gây ra.
Từ trên cây nhảy xuống cách đó không xa, có một bóng hồng đang tiến tới gần chỗ mà Phượng Ánh Tuyết đứng. Chỉ thấy tay hắn vừa phất một cái lập tức những băng tiễn đều tan ra thành nước nhưng kì lạ là...
"Ủa!! Người đâu rồi!!!??!!"
"Đại ca à! Trò trẻ con của ngươi không làm khó được ta đâu!"
Lúc này kế bên Phượng Dạ Hàn đương nhiên là Phượng Ánh Tuyết rồi chỉ có điều là trên cổ của Phượng Dạ Hàn có một thanh chuỷ thủ được làm từ phong nguyên tố do nàng tạo ra.
Trở lại vài giây trước...khi Phượng Ánh Tuyết đang bị chôn tại chỗ nàng đã sử dụng hoả nguyên tố làm tan bằng sau đó dùng phong nguyên tố di chuyển thế là biến mất tại chỗ đó.
"Ahaha...! Tiểu muội muội..à! Gi..giỡn chơi..thôi mà!" Phượng Dạ Hàn vội biện hộ.
"Ừm! Chỉ là giỡn chơi thôi! Giỡn chơi tới nổi đem tiểu muội muội xinh đẹp khả ái này dồn vô đường chết a!" Phượng Ánh Tuyết nheo đôi mắt lại dùng một ánh mắt "Nếu huynh còn không khai ra lập tức phong chuỷ thủ này sẽ tiếp đãi huynh a!".
"Ahaha..! Thật ra thì..ta chỉ là muốn trả thù muội vì chuyện hỏi này thôi!" Phượng Dạ Hàn vừa nói vừa làm ra bộ dáng cô dâu nhỏ bị mẹ chồng ức hiếp nhưng không quên né né phong chuỷ thủ a.
"Trả thù?! Không lẽ đại ca không vừa lòng Các chủ ta đây ban tặng sao? Hay là muốn nhiều hơn thế nữa?!" nàng vừa nói vừa đưa phong chuỷ thủ lại chỗ cũ.
"Haha! Không dám! Không dám! Ta đây nào có ý đó! Chỉ..là..là..nâng cao thực lực! Đúng vậy nâng cao thực lực so tài mà thôi a!" Phượng Dạ Hàn vừa nói vừa không ngừng đưa ra lí do biện hộ cho mình. Nhưng thật ra hắn không muốn quay trở Hoa Xuân các đâu a! Khó khăn lắm hắn mới thoát ra khỏi đó a! Nghĩ tới đây thôi hắn không khỏi khẽ rùng mình.
Như nhìn thấy biểu hiện chân thành từ Phượng Dạ Hàn cộng thêm biểu hiện "ngươi nghĩ gì ta đều thấy hết trên khuôn mặt" nên nàng mới buông tha cho hắn lần này rồi quay người bỏ đi.
"Tiểu muội muội à! Muội đi đâu đó chờ ta theo với!" thấy nàng đã tha cho hắn, Phượng Dạ Hàn không khỏi thở phào nhưng quay lưng lại đã thấy nàng đi mất tiêu hắn không khỏi gọi với theo đuổi theo nàng.
*Mèo: Chương sau có biến tiếp!